Chương 3

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 3

Vương Thích thực buồn rầu.Trần Nhưỡng đã hai ngày không phản ứng hắn, thậm chí đối hắn trêu đùa đều banh mặt thờ ơ.

Hiếm có người có thể làm Vương tiên sinh không thể làm gì, hắn không có biện pháp —— có thể có biện pháp gì đâu? Đành phải từ sói biến thành cún, chân chó đi theo mông thỏ con xum xoe, có khi thậm chí cơ hội xum xoe đều không có.

“Thỏ con, ăn cơm ~ thịt thỏ thơm cay ~”

“Không ăn.” Đẩy ra.

“Uống miếng nước ~”

“Không khát.” Đẩy ra.

“Tôi giúp cậu lấy dụng cụ vẽ tranh ~”

“Không cần!” Đẩy ra.

“Tôi giúp cậu giặt sạch qυầи ɭóŧ ~”

“…… Ngu ngốc.” Vứt bỏ.

Vương tiên sinh vô cùng buồn rầu, vô luận hắn làm cái gì Trần Nhưỡng cũng không chịu tha thứ hắn. Không tha thứ thì thôi, cậu còn gọi hắn Vương Shit. (=)))

……

Cuối cùng hôm nay Vương tiên sinh bạo phát: “Cậu nha hất mũi lên mặt đúng không? Có cái gì cùng lắm thì chuyện này tôi cho cậu đánh trở về được chưa? Mỗi ngày chiến tranh lạnh là đàn ông sao? Gia không hầu hạ cậu!”

Nói xong đạp cửa đi.

Vương Thích thở phì phì đi dạo một lát có điểm nhụt chí, còn có chút hối hận. Vừa rồi rống cậu còn mắng cậu, khẳng định lại ở sách vở bị thêm một bút(tội chồng thêm tội) —— tiếp tục như vậy không thể được, một chút đều không đáng yêu. Vương Thích móc di động gọi cho em gái mình.

“Uy, em…… Là như thế này……”

“Có thể được không? Được…… Hiện tại anh về nhà tìm em.”

Vương Thích tắt điện thoại, xem thời khoá biểu hôm nay một chút liền ra cổng trường, gọi taxi về nhà.

Nhà Vương Thích cách trường học không xa, chưa tới mười hai phút liền đến, em gái nghe động tĩnh giúp hắn mở cửa.

“Mau, em, cứu ca.”

Vương Thích vừa vào cửa liền chắp tay trước ngực khom lưng 90 độ, khe hở ngón tay gắp hai tờ giấy hồng.

“Nguy cơ tình cảm?”

Em gái một chút cũng không khách khí lấy tiền, “Cảm ơn ca.”

Vương Thích bị đẩy tới phòng bếp, vừa vặn thấy bánh quy ra lò. Hắn không sợ nóng cầm lấy một khối nhét vào miệng, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Này có thể được không……”

“Anh nói trước ăn ngon không?”

“Ăn ngon!” Thiếu chút nữa cắn luôn đầu ngón tay.

“Này liền được rồi, em nói cho anh biết, trên thế giới này không có vấn đề điểm tâm ngọt giải quyết không được!”

Em gái kéo tay áo trượt xuống xắn lên, “Nàng thích ăn ngọt sao?” (Từ chỉ người khi nói chuyện giống You – I nên không phân biệt được nam hay nữ)

“Ừm…… Rất thích đi.”

Vương Thích nhớ lại, ngày thường nhìn Trần Nhưỡng ăn cơm chính là sữa bò thêm bánh kem, thích ngọt thích đến coi trà sữa như nước uống, coi đường như cơm ăn, ép cậu một ngụm ớt cay có thể giận dữ 3 ngày trả thù 4 ngày —— Vương Thích nhìn răng cậu khá tốt dạ dày cũng khá tốt, trên người còn một cổ vị ngọt câu nhân, liền tùy cậu.

“Kia nhất định thành!”

Em gái túm hắn rửa tay, “Em dạy cho anh làm đơn giản, anh đóng gói đưa cho nàng lại thành khẩn xin lỗi, nàng nhất định tha thứ anh.”

“Ừm……”

“Yên tâm! Dù trời sụp đất nứt thế giới hủy diệt, chỉ cần có đồ ngọt liền không có điểm mấu chốt không vượt được! Dù có —— ai anh biết nên làm thế nào sao?”

“…… Đổi thành canh hồ cay??”

Vương Thích lăn lộn một buổi trưa, chờ kết thúc đã chạng vạng. Phòng bếp đã không thể dùng thảm không nỡ nhìn tới hình dung, lúc đầu em gái còn cầm dao uy hϊếp hắn, nếu làm hỏng đồ vật vậy đừng theo đuổi con gái, nửa đời làm thái giám đi —— cuối cùng cũng biến thành yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, nói, không có việc gì, ca, sửa lại còn có thể dùng.

Trong lòng lại vẫn là nhịn không được kinh ngạc —— bột mì lãng phí thì thôi, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể phá hư đồ dùng nhà bếp a??

Vương Thích thật cẩn thận đem thành quả cất vào hộp thực phẩm, nghiễm nhiên một bộ là đầu bếp. Hắn vui vẻ nhéo mặt em gái một chút: “Em, anh đi đây! Chờ ca thành công mời em ăn bữa tiệc lớn!”

Thành công? Thành công cái gì? Thành công hòa hảo hay thành công đuổi tới chị dâu a?

Em gái chửi thầm, nima, anh tiêu dao đi em còn phải thay anh thu thập cục diện rối rắm.

“Được rồi, học phí 800, giải quyết tốt hậu quả 200, trả qua Alipay.”

“??”

“Phanh phanh phanh —— thỏ con! Mở cửa!”

Vương Thích đứng ở cửa ký túc xá sờ hết toàn thân mới phát hiện không mang chìa khóa, chỉ có thể dốc hết sức gõ cửa, “Mở cửa! Mở cửa! Đừng ở bên trong giả chết! Tôi biết cậu ở nhà!”

Hồi lâu trầm mặc —— không, mở, cửa? Hừ hừ, lão tử có rất nhiều biện pháp trị cậu.

“Ô…… Lão bà, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi. Em không thể nhẫn tâm như vậy.”

Giọng Vương Thích vang rung trời, “Ô em không mở cửa anh chỉ có thể buổi tối ăn ngủ đầu đường. Em không thể để lão công…”

“Thao! Lăn tới đây! Cậu không biết xấu hổ tôi còn muốn mặt!”

“Hắc hắc.”

Vương Thích vui cười đi đến bên cạnh Trần Nhưỡng, “Tôi mang đồ ngon cho cậu, đều là tự tôi làm, cậu nếm thử?”

“Quỷ tin cậu.” Trần Nhưỡng không để ý tới hắn, tiếp tục vẽ.

“Thật sự thật sự, cậu nếm một ngụm, chỉ một ngụm.”

Vương Thích mở hộp ra đưa tới trước mặt cậu, “Cậu thích bơ nhất, mau nếm thử.”

“Ai nha không ăn!” Cật lực cự tuyệt.

“Hắc cậu nha thế nào không nể mặt như vậy.”

Vương Thích nói đi đoạt lấy bút Trần Nhưỡng, hai người trong lúc tranh đoạt Trần Nhưỡng tức giận vung tay lên ——

“Cậu có phiền hay không!”

Bánh kem trong tay Vương Thích bị đánh bay ra ngoài, lộn mèo 360 độ, swing Thomas* hoàn mỹ, cộng thêm một cái rơi xuống xinh đẹp.

(*Cú xoay người, uốn cong của Justin Louis Thomas – một tay golf chuyên nghiệp người Mỹ chơi trên PGA Tour và là cựu số một thế giới.)

Trong nháy mắt Trần Nhưỡng cảm giác hô hấp đình chỉ, cậu sợ hãi nín thở chờ Vương Thích nổi bão, nhưng cái gì cũng chưa chờ tới. Vương Thích chỉ yên lặng đi qua trực tiếp dùng tay nâng lên bánh kem, sau đó ném vào thùng rác.

“Đáng tiếc, làm một buổi trưa đâu.”

Trần Nhưỡng thoáng nhìn vết hồng trên tay hắn, trong lòng căng thẳng, tức giận bị tưới sạch. Vương Thích từ phòng vệ sinh rửa sạch tay ra tới, đi tới cạnh bàn giúp Trần Nhưỡng nhặt bút chì để lại giấy vẽ, cúi đầu nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Sau đó thu hộp lau sàn trực tiếp chui vào ổ chăn.

Trần Nhưỡng ngồi ở chỗ đó ngốc ngốc nhìn mắt hộp bánh kem, lại nhìn người làm ổ trên giường, khó chịu không thôi. Vài lần cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, cũng không còn tâm tư vẽ, tắt đèn cũng nằm xuống.

Ngọa tào, thế nào còn không có động tĩnh?

Trong bóng tối, đôi mắt Vương Thích gian manh lóe sáng, nghĩ thầm chẳng lẽ là giả đáng thương còn chưa đủ? Không được, nhóc này còn phải chờ mình chủ động xuất kích mới chịu.

“Trần Nhưỡng, có phải cậu rất chán ghét tôi hay không…”

Trong giọng nói mang theo ủy khuất, Trần Nhưỡng nghe sửng sốt sửng sốt, vội vàng nói, không có không có. Cậu suy nghĩ nhiều.”

“Tôi biết cậu thấy tôi phiền. Tôi, tôi xin lỗi cậu. Tôi làm thế nào cậu mới có thể tha thứ.”

Thao, huynh đệ này tuyệt đối ảnh đế a! Vương Thích âm thầm cảm khái.

“Không có gì, tôi không tức giận, thật sự!”

“Không tuyệt giao?”

“Ân ân không tuyệt giao.”

“Nhưng hiện tại tôi thật thương tâm. Tôi làm bánh kem một buổi trưa cho cậu, đây là lần đầu tiên.”

“A? Kia, kia làm thế nào? Tôi tôi tôi, tôi bồi thường cậu?”

Làm tốt lắm, mắc câu!

“Cậu thật muốn như vậy?”

“Ân ân thật sự.”

Chỉ cần cậu đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện là được, kì quái chết người.

Vương Thích vui vẻ từ trên giường nhảy lên, bổ nhào vào người Trần Nhưỡng ôm cậu nhẹ giọng: “Bảo bối nhi, ca muốn nhìn cậu hoá trang.”