Chương 4

Hôm sau Trần Nhưỡng thức Vương Thích đã không ở ký túc xá, đầu giường đặt bánh mì với sữa bò còn nóng, còn để lại tờ giấy: Rời giường ăn. Đừng quên tối hôm qua đáp ứng tôi nói yêu yêu đát. (么么哒: bính âm là meme da, như moa moa)

Trần Nhưỡng đầy mặt hắc tuyến, tâm tình có chút phức tạp, mình thế nào đã bị lừa đâu? Bất quá cũng không có biện pháp, từ trước đến nay cậu không phải đối thủ của lưu manh, huống hồ nếu không đáp ứng, còn không biết lúc nào hắn đối phó cậu.

Ai, nhận mệnh a ——

Trần tiểu thỏ ôm gối đầu mở ra bảo vật, bỗng nhiên nhớ tới hình như không có tiền. Cậu đấu tranh tư tưởng một phen, nghĩ không thể mượn nữ sinh trong lớp đi, cũng không thể về nhà lấy của chị gái, chị mà biết sẽ đánh chết cậu. Nghhĩ ngợi, quyết định trước trộm dùng tài khoản chị gái tùy tiện mua vài món, vạn nhất bị phát hiện liền nói là đưa nữ sinh.

Thật là ý kiến hay. Trần Nhưỡng vừa lướt Weibo vừa chọn mấy thứ chuẩn bị trang điểm, tâm tình thấp thỏm thanh toán, nghĩ may mắn mình biết mật mã, bằng không thật vô pháp trả tiền.

Trường học Trần Nhưỡng là chỗ chuyển phát nhanh cực kỳ phát triển, hôm nay cậu đang ở trường học giúp bạn học sửa một kiện váy, liền nhận được điện thoại tiểu ca chuyển phát nhanh thúc giục đến dưới ký túc xá lấy đồ. Trần Nhưỡng liền bỏ một chút thứ may vá quần áo cất vào trong balo, lấy hàng xong nhanh chóng chạy như bay lên lầu.

Thỏ con muốn nhanh chóng trang điểm xong chụp bức ảnh, nếu như bị người thấy vậy cậu thật đúng là không cần sống. Ngồi ở trước gương do dự một hồi vẫn là không yên tâm gọi điện thoại cho Vương Thích.

“Uy, hôm nay lúc nào cậu trở về?”

“Tối nay, tôi ăn ăn sinh nhật anh em, tôi phải bồi hắn ăn cơm. Thế nào?”

“Không có việc gì, cậu từ từ ăn ha, không gấp.”

Trần Nhưỡng mừng thầm, có tật giật mình kéo lên bức màn khoá cửa lại, hít sâu một hơi rửa mặt chuẩn bị bắt đầu.

Cậu không có kinh nghiệm trang điểm, chỉ có thể nhìn trên mạng dạy từng bước một mà làm. May mà cậu làm không tệ, làn da tốt, mũi cao mắt to, lại có bản lĩnh mỹ thuật, tùy tiện vẽ vẽ hiệu quả liền rất rõ ràng. Lúc kết thúc nhìn người trong gương chính mình đều khϊếp sợ.

Trần Nhưỡng ở phòng vệ sinh soi gương lớn một hồi, cầm di động tách tách tự chụp mấy tấm, tim đập bịch bịch. Cậu đi tới mép giường cầm lấy vây còn chưa hoàn toàn sửa tốt, lại ướm lên thân một phen mới buông, cuối cùng vẫn không nhịn xuống cầm lấy cởϊ qυầи tròng lên ——

Thao, còn không phải là váy sao, tôi chỉ xem hiệu quả mà thôi, không có ý gì khác.

Trần Nhưỡng một bên an ủi mình một bên kéo lên khóa kéo, đi tới gương khoa tay múa chân: Ân, nơi này xác thật dài quá, còn phải sửa sửa…… Nơi này có chút chật phải cho nàng nói một chút……

Đang nghiêm túc tự hỏi, cửa đột nhiên kẹt một tiếng, sau đó bị người đẩy ra. Trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Trần Nhưỡng từ hóa đá phản ứng lại xoay người chạy vào phòng tắm. Vương Thích lại giống lần trước bàn tay to chụp tới, xách cậu ném tới trên giường, trên đường còn không quên khóa cửa.

“Cậu cậu cậu nghe ta giải thích! Tôi chỉ là nhìn hiệu quả của váy mà thôi không có ý gì khác!”

Trần Nhưỡng kinh hoảng nói, “Hơn nữa đây là đồ của bạn học!”

“Tôi biết, tôi cái gì cũng chưa nói.”

Vương Thích cười tà, ngăn chặn cúi người liếʍ môi cậu một ngụm, đầu lưỡi dính đầy son môi, “Bất quá cậu dạng này thật xinh đẹp…… Xinh đẹp…… Tôi thật mẹ nó muốn làm chết cậu!”

Trần Nhưỡng bị hắn cả người mùi rượu sợ tới mức run lên, run run rẩy rẩy nói: “Vương Thích…… Cậu đừng mượn rượu làm càn……”

“Mượn rượu làm càn? Tôi không uống say, bằng không tôi sẽ ăn cơm ăn một nửa trở về bắt được cậu?”

Vương Thích dùng răng kéo vạt áo cậu lên trên, ở đầṳ ѵú cậu gặm một ngụm, “Bảo bối nhi, cho tôi ăn cậu, được không?”

“Cậu…… Cậu……”

Trần Nhưỡng một câu cũng nghẹn không ra, một phương diện là tình huống hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, về phương diện khác là cậu cư nhiên sinh ra kɧoáı ©ảʍ khác thường.

“Ha hả……”

Vương Thích cười khẽ nhìn cậu, “Bảo Nhi, đừng sợ, tối nay ca tuyệt đối làm em sướиɠ.”

Hắn cạy ra cánh môi Trần Nhưỡng đuổi thẳng vào, vươn đầu lưỡi thổi mạnh vách trong khoang miệng cậu. Kỹ thuật Vương Thích đối Trần Nhưỡng tiểu xử nam chưa trải sự đời tới nói quả thực là dùng người không đúng chỗ, hắn mυ"ŧ cắn cánh môi thỏ con, như muốn ăn cậu vào trong bụng.

Trần Nhưỡng bị nam nhân trên người phát ra hormone đánh sâu vào quên giãy giụa, một đôi mắt to chớp chớp, Vương Thích vỗ vỗ mặt cậu: “Hắc, hoàn hồn! Ngốc?”

Trần Nhưỡng lúc này mới ngẩn ra, cậu cậu cậu tôi tôi tôi không nói rõ. Hai tay Vương Thích phân biệt trêu đùa hồng anh trước ngực cậu, nhẹ nhàng cắn mềm thịt sau lỗ tai cậu, một cái lại một cái hôn dừng trên cổ cậu, phát ra tiếng chậc chậc làm người thấy thẹn. Sói xám híp mắt, như nghẹn một hơi rất lớn nói:

“Thỏ con. Anh đã sớm muốn thao em. Rất muốn. Em không tin liền sờ sờ xem…”

Vương Thích lôi kéo tay cậu cách quần đặt ở đồ vật gắng gượng trái phải vuốt ve, Trần Nhưỡng đâu chịu nổi loại này, lập tức đỏ mắt: “Cậu đừng như vậy, cầu cậu, tôi không được…”

Vương Thích nhìn bộ dáng cậu mặc người xâu xé lại trướng đại một vòng, dục thi ngược trong lòng liên tục tăng vọt. Hắn ở đầṳ ѵú Trần Nhưỡng nhéo một phen lại dùng đầu lưỡi âu yếm nó, nghe thỏ con đột nhiên không kịp phòng ngừa rêи ɾỉ ra tiếng cười nói:

“Em là nên cầu anh, bất quá không phải nên cầu anh thả em, mà là nên cầu anh hung hăng mà thao em —— em khóc a, em không phải rất thích khóc sao?”

Vương Thích kéo xuống qυầи ɭóŧ cậu, ở hai luồng thịt mông mềm như bông mạnh mẽ xoa nắn: “Hôm nay em không khóc cầu anh, anh liền từ nơi này, từ miệng nhỏ mặt sau, trực tiếp cắm vào!”