Chương 31

“Ai.”

Vương Thích cảm nhận được thỏ con kịch liệt run rẩy, bất đắc dĩ thở dài, cúi người hôn một cái trên trán cậu, “Ngoan, sợ như vậy làm cái gì, anh sẽ không cố ý thương tổn em……”

“Ô…… Em không cần……”

Trần Nhưỡng hai mắt đỏ bừng, mũi thút tha thút thít nức nở, “Em sợ đau……”

Vương Thích giúp cậu lau nước mắt, nghĩ thầm này may mắn trước tiên lấy kính áp tròng ra, bằng không đôi mắt đều phải khóc hư. “Bảo bối nhi, sao em thích khóc nhè như vậy đâu?”

Hắn hôn hôn mí mắt cậu, “Người lớn như vậy kim đậu nói rớt liền rớt……” (hạt đậu vàng: nước mắt)

Sau đó lại lấy giấy giúp cậu lau nước mũi: “Phấn trên mặt đều thành tiểu mèo hoa, không đẹp chút nào……”

“Không —— khó coi anh còn như vậy!” Trần Nhưỡng cả giận nói, “Anh…… Ô anh thật quá đáng……”

“Ha ha ha.”

Tâm Vương Thích đều bị manh hóa, ôm thỏ con gặm hai ngụm, đầu lưỡi tiến quân thần tốc xâm nhập khoang miệng ấm áp. Trần Nhưỡng ưm ưm ân ân không ra tiếng được, dứt khoát nhắm mắt lại đáp lại hắn hôn môi, cuối cùng còn dùng sức cắn một ngụm cho hả giận.

“Tê ——”

Vương Thích đau nhíu nhíu mày, “Lại tới, đây tật xấu gì.”

“Ha. Con thỏ, con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu.”

Trần Nhưỡng có chút đắc ý, “Làm anh lừa gạt ngô ngô…… Ngô!”

Hắn không cho Trần Nhưỡng nói xong, liền nhét gag vào miệng cậu, hợp với dây lưng ở sau đầu. Thỏ con trừng mắt nam nhân trên người, vô pháp nuốt nước bọt theo lỗ nhỏ cùng khóe miệng chảy ra, phá lệ mê người. Vương Thích kéo kéo đuôi hồ ly màu vàng, người dưới thân liền phát ra liên tiếp rêи ɾỉ khó chịu, rất đáng yêu. Hắn cười búng búng ngọc hành cậu, nói:

“Dám cắn người, xem ra vẫn là không sợ, chúng ta vào vấn đề chính?”

Trần Nhưỡng liều mạng lắc lắc đầu, nhưng lần này Vương Thích một chút cũng mềm, trực tiếp đỡ côn ŧᏂịŧ cậu từng chút cắm ống dẫn tiểu vào. Thỏ con chưa nếm thử mới mẻ đau một thân mồ hôi lạnh, càng khẩn trương càng đau, càng đau càng khẩn trương, lại anh anh anh khóc.

“Ngoan, thả lỏng, không đáng sợ như vậy.”

Vương Thích ngậm kê kê giúp cậu khẩu giao, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ phần đầu mẫn cảm, làm nó mềm nhũn lại lần nữa trướng một vòng. Hắn giương mắt nhìn đến ánh mắt Trần Nhưỡng mê ly, sờ soạng điều khiển từ xa, mở chốt mở.

“Ngô —— ngô…… Ân…… Ô ô ô……”

Vốn cho rằng cứ như vậy thôi Trần Nhưỡng bị ống dẫn tiểu đột nhiên chấn động lên hoảng sợ, rõ ràng kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn xông lêи đỉиɦ đầu, làm thỏ con dần dần có du͙© vọиɠ bắn tinh. Mà đồ vật nghẹn trướng lại còn bị trói buộc, muốn lại không được, tra tấn khiến cậu dần dần mất lý trí, xoắn thân thể hướng nam nhân tuyên cáo đầu hàng.

“Thế nào? Khó chịu?”

Vương Thích giống xem kịch vui nhìn tư thái người trong lòng dâʍ ɭσạи, “Muốn bắn?”

“Ngô…… Ngô ngô!”

Trần Nhưỡng nói không được, gật gật đầu, kích động cổ tay đều bị dây lưng thít chặt ra vết hồng.

“Vậy cũng không được.”

Vương Thích cười cười, lại đẩy cao một mức. Chấn động tăng mạnh bức ủ Trần Nhưỡng nước mắt chảy ròng, nam nhân dùng đầu ngón tay ở làn da trắng nõn đã vô pháp thừa nhận kí©h thí©ɧ trượt tới trượt đi vòng quanh, lưu lại từng đạo vệt đỏ nhạt, lại duỗi đầu lưỡi không nhẹ không nặng liếʍ, nơi càng mẫn cảm động tác càng mềm nhẹ, câu tìиɧ ɖu͙© tăng tới cực hạn.

Trần Nhưỡng đã khó chịu không biết viết hai chữ khó chịu thế nào, động cũng không động kêu cũng kêu không ra, lại thương tâm lại khổ sở đành phải nằm trên giường giả chết, tùy ý thân thể loạn run. Vương Thích nhìn cậu suy yếu thở dốc, cuối cùng vẫn là không đành lòng, duỗi tay giúp cậu tắt đi chốt mở, chậm rãi rút ra gậy mát xa.

“Ân ân…… Ngô……”

Trần Nhưỡng cau mày tận lực thả lỏng, cái đuôi bị rút ra phát ra ba một tiếng, sắc tình làm người không có mặt mũi nghe. Chất lỏng trong suốt dính ở huyệt khẩu cùng gậy mát xa, làm người xem một cái là có thể tưởng tượng ra bên trong có bao nhiêu mềm mại, khi cắm vào đi nói không chừng còn sẽ tự giác mấp máy mυ"ŧ vào nam căn.

Vương Thích nuốt ngụm nước miếng, quỳ gối bên người Trần Nhưỡng tuốt nhục vật. Thỏ con giương mắt nhìn đến cự long thô dài đối diện mình, xấu hổ xoay mặt đi. Nam nhân kiềm trụ cằm làm cậu không dời được, dùng qυყ đầυ cọ cọ khóe miệng cậu nói:

“Thế nào? Thứ này em đều ăn qua nhiều lần như vậy, không thích?”

Một cổ khí vị da^ʍ mĩ xông vào mũi, Trần Nhưỡng rũ xuống mi mắt không để ý tới hắn, nam nhân càng làm mạnh hơn, nhéo đầṳ ѵú gắng gượng một chút, nói:

“Không muốn sao? Vậy tao huyệt em co rụt lại làm gì? Ân? Em đã quên trước kia anh thao em thế nào?”

Thỏ con tê dại không thôi, hậu huyệt bị mát xa thời gian dài đột nhiên mất đi vật cứng an ủi, giờ phút này hư không phát ngứa. Nam nhân cố ý dẫn bắt cậu nhớ lại tư vị bị thao làm, muốn cậu hoàn toàn luân hãm, buông hết thảy thẹn tâm cùng tự tôn, dâʍ ɭσạи cầu hắn hung hăng làm mình.

“Bảo bối nhi…… Em không muốn anh cắm vào đi ngăn ngứa? Rõ ràng mỗi lần anh đỉnh đến tuyến tiền liệt, mông em đều sẽ gắt gao cắn anh không bỏ……”

Vương Thích dùng dương cụ cứng đến nóng lên cọ đầṳ ѵú cậu, cười nói,

“Ai…… Không cần thì thôi, anh lại cắm gậy mát xa vào cho em, làm nó cọ em một buổi tối được không? Bất quá đến lúc đó, dù em mở chân ra cầu anh thao em cũng vô dụng……”

Trần Nhưỡng tưởng tượng đến cảnh tượng đó, bị kí©h thí©ɧ cả người phát run, Vương Thích dưới mí mắt cậu đĩnh đĩnh eo, ép hỏi:

“Hỏi lại em một lần, muốn hay không?”

Thỏ con giãy giụa một chút, cuối cùng nhận mệnh gật gật đầu. Nam nhân mở gag ra, lôi kéo đầu tóc Trần Nhưỡng chọc gậy thịt đến bên miệng cậu, nói:

“Ngoan, hảo hảo liếʍ, biểu hiện tốt anh liền thương em, dùng đại điểu lão công nhét đầy tiểu huyệt phát lãng, sau đó thao hư em…… Được không?”