Chương 29

Trần Nhưỡng là người thứ ba lên sân khấu, cậu chỉ cần dạo một vòng như đi catwalk, sau đó lui một bên tạo dáng, lại chờ mọi người xem xong chụp ảnh chung liền OK. Biểu diễn lập tức bắt đầu, Trần Nhưỡng đứng một chút cảm thấy hậu huyệt bị cọ phát ngứa, liếʍ liếʍ môi nhìn phía Vương Thích, cũng không biết mình muốn nói cái gì.

Vương Thích nhìn biểu tình thỏ con ẩn nhẫn, ghé vào bên tai cậu hỏi: “Đúng rồi bảo bối nhi, em biết vừa rồi ở phòng thay quần áo anh lấy tới một thứ khác là cái gì sao……”

“Cái, cái gì a……”

Trần Nhưỡng nghĩ nghĩ, giống như xác thật còn có cái gì.

“Là điều khiển từ xa.”

“Điều khiển từ xa?”

Trần Nhưỡng vẻ mặt ngây ngốc nghi hoặc nói, “Sao còn có điều khiển từ xa? Làm gì?”

“Cái này sao…… Kỳ thật anh mua cho em cái này, không phải giang tắc, là gậy mát xa loại nhỏ……”

Vương Thích hướng lỗ tai cậu thổi khí, “Điều khiển từ xa có hiệu quả trong 10 mét…… Bảo bối nhi, anh sẽ đứng ở đằng trước hảo hảo nhìn em biểu diễn……”

“Anh ——”

Trần Nhưỡng không kịp kinh ngạc, đã bị xã trưởng thúc giục tập hợp. Cậu mới vừa lên sân khấu, đồ vật trong cơ thể đã bị nam nhân mở chốt mở, chấn động biên độ nhỏ. Trần Nhưỡng cắn môi, nỗ lực bày ra mỉm cười, dựa theo động tác chỉ định đi tới phía trước sân khấu.

Vương Thích nhìn cậu giả trang đáng yêu, chỉnh chấn động cao lên. Thỏ con không nhịn xuống kinh suyễn ra tiếng, rêи ɾỉ mê người bị âm nhạc đinh tai nhức óc che giấu, chỉ có Vương Thích biết từ miệng nhỏ kia mở ra có thể phun ra âm thanh dễ nghe gì.

Trần Nhưỡng run chân xoay người trở về, đưa lưng về phía người xem làm cậu có loại ảo giác mình bị người phía sau nhìn hết, cảm thấy thẹn muốn khóc, động tác cũng cứng đờ. Mỗi một bước đi gậy mát xa trong cơ thể liền sẽ bị huyệt nội cọ xát, lúc cậu xoay người bày động tác, Vương Thích lại đẩy một, chấn động hoàn toàn bất đồng lúc nãy làm Trần Nhưỡng không phòng bị hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.

Dưới đài truyền đến một trận cười vang, tuy không có ác ý, Trần Nhưỡng vẫn cảm thấy mặt bị ném tới nhà bà ngoại. Cậu nỗ lực giơ lên khóe miệng, cười còn khó coi hơn khóc, may mà cách thính phòng khá xa, không có người phát hiện cậu dị thường.

Trần Nhưỡng căng chặt chân duy trì tư thế, bạn học ấn trình tự lên sân khấu, giữa lúc xuất hiện vài lần sai lầm, nhưng thỏ con đã không có sức nghĩ người khác thế nào. Gậy mát xa bị Vương Thích từng chút chỉnh đến cao nhất, giờ phút này lấy tần suất cao chấn động qua lại trong thân thể cậu. Trừ bỏ ngứa muốn mệnh, cậu cảm giác được hạ thể mình cũng chậm rãi đứng thẳng lên, qυầи ɭóŧ ướt một mảnh, bị hai chân qua lại đong đưa giảo thành một sợi tơ rơi vào kẽ mông.

Cậu híp mắt nhìn nam nhân phía dưới, môi đỏ đóng mở nói một câu, đừng như vậy, chịu không nổi, cũng không xác định hắn có thể nghe hiểu hay không. Hai mắt Vương Thích nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thỏ con, thấy cậu run rẩy chân dài cùng hai mắt động tình, du͙© vọиɠ đã bị đốt lửa, muốn lập tức đẩy ngã người này xuống đất. Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, trực tiếp tách mông cậu ra hung hăng thao vào, đỉnh bơi hậu huyệt tao nhất, làm cậu phóng đãng lắc mông xin khoan dung.

Cái gọi là hại người hại mình, đại khái chính là hình dung tình huống hiện tại.

“Ha a…… Ân…… Rất ngứa……”

Thỏ con bị tra tấn thật sự chịu không nổi, chỉ có thể thấp giọng rêи ɾỉ tới giảm bớt tìиɧ ɖu͙© bốc lên. Cậu không thể khống chế nhớ tới lúc Vương Thích hành động trên giường, giờ phút này thập phần muốn bị nam nhân đè ở dưới thân thô lỗ đối đãi. Muốn chủ động liếʍ liếʍ nhục côn mỗi lần đều thao cậu sắp chết. Tnm đã từ bỏ tự hỏi, mấp máy hậu huyệt muốn đón ý nói hùa gậy mát xa chấn động, loại trước công chúng đùa bỡn chính mình cảm thấy thẹn làm kɧoáı ©ảʍ tăng thêm. Thỏ con cảm thấy bản thân nóng muốn nổ mạnh, đầṳ ѵú cứng lên cọ xát quần áo làm cậu hận không thể hiện tại duỗi tay xoa xoa, hoặc là làm nam nhân ác liệt dưới đài gặm mấy ngụm giúp cậu ngăn ngứa.

Vài phút mở màn dài dòng như mấy thế kỷ, Trần Nhưỡng cũng không biết chính mình xuống đài thế nào, lúc lấy lại tinh thần đã dẫm không tới bậc thang té xuống. Vương Thích vội vàng chạy tới nâng, bạn học xung quanh nhìn cậu khó chịu nhíu chặt mi, sôi nổi hỏi thế nào, Trần Nhưỡng chỉ trả lời quần áo quá dày quá nóng, tóc giả đè đến choáng váng đầu mà thôi, không đáng ngại. Sau đó bám vào cánh tay Vương Thích rời đi tầm mắt mọi người.

“Vương Thích…… Vương Thích…… Tắt đi…… Ô cầu xin anh tắt đi đi……”

Một người đều không có, Trần Nhưỡng nhào vào ngực nam nhân, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.

“Quá khó tiếp thu rồi…… Ân chịu không nổi…… Ô ô chúng ta trở về……”

Cậu giữ chặt bàn tay Vương Thích tiến vào trong váy, dùng hạ thân loạng choạng kẹp tay hắn, nhẹ nhàng mổ một chút trên môi nam nhân, thấp giọng rêи ɾỉ xin tha:

“Ha a cầu xin anh…… Ca…… Tắt nó đi…… Ân trở về…… Trở về anh thao em thế nào đều được —— được không?”