Chương 27

“A?! Không được không được, này làm thế nào tới…”

Trần Nhưỡng liên tục xua tay, “Không có bạn nữ khác có thể thế thân sao?”

“Thật sự là không có biện pháp. Người rảnh chỉ có cậu hình thể giống nàng nhất, những người khác quần áo mặc không vừa.”

Xã trưởng vẻ mặt khó xử, chắp tay trước ngực khom lưng, “Làm ơn!”

“Nhưng……”

“Hắc hắc, tôi thấy khá tốt.”

Trương Đồng cầm bộ quần áo nhìn nhìn, “Cũng không có đặc biệt xấu hổ, tuy là bộ váy, nhưng có dài, không lộ thịt.”

“Nhưng nhất định thấy thẹn được không…”

Trần Nhưỡng dở khóc dở cười, “Hơn nữa có lỗ tai…… Còn có cái đuôi……”

Trương Đồng nhếch miệng cười, bừng tỉnh đại ngộ: “Úc ~~ Nhưỡng Nhưỡng, thì ra manh điểm của cậu là cái này úc!!”

“Không —— sao cậu kết luận như vậy….”

“Đại trượng phu! Thiếu niên! Dũng cảm đi thôi!”

Trương Đồng xếp bỏ vào trong túi, nói, “Cậu lại không có cốt truyện, lời kịch, lên đài đi ngang qua sân khấu là được, sợ cái gì.”

“Đúng đúng đúng, Trần Nhưỡng, cậu đi xong liền có thể trực tiếp trở về, giúp đỡ đi! Cậu đáng yêu nhất!”

Xã trưởng chớp mắt to nhìn cậu, vẻ mặt chờ mong.

Trần Nhưỡng lỗ tai mềm tim cũng mềm, cắn cắn môi gật đầu xem như đáp ứng rồi. Nội tâm em gái xã trưởng hoan hô nhảy nhót, nghĩ nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, lập tức liền có thể ăn một bữa tiệc lớn. Very gooooood! Vui mừng bộc lộ ra ngoài.

Trần Nhưỡng mang theo đồ trở về ký túc xá, Vương Thích ngó hai cái, làm bộ không biết hỏi: “Gì đây?”

“Trang phục ngày mai diễn xuất dùng.”

Trần Nhưỡng thở dài, “Trong đoàn có bạn nữ đột nhiên xin nghỉ, xã trưởng tìm tôi đi thế thân.”

“Úc, có thể.”

Vương Thích nói, “Ngày mai anh đi xem em biểu diễn đi?”

“Đừng đừng đừng đừng đừng, anh ngàn vạn đừng tới.”

Trần Nhưỡng lắc đầu như trống bỏi, “Không đẹp, em liền lên bục lộ mặt pose mà thôi, căng vài phút.”

“Úc. Vậy được rồi, vừa vặn ngày mai anh có chút chuyện muốn làm, quay đầu lại cho anh xem ảnh chụp là được.”

“Ân ân ân.”

Trần Nhưỡng đầy miệng đáp ứng, nghĩ thầm chụp cho anh? Em còn có muốn sống hay không?

Ngày hôm sau Trần Nhưỡng dậy thật sớm đi hoá trang, sửa sang lại tóc giả cảm thán ngọa tào thật đẹp, làm cậu thập phần ngượng ngùng. Cậu lấy lý do thay quần áo thoái thác trốn đến phòng thay đồ, thở ra ngẩng đầu nhìn về phía gương, trong nháy mắt chính mình cũng có chút sững sờ.

Ngọa tào, ta hảo hảo xem!

Cậu sờ sờ mặt mình, đột nhiên cảm giác chạm vào điểm nào đó trong lòng, nghĩ chờ xong muốn đổi quần áo cư nhiên còn có chút hưng phấn. Cậu xoay người chuẩn bị khóa cửa, lại bị một nam nhân tiến vào, trở tay khoá lại.

Trần Nhưỡng nhìn nhìn người tới, như ngũ lôi oanh đỉnh, đầy đầu chỉ còn lại lão tử không cần sống cho ta chết Are u fucking kidding me?????

“Sao anh tới.”

Vương Thích nhìn cậu chằm chằm, không dời mắt được, sau một lúc mới bình tĩnh lại. Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói: “Anh giúp em thay quần áo đi.”

“Không cần không cần em tự mình tới.”

Trần Nhưỡng cúi đầu không dám nhìn hắn, “Anh anh anh trước đi ra ngoài.”

Hắn vẫn không nhúc nhích, Trần Nhưỡng đành phải bắt đầu cởϊ qυầи áo. Cậu khẩn trương hai tay phát run, kéo khóa kéo trên váy nửa ngày đều không thành công, cuối cùng đành phải từ bỏ xin giúp đỡ: “Ách. Cái này…”

Vương Thích không nói chuyện, yên lặng giúp cậu kéo tốt, còn thuận tiện sửa sang lại lỗ tai nhỏ trên đầu. Trần Nhưỡng xấu hổ cười cười, tiếp tục tìm tìm kiếm kiếm bộ phận mặc dư, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên một tay sờ sờ mông hô to một tiếng:

“Ngọa tào! Đuôi của em đâu! Đuôi của em đi đâu rồi!”

Cậu vội vàng lục trong túi, bắt được cái đuôi quên mang dưới váy dở khóc dở cười. Cậu gọi điện thoại hỏi xã hỏi xử lý thế nào, nhưng gọi thế nào cũng không thông. Bất đắc dĩ muốn Vương Thích đi ra ngoài kêu người, vừa quay đầu lại phát hiện hắn đang sững sờ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt làm cả người dựng lông.

“Ách.. Cái kia… Anh có thể đi ra ngoài kêu Trương Đồng hay không.”

“Kêu hắn làm gì?” Vương Thích hỏi.

“Không phải em sợ anh không quen biết xã trưởng sao.”

“Không cần.”

Vương Thích đột nhiên cười cười, thò qua tới ôm cậu hôn hôn, nói, “Bọn họ ai đều không cần tới, bảo bối nhi, anh có biện pháp.”

“Anh có thể…”

Trần Nhưỡng nghi hoặc hỏi, thấy Vương Thích từ ba lô móc ra hai đồ vật, đại kinh thất sắc, “Ta thao! Vương Thích! Anh lấy này làm cái gì?!”

“Em thật sự không biết?”

Vương Thích cười gian trá, ở lỗ tai cậu chậm rì rì nói, “Bảo bối nhi, này thực bình thường. Anh nhét nó vào mông em, không phải có cái đuôi sao?”