Chương 25

“Uy? Em ở chỗ nào?”

Vương Thích mang cơm trưa thở hổn hển bò đến lầu sáu, đi vào vừa thấy bên trong không ai, buồn bực lấy ra di động gọi điện thoại.

“Nga đúng rồi, hôm nay em ở 305 lầu 9, quên cho nói anh. Anh lên đây đi.”

“Ân.”

Trần Nhưỡng cắt đứt trò chuyện, để điện thoại một bên, cúi đầu tiếp tục cùng một bàn vải dây dưa. Nam nhân bên cạnh dựa vào bàn tò mò hỏi: “Ai tìm cậu?”

“Úc, kia ai, bạn cùng phòng, tới đưa cơm.” Trần Nhưỡng gãi gãi đầu, cười có chút ngượng ngùng.

“Nga ~~~ là tên kia —— Vương ~ Thích?”

Trương Đồng cười đáng khinh, “Hắn không phải luôn khi dễ cậu sao? Lúc nào quan hệ hai ngươi tốt như vậy?”

“Đã sớm ——”

Trần Nhưỡng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng sửa miệng, “Ai nha không có không có… Chỉ là gần đây hắn chọc tôi tức giận, đang đoái công chuộc tội.”

“Nga ~~~ đoái công chuộc tội đâu!”

Trương Đồng làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, lại giơ tay nhéo nhéo mặt cậu, nói, “Thôi đi! Ở nơi này còn giả vờ! Mau nói thật là chuyện thế nào!”

“Ai không có gì. Đừng nháo đừng nháo sau này nói cho cậu. Đang vội vàng đâu, chốc lát không cẩn thận làm hỏng.”

Trần Nhưỡng đỏ mặt đáp lại, Trương Đồng vẻ mặt bát quái hỏi: “Hắn… Thổ lộ?”

“Ân.”

“Các cậu ở bên nhau?!”

“Ừm.”

“Thao! Đã bao lâu!”

“Có… Một tháng đi.”

“Nima?!” (từ chửi thề)

Trương Đồng vẻ mặt bị thương, “Tôi nói, Nhưỡng Nhưỡng a, đều hơn một tháng, tôi không hỏi cậu nha có phải liền không tính toán nói cho tôi hay không?”

“Không có chuyện đó, này không phải gần đây không thấy cậu sao.”

Trần Nhưỡng treo thước cuộn trên cổ, xả một đoạn, “Cậu xem, cậu vừa hỏi tôi liền nói sao.”

Trương Đồng chậc chậc lắc đầu, miệng lẩm bẩm con gái lớn gả đi ra ngoài như bát nước hất ra ngoài balabalabala, Trần Nhưỡng nghe tai đều thẹn thùng hồng lên. Trương Đồng nói một đống lại vui vẻ lại lo lắng lại phiền muộn lại cảm khái vô nghĩa, gỡ một cục kẹo Alpenliebe, hỏi: “Ai, ăn sao?”

“Không có tay!”

Trần Nhưỡng hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm việc trong tay, Trương Đồng thò lại gần chỉ chỉ nói nơi này lại chật một chút tương đối tốt, thuận tiện lột một viên kẹo, “A, há mồm.”

“Trần Nhưỡng ở chỗ này —— ta thao hai người làm gì!”

Vương Thích mới vừa thò đầu vào, liền thấy một tên xa lạ ghé vào thỏ con nửa thân mình uy cậu ăn kẹo, một cánh tay còn thập phần tự nhiên đáp trên vai cậu, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Vương Thích cảm giác cánh tay kia quả thực muốn áp tiểu thân thể gầy yếu của bảo bối nhi nhà hắn ra một hố sâu, vì thế tức giận rống một tiếng, Trần Nhưỡng sợ tới mức kẹo còn chưa ăn vào miệng liền rơi xuống đất, trượt đi xa.

“Úc. Anh tới rồi, đặt cơm bên cạnh là được, một hồi em vội xong sẽ ăn.”

Trần Nhưỡng có chút hoảng loạn, nghĩ thầm nhìn sắc mặt này phỏng chừng là hiểu lầm cái gì, vạn nhất không lựa lời nói ra cái gì không nên nói, kia có thể quá mất mặt.

“Đây là ai?”

Vương Thích nâng nâng cằm chỉ chỉ Trương Đồng, không đợi trả lời liền hỏi tiếp: “Em học mỹ thuật, chạy tới nơi này làm quần áo làm cái gì?”

“A…… Xã đoàn muốn biểu diễn, em tới hỗ trợ tiến độ trang phục một chút.”

Trần Nhưỡng vội vàng trả lời, buông dây cùng vải trong tay giới thiệu, “Hắn chính là anh em lúc trước em nói qua, Trương Đồng.”

“Hi~Hello~Nice to meet you~~”

Vương Thích nỗ lực nhớ lại, hình như là có người như vậy. Hắn khó chịu liếc nam nhân vài lần, không để ý đến hắn, đưa cơm trưa qua nói: “Mau ăn lúc còn nóng.”

“Em không đói bụng, chờ một chút đi.”

Trần Nhưỡng ghét bỏ mà lắc đầu. Gần đây cậu bị dưỡng trắng trẻo mập mạp, mỗi bữa cơm thấy thức ăn phong phú trong liền muốn buồn nôn.

“Không được, hiện tại ăn.”

Vương Thích đứng bên cạnh cậu, ánh mắt trong không khí cùng tầm mắt Trương Đồng va chạm, ý tứ đại khái là mẹ nó cậu còn thất thần làm cái gì còn không mau đi, một chút nhãn lực cũng không có.

Trần Nhưỡng vẻ mặt ai ngọa tào thật phiền tiếp nhận hộp cơm, lùa vào miệng. Trương Đồng buồn cười nhìn hai người, ý xấu trong lòng giấu không được. Hắn cố ý chơi xấu làm bộ bá đạo tổng tài duỗi tay xoa xoa đầu cậu, đè thấp giọng thành thập phần trầm thấp thập phần làm ra vẻ nói:

“Ngoan ~ ăn chậm một chút, đừng nghẹn. Buổi tối tôi tới đón em, lần này đừng lại leo cây nga ~!”

Nói xong lưu lại Trần Nhưỡng cùng Vương Thích hoá đá, hất đầu bước nhanh ra cửa.

……

“Thao! Trần Nhưỡng! Em mẹ nó giải thích rõ ràng cho lão tử!”