Chương 2

“Đi, thỏ con, mua hai cái bánh quẩy một cái bánh, canh hồ cay bỏ nhiều đậu*, đừng quên lấy muỗng nhựa lót cái chén cho tôi.” Vương Thích chụp tiền lên đầu cậu, “Đi đi.”

“Bằng cái gì tôi đi. Còn có nói cho cậu bao nhiêu lần tôi không phải thỏ con!” Trần Nhưỡng trừng mắt.

“A… Không phải? Kia không gọi cậu thỏ con gọi cậu cái gì? Tiểu Nhưỡng tử? Ân? Tiểu Nương tử??” Nói xong cười ha ha, Trần Nhưỡng tức giận mặt đỏ bừng.

“Cười cười cười có cái gì buồn cười! Kêu tôi Trần Nhưỡng!”

“Trần Nương?”

“Nhưỡng!”

“Nương??”

“Nhưỡng! N-i-a-n-g Nhưỡng!” (Nương vs Nhưỡng phát âm gần giống)

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Vương Thích bị cậu tích cực đáng yêu đầu quả tim run lên, xoa nhẹ đầu cậu một phen nói: “Được rồi đã biết, cậu giúp tôi chạy việc tôi phải hảo hảo gọi tên cậu.”

“Bằng cái gì…”

Trần Nhưỡng không tình nguyện, nhưng vẫn tiếp nhận tiền chuẩn bị xuống lầu, phút cuối cùng hỏi một câu: “Cậu ngốc ở ký túc xá sao?”

“Chơi bóng —— đợi chút mua xong đến sân trường tìm tôi.”

Trần Nhưỡng ngồi ở quán ăn sáng, dùng tiền còn thừa cũng mua phần cơm sáng cho mình —— yên tâm thoải mái. Vốn dĩ cậu không có thói quen dậy sớm ăn sáng, Vương Thích nói đối thân thể không tốt, cứng rắn làm đồng hồ sinh học cho cậu —— Vương Thích Vương Thích, thật là kề bên dao a!

Trần Nhưỡng nhớ tới hắn liền tức, thuận tay cho một đống giấm vào cơm của hắn. Cậu thong thả ung dung ăn xong của mình, lấy giấy vệ sinh xếp lại lau miệng, ném vào thùng rác. Sau đó đi một bước lắc lư hai bước cứ như vậy chậm rãi lắc lư tới sân trường.

Vương Thích thật xa đã thấy cậu, nghĩ thầm nhóc này là đi Châu Phi mua canh hồ cay đi, lâu như vậy mới trở về. Hắn hướng đồng đội chào hỏi, đi đến ghế dài nghỉ ngơi tiếp nhận bữa sáng, hỏi: “Tiền đâu?”

“Xài hết.”

“Bánh đâu?”

“Bán hết rồi.”

“Muỗng đâu??”

“Bán hết rồi.”

……

“Được! Ngài lợi hại!”

Vương Thích cũng không so đo, ngồi xuống bưng chén dùng một lần lên ăn, nghĩ cậu xem như còn có chút lương tâm mang đôi đũa cho hắn. Không phòng bị uống một hớp lớn, đột nhiên trợn tròn mắt, chạy đến thùng rác tất cả đều phun vào.

Trần Nhưỡng vừa thấy quay đầu liền chạy, nhưng tay nhỏ chân nhỏ cũng không biết tự lượng sức mình, không chạy được vài bước đã bị bàn tay Vương Thích chụp tới xách cổ áo túm trở về.

“Cậu đã làm cái gì? Mau nói thật!”

Vương Thích đè cậu xuống ghế dài, kiềm trụ hai tay hai chân mặc cậu giãy giụa cũng không tha.

“Không…… Không làm cái gì a…… Cậu làm gì……”

Trần Nhưỡng nuốt nước miếng một cái, không dám nhìn hắn.

“Hừ hừ… Không làm cái gì? Không nói đúng không? Không nói hiện tại tôi liền ở chỗ này lột cậu!”

Vương Thích nói được thì làm được, trực tiếp kéo áo trên của cậu.

Trần Nhưỡng sợ tới mức kêu: “Đừng đừng đừng! Tôi nói ta nói! Tôi bỏ giấm cùng ớt cay! Cái khác cũng chưa bỏ! Thật sự!”

Vương Thích dừng lại động tác, một tay nhéo cằm cậu: “Giấm cùng ớt cay. Mẹ nó cậu ủ giấm canh hồ cay sao? Cậu còn bỏ ớt cay đúng không? Cậu ngốc hay tôi khờ?”

“Còn không phải là chén canh đến mức này sao… Tôi lại cho cậu mua một chén không phải được rồi…” Trần Nhưỡng đỏ mặt kéo xuống quần áo.

Vương Thích nhìn mặt cậu ửng đỏ, càng thêm muốn khi dễ. Hắn coi cậu như bánh rán lật người, nâng tay lên hướng trên mông cậu, tay không lưu tình: “Mua cái rắm! Cho cậu chơi xấu! Cho cậu chơi xấu!”

Trần Nhưỡng bị đánh ngao ngao kêu, trong lòng lại ủy khuất lại cảm thấy mất mặt. Lúc này cách đó không xa một vài bạn học ngậm cười xem diễn, có chút còn lưu manh huýt sáo.

Cái này nhưng chọc tử huyệt Trần Nhưỡng. Cậu một cậy mạnh đánh Vương Thích, người sau bị cậu không cẩn thận đυ.ng vào hạ thân đau đến che lại ngồi xổm xuống, Trần Nhưỡng nhân cơ hội tránh thoát.

Cậu tức giận quát Vương Thích hô to: “Cậu người này có phải có bệnh hay không! Ô… Ta, chúng ta tuyệt giao!”

Nói xong lau nước mắt quay đầu liền đi.

Vương Thích vừa thấy chơi quá trớn, cũng không rảnh lo trứng đau vội vàng đuổi theo: “Ai thỏ con! Cậu đừng nóng giận! Từ từ!”

——————————–