Chương 26

“Giải, giải thích cái gì?”

Trần Nhưỡng nhai cơm trong miệng, lòng có chút sợ. Mấy ngày nay Vương Thích vẫn luôn ôn hoà, lần đầu tiên rống lớn tiếng như vậy.

“Tên đó có phải có ý với em hay không?”

“A?”

Trần Nhưỡng mắt trợn trắng, “Anh nghĩ cái gì? Người ta có bạn trai rồi được không.”

“Ngọa tào, có bạn trai còn câu tam đáp bốn như vậy?”

Vương Thích chán nản, “Kia nếu chia tay, có phải liền chuẩn bị bắt cóc em?”

“Anh có bệnh đi.”

“Anh có bệnh?”

Vương Thích hừ một tiếng, “Em xem em mẹ nó đây là bạn gì, có quấy rối tìиɧ ɖu͙© huynh đệ sao? Nghe ngữ khí còn hẹn em rất nhiều lần?”

“Hắc, anh có ý gì?”

Nói chuyện như vậy Trần Nhưỡng không vui, ném muỗng vào hắn, “Bạn em thế nào? A, anh cao thượng? Nhớ trước đây em coi anh huynh đệ không phải anh thượng em sao.”

“Hắn còn muốn thượng em?!”

Vương Thích tức giận trong lòng viết hoa OMG, vẻ mặt kiên quyết nói, “Không được, người này em không thể lại chơi chung, về sau cách hắn xa một chút nghe được không?”

Trần Nhưỡng vẻ mặt không thể hiểu được: “Bằng cái gì? Giữa em và y là thuần khiết, anh quản được sao?”

“Chỉ bằng anh mới là nam nhân chính thức của em!”

Vương Thích ôm cậu từ sau lưng, cằm gác ở cổ cậu, “Anh sợ ngây ngốc bị người lừa đi bán cũng không biết, ánh mắt hắn nhìn em rõ ràng có ý đồ.”

“Không có khả năng.”

“Sao không có khả năng! Em nhìn bộ dáng hắn như trộm kìa.”

“Tuyệt đối không có khả năng, người ta lớn lên…”

“Hắc sao em che chở hắn như vậy, em có phải hay không.”

“Thao, y là phía dưới được không!”

“……”

“……”

“Thao, bạn trai hắn khẩu vị thật nặng.”

Chạng vạng Vương Thích đang nằm trên giường xem di động, Trần Nhưỡng đẩy cửa tiến vào đặt một xấp bản vẽ lên bàn, lách cách lang cang tìm đồ vật. Cậu thay đổi quần áo rửa mặt, mang giày chuẩn bị ra cửa.

“Ai ai ai này đều mấy giờ, em đi đâu?” Vương Thích gọi lại, “Không ăn cơm chiều?”

“Em ra ngoài ăn.” Trần Nhưỡng nói muốn đi ra ngoài.

“Cùng ai? Trương Đồng?” Vương Thích ngồi dậy, “Không được đi.”

“……”

Trần Nhưỡng chuyển qua bất đắc dĩ giải thích, “Xã đoàn liên hoan thảo luận hoạt động công việc, lại không phải chỉ hắn một người, anh kích động cái gì.”

“Vậy cũng không được!”

Giọng Vương Thích lên cao tám quãng, “Đêm nay ở đây bồi anh, chỗ nào cũng đừng nghĩ đi.”

Trần Nhưỡng bĩu môi, coi như không nghe thấy. Vương Thích vớt cậu lại ấn trên giường, có chút tức giận: “Trần Nhưỡng, gần đây có phải anh quá sủng em hay không? Em muốn phản đúng không?”

“Anh làm gì…… Mau tránh ra……”

Trần Nhưỡng đẩy hắn, nghĩ thầm lúc này mới qua mấy ngày liền lộ nguyên hình, “Em cảnh cáo anh đừng làm bậy.”

Vương Thích nhìn hai mắt cậu, cúi đầu bẹp bẹp hôn hai cái, sau đó ngậm hai mảnh cánh môi phiếm hồng. Màu môi Trần Nhưỡng đậm, như son môi, luôn câu dẫn nam nhân muốn nuốt vào trong bụng.

“Ưm…… ưm……”

Thỏ con đối cường thế hôn môi luôn luôn không có năng lực chống cự. Cậu khẽ nhếch miệng, mặc cho đầu lưỡi Vương Thích ở khoang miệng tùy ý đoạt lấy. Nam nhân hôn thật sâu, đầu lưỡi miêu tả lợi cùng vách trong khoang miệng, đi đến nơi nào lưu lại ngứa ý lông chim xẹt qua, sau đó hướng chỗ càng sâu xuất phát.

Vương Thích không cho cậu thời gian thở dốc, hai người môi lưỡi giao triền hôn đến khó xá khó phân, thỉnh thoảng phát ra tiếng làm người mơ màng. Trần Nhưỡng có chút động tình, nhắm hai mắt không nhẹ không nặng đáp lại, thẳng đến nghe thấy tiếng cửa vang lên.

“…… Các cậu tiếp tục, cái gì tôi cũng chưa thấy.”

Trương Đồng xua xua tay lại đóng cửa lại. Trần Nhưỡng đẩy ra nam nhân đè trên người, ậm ừ nửa ngày chưa nói ra một chữ, xoay người xuống giường hai má đỏ bừng cầm balo đi rồi, lưu lại Vương Thích một người ngồi chỗ đó phát ngốc.

“Thao!”

Vương Thích buồn bực muốn chết, trong lòng mắng Trương Đồng một ngàn lần. Hắn nhàm chán ở trong phòng đi tới đi lui, lật lật hoạ thỏ con mang về, đột nhiên thấy mấy tờ giấy không giống nhau.

“An bài hoạt động xx vườn trường.”

Hắn lật từ đầu đến cuối, phát hiện Trần Nhưỡng là phía sau màn, không tham dự biểu diễn, lại nhìn chằm chằm danh sách một lúc, cười hắc hắc.

“Uy. Anh em, giúp một chút.”

Hắn gọi điện thoại bạn học bên bóng rổ, “Lão bà cậu không phải chủ sự manga anime sao, ân, đúng, cậu cho tôi WeChat chị dâu một chút.”

“Được được được, quay đầu lại mời cậu ăn cơm, không thành vấn đề không thành vấn đề.”

Vương Thích treo điện thoại, hừ cười một tiếng, nghĩ thầm, Trần Nhưỡng, lúc này em vẫn ở trong tay anh.