Chương 34

Hai người hồ nháo đến chạng vạng mới dừng lại, Trần Nhưỡng bị người hầu hạ tắm rửa một cái liền ngủ. Vương Thích gối đầu lên cánh tay, trong mắt miêu tả khuôn mặt thỏ con thanh tú, nhìn cậu hơi nhíu mày cùng gương mặt nộn hồng, trong lòng tất cả đều là thỏa mãn cùng tình yêu. Hắn nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mũi cậu, người nọ trong lúc ngủ mơ vì vô pháp hô hấp giãy giụa một chút, lẩm bẩm chuyển mình tiếp tục ngủ. Vương Thích cười hai tiếng, nằm xuống ôm người yêu đáng yêu, thân mật hôn sau tai cậu, cảm thấy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau em gái tiến vào cảm giác không thích hợp, giày ở huyền quan bị đá xoay bảy ngã tám, đèn phòng khách cũng không tắt. Nàng kỳ quái đi vào trong nhà, gõ gõ cửa phòng ngủ chính, không ai, liền xoay người mở cửa phòng Vương Thích.

“Rời giường!”

Nàng gào to xốc chăn, la to, “Xú ca! Trở về lúc nào cũng không nói…… một…… tiếng…… Ngọa tào???”

Nằm trên giường không phải Vương Thích, Trần Nhưỡng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mông lung nhìn đến một cô nàng, đột nhiên bị doạ tỉnh.

“A a a a a a a a!!!!!!”

Thỏ con hoảng sợ kéo chăn che lại thân thể, thối lui đến góc tường, “Cô cô cô cô cô cô là ai!!!”

“Tôi?”

Nàng gãi gãi đầu, “Tôi là người nhà này a! Tôi……”

“Vương Du!”

Vương Thích từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ đi ra, lôi kéo cánh tay nàng ra ngoài, “Em đi ra ngoài em đi ra ngoài!”

“Ai ai ai chuyện này thế nào……”

Vương Du vẻ mặt không tình nguyện, ăn vạ không đi, “Này này này…”

“Em trước đi ra ngoài, để người ta mặc quần áo? Đi đi đi.”

Vương Thích nửa đẩy nửa kéo túm nàng đến phòng khách, Vương Du nhào lên tới ôm cánh tay hắn, vẻ mặt bát quái: “Ca, đó là ai là ai? Không phải là… Hắc hắc hắc.”

“Em hắc hắc cái gì.”

Vương Thích mắt trợn trắng, “Bạn cùng phòng, Trần Nhưỡng.”

“Trần Nhưỡng? Cái tên thật kỳ quái.”

Vương Du lại hỏi, “Khụ, vừa rồi cái gì em cũng thấy ~ tốt nhất anh nói thật!”

“Em thấy cái gì? Hả?”

Vương Thích chọc chọc đầu cô, “Cả ngày rảnh rỗi nghĩ nhiều!”

Vương Du sách một tiếng, ném tay hắn ra: “Anh cái gì, lần trước kêu em dạy anh làm bánh kem, có phải hay không… Chính là cho y?”

“Ừm.” Vương Thích đốt điếu thuốc.

“Trời ạ!”

Vương Du ôm đầu, “Em cho rằng chị dâu sẽ là đại đại đại mỹ nữ! Không nghĩ tới là nam! Tuy cũng thực đáng yêu!”

“Thì ra anh thật là gay! Thiên! Em còn làm trợ công cho hai người!”

Vương Thích ừ một tiếng mới cảm thấy không đúng, nói: “Cái gì nói anh thật là!? Cả ngày trong đầu em nghĩ cái gì?”

“Này không quan trọng,”

Em gái vẻ mặt nịnh nọt, cười nói, “Ca, em lập công lớn, có phải anh ~ ân ~ khao khao nha ~”

“Cút đi!”

Vương Thích phun ra khói thuốc lên mặt nàng, “Lần đó bánh kem người ta đều mẹ nó không ăn được?”

Vương Du phi phi phi phun ra mấy khẩu, vung tay xua khói, xem Vương Thích dụi thuốc đi về phòng ngủ, liền hô lớn: “Anh không sợ em nói cho ba ba anh làm gay?!”

“A.”

Vương Thích kéo kéo khóe miệng, không quay đầu lại, “Ngài tùy ý ~”

Vương Thích vào phòng ngủ, Trần Nhưỡng còn tránh ở trong chăn làm rùa đen. Hắn kéo hơn nửa ngày mới kéo người ra tới, thỏ con bị hắn ôm, vùi đầu ở ngực hắn không dám nhìn, miệng không ngừng hỏi:

“A a a làm thế nào! Bị em anh thấy được! Thiên a a a không cần sống! Không mặt mũi gặp người!”

Vương Thích bị cậu nói vui vẻ, xoa xoa đầu Trần Nhưỡng nói: “Kia lại thế nào? Không sợ, nàng kia không dám sau lưng anh nơi nơi nói bậy.”

“Nhưng, vạn nhất nàng nói cho ba mẹ anh…”

Trần Nhưỡng tưởng tượng liền sợ không nhẹ, “A a a làm thế nào……”

“Sẽ không.”

Vương Thích lấy lại đây một kiện quần áo sạch sẽ tròng lên, an ủi, “Em anh luôn nghe anh nói, yên tâm đi, miệng nàng thực chặt.”

Em gái bên này ——

Du Nhiên Tự Đắc: A a a chị em ơi! Tôi nói cho các người biết! Anh tôi! Hắn! A a a a a a a a mang tiểu thụ về nhà qua đêm! Thiên a xốc ổ chăn vừa vặn đυ.ng phải!!!!!

Tử Tuyến Tương Chí: Úc úc úc??? Lớn lên thế nào! Đáng yêu không!! Loại hình gì?!!

Sĩ Tâm Sách: Chụp hình chụp hình!! Không cần nói!!

Tài Xế Lão Thần: Lầu trên +1!! Mau phát hình! Không biết anh cậu soái như vậy tìm loại hình gì!!

Du Nhiên Tự Đắc: Chờ chút! Bọn họ ở trong phòng không biết làm cái gì, một hồi tôi gọi bọn họ cùng nhau ăn cơm chụp cho các cậu! Chờ tôi!!! MOA~

Sĩ Tâm Sách: Rống rống rống!! Mau! Đúng rồi đúng rồi, hôm qua trường học chúng ta có hoạt động, một học đệ nam giả nữ đáng yêu! Vẻ mặt ngượng ngùng! Muốn phác gục! Tôi lấy hình cho các cậu!!!

Thành Khởi Song mộc: Ngao ngao ngao!!! Ta đã cơ khát khó nhịn!!!!

Du Nhiên Tự Đắc: Không nói! Bọn họ ra tới!

Vương Du bấm điện thoại một chút để trên sô pha, hướng về phía hai người ra tới mỉm cười ngọt ngào: “Chào anh nha! Em tên Vương Du ~”