Chương 37

Trần Nhưỡng lập tức luống cuống, nghĩ Vương Du không phải trường học bọn họ, không thể nào ở chỗ này phát tin, nhưng ảnh này chỉ có thể là Vương Du chụp, bằng không làm gì có chuyện quái quỷ này?

Cậu đổ một thân mồ hôi lạnh, kéo xuống, tin mới vừa phát bình luận cũng đã bạo, nói cái gì đều có.

Thiên Nhân Mẫn: Chúc phúc chúc phúc [ tim ] [ tim ]

Lầu 46. Khả Thuyết Hắc Dạ: Tôi liền biết như vậy tám chín phần mười đều là gay!

Lầu 49. Pfizer: Cầu nói!

Lầu 105. Cho Ta Nhẫn Nại: Ngọa tào các người không đến mức gay trong học viện nhiều hay ít còn muốn bát quái? Tùy tiện tung ảnh chụp người ta có đạo đức hay không!

Lầu 139. AAAA: Người trong đồng đạo ~

Lầu 167. Khắc Lạc Phổ: Tin tức lớn! Tôi nghe nói từ người khác! Cậu giả nữ hình như là bị bạn trai an bài! Hắn hối lộ người sắp xếp hoạt động lúc ấy đổi cô gái vốn lên đài! Ngọa tào lượng tin tức thật lớn!!!

Lầu 213. Thành Khởi Song Mộc: Ngừng được không? Đều mẹ nó đầu óc có bệnh đi?

Lầu 214. ZC- Trường Cung: Lâu chủ có điểm quá phận đi.

…………

Trần Nhưỡng đại não trống rỗng, chuyện lo lắng đột nhiệt xảy ra, làm cậu không kịp trở tay. Cậu không rõ chuyện này là vô tâm hay có người cố ý, cũng không biết người tung bạo ảnh chụp cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, còn có bao nhiêu chuyện đang lên.

Trần Nhưỡng chưa chuẩn bị nói rõ với mọi người xung quanh, giờ phút này chỉ có thể cảm thấy mạc danh sợ hãi, giống như mình bị lột sạch ném dưới ánh nắng, bị nghìn người hết. Cậu không biết giao thiệp thế nào, bạn bè không nhiều lắm, đột nhiên nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, làm cậu lập tức thở không nổi.

Càng làm Trần Nhưỡng cảm thấy khủng hoảng chính là, trên đó nói Vương Thích lừa cậu, rốt cuộc là thế nào.

Vương Thích đẩy cửa tiến vào, nhìn Trần Nhưỡng đưa lưng về phía hắn chơi máy tính, lại hỏi: “Thỏ con, giữa trưa anh không tìm em, em có hảo hảo ăn cơm không?”

Trần Nhưỡng không hé răng, Vương Thích đi qua ôm cậu từ phía sau: “Thế nào không để ý tới anh? Em —— Trần Nhưỡng, em sao vậy?”

Thỏ con nghe giọng hắn, cố nén nức nở rốt cuộc không nhịn được, oa một tiếng khóc ra. Vương Thích hoảng sợ, thoáng nhìn giao diện diễn đàn trên màn hình máy tính, cau mày cúi người đi xem, sau khi biết đã xảy ra cái gì mũi đau.

“Vương bát đản ai mẹ nó cả ngày nhàn trứng sẽ đau!”

Hắn ba một tiếng khép laptop lại, xoay người ôm đầu cậu vào ngực, thu liễm toàn thân tức giận nhẹ giọng an ủi: “Không khóc, ngoan, không để ý tới bọn họ……”

Trần Nhưỡng lau nước mắt: “Em, em hỏi ngươi một chuyện…… Ô, bình luận, bình luận có người nói…… Là, là anh cố ý chỉnh em, sau đó làm xã trưởng đổi người…… Ô có phải sự thật hay không?”

Vương Thích khựng lại, căng cười nói: “Nói cái gì. Thật sự sau anh mới biết em phải diễn xuất……”

“Cậu mẹ nó gạt tôi!”

Trần Nhưỡng dùng sức lực toàn thân đẩy hắn lảo đảo một cái, “Cậu làm được lại không dám thừa nhận! Đến bây giờ cậu mẹ nó còn gạt tôi!”

“Anh……”

Vương Thích luống cuống, vừa muốn theo bản năng nói dối, lúc này xem như vô pháp trở lại nguyên vẹn.

“Ô ô ô……”

Trần Nhưỡng lau nước mắt, “Tôi nói sao cậu chuẩn bị đầy đủ như vậy, thì ra sớm đã có dự mưu.”

“Bảo bối nhi, em nghe anh giải thích……”

Vương Thích muốn duỗi tay kéo cậu, lại bị ném ra.

“Đừng chạm vào tôi!”

Trần Nhưỡng quát hắn, “Cậu có ý tứ! Cậu mẹ nó có ý tứ! Cậu muốn nhìn tôi xấu mặt như vậy?! Cậu ở dưới đài có phải đặc biệt đắc ý, xem đặc biệt vui vẻ hay không?”

“Không ——”

Vương Thích sợ hãi, không phải hắn chưa thấy qua thỏ con tức giận, nhưng tức đến tới mức này vẫn là lần đầu. Trần Nhưỡng không quan tâm phát tiết phẫn nộ cùng hoảng sợ trong lòng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Tôi thật sự nhìn lầm cậu. Tôi thật sự nhìn lầm cậu.”

Trần Nhưỡng run rẩy, nước mắt chảy đầy mặt cũng không rảnh lau, “Cậu nhiều lần chơi tôi, coi tôi ngu ngốc —— có phải trong lòng rất thích hay không? Tôi như nữ nhân để người ý da^ʍ tôi nhục nhã tôi có phải có thể thỏa mãn cậu hay không?”

“Không phải, em đừng như vậy…”

“Kia còn có thể là cái gì! Cậu nói đi!”

Trần Nhưỡng một chân đá ghế ngã xuống đất, “Cậu vì cái gì chơi tôi?! Vì con mẹ nó thượng tôi? Ha ha ha…… Cậu muốn thao tôi dùng quanh co lòng vòng sao như vậy? Ngài nói thẳng a! Tôi nào không ngoan ngoãn nghe lời cởi hết cho cậu thao? Hay cậu cảm thấy thao không đủ tình thú? Muốn tự tôi lại phát mấy ảnh chụp cho người ta nhìn tôi mẹ nó có bao nhiêu lãng có bao nhiêu biếи ŧɦái hay không?!”

Vương Thích một câu đều nói không nên lời, tim đau nhe bị dao đâm. Hắn không nghĩ tới hắn như vậy có thể xúc phạm tới người mình thích, hắn cũng nghe ra, Trần Nhưỡng tức giận không phải ảnh chụp bị người truyền bá, lo lắng cũng không phải là mình bị người phát hiện là đồng tính luyến ái, mà là hắn chơi cậu lừa cậu còn không biết hối cải, mỗi một lần mỗi một lần, đều tự tay hắn bức cậu đến thống khổ.

“Trần Nhưỡng, anh sai rồi, thực xin lỗi anh sai rồi, em tha thứ anh được không, em đừng chà đạp bản thân như vậy.”

Giọng Vương Thích mang theo đau lòng cùng khẩn cầu, muốn giúp cậu lau nước mắt, lại vẫn bị đẩy ra.

“Chà đạp bản thân? Mỗi lần cậu đều nói như vậy, cậu cho rằng tôi nguyện ý nói những lời này tới chà đạp bản thân?!”

“Anh không phải ý đó.”

“Tôi mẹ nó tiện như vậy? Vương Thích, ở trong lòng cậu tôi mẹ nó tiện như vậy?!”

Trần Nhưỡng cuối cùng chịu đựng không được, cảm thấy ở chỗ này một giây liền phải hỏng mất. Cậu đứng dậy hung hăng quăng một cái tát lên mặt Vương Thích, tông cửa xông ra.