Chương 30

Vương Thích tự hỏi một chút, tình huống trước mắt vẫn là về nhà tương đối an toàn. Trần Nhưỡng ngồi ở ghế sau xe máy điện, hai tay ôm eo nam nhân, mặt dán sau lưng hắn, nước mắt nước mũi cọ một thân. Vương Thích chạy như bay một đường, giữa trưa người đi đường trên đường rất ít, cũng không có người chú ý thỏ con trang điểm kỳ quái.

“A! Anh, anh chậm một chút……”

Đi ngang qua một cái hố to quên né, đột nhiên lắc lư làm Trần Nhưỡng kinh hãi ra tiếng. Gậy mát xa còn liên tục chấn động, thỏ con nhịn không được sờ sờ hạ thể, nửa khóc ở thở bên tai Vương Thích:

“Ân…… Còn bao lâu, bao lâu về đến nhà……”

“Nhanh nhanh, bảo bối nhi, em đừng vội nha……”

Vương Thích bị cậu thở dốc trêu chọc cả người như bị điện giật, rất muốn ngừng xe ở rừng cây nhỏ đánh nhau dã pháo. Trần Nhưỡng mềm oặt nằm trên lưng Vương Thích, bàn tay tiến vào qυầи ɭóŧ loát động kê kê mình, môi ở trên gáy hắn như có như không hôn môi, nhớ lúc người nọ tách chân cậu dùng sức thao cậu, nhịn không được ân ân a a kiều suyễn liên tục, không lâu liền tự chơi xuất tinh.

“Bảo bối nhi…… Em làm gì đâu?”

Vương Thích cảm giác có chút không thích hợp, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mặt Trần Nhưỡng thất thần hỏi.

“Ha a…… A…… Ân……”

Thỏ con hoãn khí một lúc, cắn vành tai hắn một chút, nhỏ giọng, “Ân…… Ca…… Em, em bắn……”

Một câu làm tay Vương Thích lái xe thiếu chút nữa xông vào cống thoát nước bên đường.

“Thao, thật lãng.”

Hắn mắng một câu, tận lực làm lơ người phía sau quấy rầy, lại không nghĩ rằng thỏ con ôm eo duỗi tay xoa dương cụ hắn.

“Trần Nhưỡng! Đừng nháo! Em không muốn sống nữa?”

“Ân…… Từ bỏ…… Anh chạy nhanh lên, em chỉ nghĩ muốn anh……”

Vương Thích nửa ôm nửa kéo cậu vào nhà, như đá văng cửa phòng ngủ. Hắn ném thỏ con trên giường, rút dây lưng cột hai tay cậu vào đầu giường, sau đó trực tiếp chia chân cậu thành chữ M đối diện hắn.

Hắn xốc lên váy thỏ con, bên trong quả thực ướt rối tinh rối mù, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn theo đùi chảy xuống, dính ở tất chân màu đen lộ ra dấu vết sắc tình. Thỏ con lắc eo, cái đuôi trong mông lúc ẩn lúc hiện theo, thập phần dâʍ ɭσạи.

“Ân…… Rút ra…… Rất ngứa, em kẹp không được……”

Trần Nhưỡng chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Vương Thích cầm cái đuôi chậm rãi rút ra, nghe rêи ɾỉ bên tai lão nhị cứng phát đau. Lúc gậy mát xa chỉ còn một chút ở huyệt khẩu khi, thỏ con rốt cuộc có thể hảo hảo thở mấy hơi, vừa định nói cái gì, giây tiếp theo lại bị đồ vật trong tay hắn hung hăng cắm tới đáy.

“A! Đau —— ha a Thích ca…… Ô ô lấy ra tới……”

Gậy mát xa mãnh liệt chấn động cọ huyệt thịt trực tiếp đỉnh tới điểm mẫn cảm, lại đau lại sướиɠ làm người muốn điên. Vương Thích tới tới lui lui chơi vài lần, thỏ con không ngừng khóc, hắn nhét gậy mát xa vào, khép lại hai chân cậu, dùng dây thừng không biết móc ra từ chỗ nào quấn từ bắp đùi đến mắt cá chân cậu.

“Đau? Anh xem em không phải rất sướиɠ sao?”

Hắn kéo ra thân trên Trần Nhưỡng, lại liếʍ lại gặm đầṳ ѵú, “Em nói kẹp không được? Vậy dùng dây thừng trói chặt làm em hảo hảo ngậm……”

“A…… Không cần…… Thật là khó chịu…… Ô ô ô……”

Trần Nhưỡng ngẩng cổ, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dán trên mặt. Vương Thích một đường liếʍ đến bụng nhỏ, nhìn đến côn ŧᏂịŧ cậu ướt dầm dề đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xuống giường cầm mấy cái hộp lại đây.

“Thiếu chút nữa đã quên cái này…… Bảo bối nhi, hôm nay tuyệt đối làm em sướиɠ chết.”

“Ô…… Này…… A đây đều là cái gì……”

Trần Nhưỡng run rẩy hỏi, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt.

“A. Đương nhiên là đồ chơi dùng để thương em……”

Vương Thích mở ra, bày trước mặt thỏ con, “Em xem. Ống dẫn tiểu, vòng dươиɠ ѵậŧ. Còn có đồ khóa miệng(gag). Thích hợp dạy dỗ em tiểu hồ ly không nghe lời……”

“Không…… Không cần…… Em không…… Ha a sẽ chết……”

Trần Nhưỡng nghe thấy tên đều sợ, vặn vẹo cơ thể lại trốn không thoát. Vương Thích nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nhỏ đỏ bừng, hừ cười nói: “Ngoan, ở trên xe không phải em nhịn không được muốn bắn sao. Kia được a, anh liền giúp giúp em, làm em quản tốt tiểu huynh đệ.”

Hắn quấn vòng xích bằng da trên hành thân cậu, chậm rãi xoa nắn làm nó cương cứng. Thỏ con sướиɠ đồng thời lại bị quấn trướng đau, cùng gậy mát xa trong hậu huyệt bị tra tấn chỉ biết khóc kêu rêи ɾỉ:

“Ô ô…… Em sai rồi…… A em không dám chạm vào nữa…… Anh gỡ nó xuống đi…… Ô cầu xin anh, gỡ xuống đi……”

“Gỡ xuống làm cái gì? Anh buông tay chẳng phải em lại không nghe lời bắn ra?”

Vương Thích móc ra đại điều cùng nhau qua lại cọ xát, cầm ống dẫn tiểu hồng phấn cọ cọ kê ba thỏ con phiếm nước, nói, “Bảo bối nhi…… Chờ lát nữa anh cắm nó vào, em sẽ càng sướиɠ……”

“Cắm vào…… Cắm vào chỗ nào……?”

Trần Nhưỡng không thể tin lắc đầu, “Không…… Ô ô không cần…… Không có khả năng…… Ha a chen vào không lọt……”

Nhưng Vương Thích cũng không ngừng động tác, thỏ con cảm thấy có cái gì đang đâm chọc mình, sợ tới mức xin tha:

“Ô ô…… Thích ca…… A lão công…… Lão công không cần…… Cầu xin anh, buông tha em đi…… Ô tha em, anh tha em ——”