Chương 33

Vương Thích sửng sốt, hưng phấn đáp lại. Hai người hôn đến khó xá khó phân, Trần Nhưỡng bắt lấy tóc hắn, lần đầu tiên tình nguyện như thế lỗ mãng như thế, hoàn toàn không rảnh lo răng vì kịch liệt mà chạm vào.

“Ha……”

Khi đầu lưỡi tách ra Vương Thích mυ"ŧ hôn khóe môi cậu một cái, sau đó theo cổ gặm xương quai xanh. Trần Nhưỡng run rẩy cởϊ qυầи áo thân trên mình, tóc giả từ bả vai rơi xuống trước ngực, nửa che nửa lộ đầṳ ѵú ửng đỏ đứng thẳng.

Vương Thích duỗi tay sờ sờ lỗ tai nhỏ trên đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối nhi, muốn anh giúp em liếʍ liếʍ sao?”

“Ân…… Muốn……”

“Vậy em nên làm thế nào?”

Trần Nhưỡng không trả lời, trực tiếp vén tóc lên đĩnh đĩnh bộ ngực, tự mình đầṳ ѵú đưa vào miệng nam nhân. Vương Thích mừng rỡ thấy thỏ con chủ động như vậy, lại hôn lại liếʍ, hận không thể nuốt viên thịt vào bụng.

“Ô, đau……”

Đầṳ ѵú như bị trừng phạt cắn một ngụm, cậu nhíu nhíu mày, kích động xoa ngực trái, phần eo trước sau lay động, “Ân…… Thích ca…… Anh động động…… Bên trong rất ngứa……”

Vương Thích nâng lên mông cậu bóng loáng, lúc tiểu huyệt sắp rời đi vật cứng buông lỏng tay. Hai chân Trần Nhưỡng sớm đã trở nên đau nhức chết lặng, vô pháp chống đỡ trọng lượng, vì thế thân thể đột nhiên rơi xuống, lại một lần nữa chôn kê ba vào cơ thể.

“A —— cứ như vậy…… Quá sướиɠ……”

Trần Nhưỡng bị kí©h thí©ɧ co chặt hậu huyệt, miệng mị kêu, “Ân…… Ca…… Thao em…… Thao chết em đi……”

“Bảo bối nhi, sao em lãng như vậy?”

Vương Thích nghe được xương thịt đều tê dại, hung hăng nhéo mông cậu một chút, dùng sức đỉnh lộng về phía trước, “Muốn bị nam nhân thao như vậy? Ân? Như hồ ly tinh……”

“Ha a…… Dùng sức…… Ân dùng sức làm em…… Làm chết em…… A không cần nhéo…… Chịu không nổi……”

Đầṳ ѵú bị người nhéo, hiện tại thân thể cậu mẫn cảm chịu không nổi kí©h thí©ɧ gì nữa. Cậu dính sát vào nam nhân, cằm đặt trên vai hắn cầu xin:

“Ô…… Lão công…… Giúp em lấy ra đi…… Em nghẹn khó chịu……”

“Hô…… Tao hóa…… Vậy em chờ chút nữa không được tự mình chạm vào, biết không?”

“Biết, biết……”

Vương Thích hôn hôn cậu, thật cẩn thận rút ra ống niệu đạo trên côn ŧᏂịŧ cậu. Ủ Trần Nhưỡng sợ hãi bám lấy cánh tay hắn, nước mắt rơi xuống: “Ô ô ô…… Đau quá…… Thích ca…… Ô Vương Thích……”

“Ân……”

Nam nhân cũng cởi đồ trói buộc ngọc hành cậu, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn thỏ con có chút đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng xoa tính cụ có chút mềm nhũn, đợi nó một lần nữa gắng gượng lên lại buông tay.

Hắn lật người qua đẩy lên giường, làm cậu dẩu mông lên đối diện mình. Váy rũ xuống ở trên người lộ ra một nửa mông, đầy đủ thỏa mãn Vương Thích. Lần đầu tiên lên giường hắn lo lắng váy hỏng vô pháp báo cáo kết quả công tác, liền không tình nguyện cởi sạch, lần này tìm được cơ hội có thể hồ nháo. Dù sao quần áo không nguyên vẹn, vừa vặn mua tới, coi như kỷ niệm.

Trần Nhưỡng thấy Vương Thích dừng lại bất động, nghi hoặc chuyển đầu. Mềm eo duỗi tay tách mông mình ra, khàn khàn nói: “Ân…… Lão công…… Em muốn anh……”

Vương Thích mãnh cắm, tìиɧ ɖu͙© vọt tới như thủy triều, nhấn chìm hai người. Tuyến tiền liệt bị kí©h thí©ɧ làm Trần Nhưỡng không ngừng khóc kêu, kêu không được lại điên cuồng vặn vẹo eo đón ý nói hùa đưa đẩy.

“A —— quá nhanh…… Ân không cần…… Không cần làm…… Sắp hỏng rồi…… A lại thao liền sẽ chết……”

Tiểu huyệt kịch liệt run rẩy bại lộ động tình, nhục bổng nhanh chóng đâm vào rút ra trên dưới một trăm cái, đĩnh động một cái tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở chỗ sâu. Trần Nhưỡng bị nóng bắp đùi phát run, cánh môi run rẩy nói không hoàn chỉnh một câu, vừa mở miệng tất cả đều là rêи ɾỉ câu nhân.

“A…… Thật trướng……”

Đại điểu rời đi nhục huyệt mang ra một mảnh chất lỏng. Huyệt khẩu bị làm đến đỏ tươi mấp máy bài trừ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà, theo đùi trong trượt xuống tẩm ướt tất chân, hình ảnh da^ʍ mĩ đến cực điểm.

“Bảo bối nhi, em không kẹp tốt, đều chảy ra.”

Vương Thích thẳng lưng một cái cắm vào, không lâu liền cứng lên. Trần Nhưỡng thanh tỉnh ba phần, lại chỉ có thể vô lực nằm liệt trên giường, vô pháp phản kháng.

“Ân…… Em không…… Sao anh còn tới……”

“Anh phải hầu hạ em bắn ra mới được a.”

Vương Thích xoa nắn tiểu kê thỏ con phiếm thủy, biến đổi đa dạng vuốt ve.

“Ân không cần…… Không cần…… Thật lớn…… Ân quá thô……”

“Ha a…… Lão công…… Muốn chết —— anh thao chết em sao……”

Trần Nhưỡng vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu lên, mở chân càng lớn, ỡm ờ nghênh đón va chạm.