Chương 24

“Tôi thế nào?”

Trần Nhưỡng tránh ra hắn tay, “Tôi nói sai cái gì sao?”

Vương Thích nhìn cậu chằm chằm, biểu tình phức tạp. Một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nói: “Em có hỏa liền phát, nói âm dương quái khí như vậy cho ai nghe?”

“A.”

Trần Nhưỡng cười lạnh một tiếng: “Phát hỏa? Tôi dám sao? Tôi có năng lực lớn như vậy? Tôi lớn mật như vậy sao?!”

Hai người đối diện, giằng co hồi lâu. Vương Thích bực bội đứng lên, thỏ con hít hít cái mũi, giọng có chút biến điệu: “…… Cậu đau lòng tôi? Cậu là thật sốt ruột tôi bị bệnh, hay là…… Sốt ruột một hồi tôi không thể cho cậu thao?”

“……”

Vương Thích sửng sốt, có chút không thể tin tưởng nhìn cậu, hỏi, “Trần Nhưỡng. Em thật sự nghĩ như vậy?”

Thỏ con quay đầu đi không nói lời nào, Vương Thích ngồi ở mép giường, giọng có chút suy sụp: “Em nói thật cho anh. Anh ở trong lòng em là loại người này?”

“……”

Trần Nhưỡng cảm nhận được hắn run rẩy, đột nhiên có chút hối hận, nhưng ngoài miệng quật cường không muốn phủ nhận. Kỳ thật cậu biết Vương Thích là thật sự sủng mình yêu mình, nhưng cậu không muốn chịu đựng nam nhân quá mức cường thế ngang ngược yêu cầu, cũng không muốn ở chuyện yêu hay được yêu ép dạ cầu toàn.

“Nói chuyện!”

Vương Thích đột nhiên giận dữ gầm lên, Trần Nhưỡng bị dọa nhảy dựng, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt, cắn răng nói: “Có phải hay không trong lòng cậu rõ ràng……”

“Anh rõ ràng cái rắm!”

Vương Thích tức giận giậm chân, “Trần Nhưỡng! Em cho anh đây đều là lòng lang dạ sói?! Mẹ nó anh mong em tốt, liền —— liền mẹ nó vì thao em?!”

“Bằng không cái gì!”

“Bằng không? Không ——”

Vương Thích phản ứng không kịp, “Úc! Tóm lại, anh đối tốt với em? Hai ta chính là thân thể giao dịch sao?”

Con người một khi tức giận lời nói thu cũng không được: “Vậy em cũng thật tốt tống cổ a Trần Nhưỡng! Cho em ngon ngọt liền nằm yên mặc người thượng đúng không —— em chính là ý tứ này? Vậy em cũng thật nhanh tốt đi, bằng không anh mẹ nó liền tiền bánh kem đều không lấy lại được!”

“Anh có lý?”

Trần Nhưỡng nhịn không được rớt nước mắt, “Cậu nói lời hỗn trướng làm chuyện hỗn trướng, tôi liền đều đến chịu?”

Thỏ con tức thở không nổi: “Chính cậu nghe một chút lời mình nói…… Mẹ nó…… Mẹ nó cậu nói là tiếng người sao……”

“Ô…… Có lúc nào cậu…… Hiểu cảm nhận của tôi……”

Trần Nhưỡng giơ tay lau nước mắt, Vương Thích nhìn trong lòng hụt hẫng, lấy tờ giấy khăn muốn giúp cậu lau khô, lại bị thỏ con đẩy ra.

“Tôi căn bản —— căn bản là không thích cậu cái dạng này!”

“Từ lúc bắt đầu khi dễ tôi…… Ô ô ở bên nhau còn khi dễ tôi…… Tôi rất phiền cậu còn quấn lấy tôi làm cái gì……”

A……

Vương Thích khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm em chỗ nào là làm người phiền a…… Em là quá mẹ nó làm người thích, không khi dễ em tay ngứa ngáy a……

Trần Nhưỡng thút tha thút thít nức nở, mặc cho ai thấy khí thế đều bị tưới sạch. Vương Thích bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu lông xù xù, thành khẩn xin lỗi:

“Anh sai rồi được không? Đều là anh hỗn trướng, anh miệng tiện, em đánh anh hả giận, biết không? Về sau anh không bao giờ như vậy.”

“Ô…… Ai mẹ nó muốn đánh cậu……”

Thỏ con trốn tránh không cho hắn chạm vào, “Lần trước cũng bảo đảm như vậy —— cậu mẹ nó nói chuyện như đánh rắm, tôi ngu ngốc mới có thể tin tưởng cậu……”

“Vương Thích, tôi thật chán ghét cậu……”

Trần Nhưỡng mấy ngày nay bệnh chưa khỏi hẳn, Vương Thích như thay đổi, buổi sáng kêu giường mặc quần áo, rửa mặt, ước lượng đồ vật khiêng dụng cụ vẽ tranh chỉ chỗ nào đặt chỗ nào. Một ngày ba bữa mọi thứ không nặng đưa đến trong miệng, thu thập phòng rửa sạch quần áo một người ôm làm, hảo nam nhân lên được phòng khách xuống được phòng bếp thế kỷ 21. Đánh không tránh mắng không cãi lại, mỗi ngày treo ở bên miệng đều là bảo bối nhi có đói bụng không, khát không, có mệt hay không, muốn ăn cái gì muốn đi chỗ nào chơi, nghỉ ngơi sớm một chút, đều nghe em, em nói rất đúng đúng đúng đúng đúng.

Trần Nhưỡng kinh ngạc hắn lại muốn làm chuyện xấu gì, đồng thời thập phần hưởng thụ loại sinh hoạt cậu ấm nhà giàu há mồm cơm tới, có người mặc mình sai sử. Một tuần hết bệnh, cảm giác cân nặng không giảm ngược lại tăng bảy tám cân.

Thỏ con biết hắn cố ý lấy lòng chính mình, vì thế yên tâm thoải mái càng ngày càng làm càn, bị Vương Thích sủng giây tiếp theo liền phải bay lên trời cao. Mỗi ngày cậu buộc Vương Thích ăn tào phớ ngọt gấp hai + bánh kem dâu tây + sữa bò + đậu đỏ + su kem. Cái gì ngọt ăn cái đó, nhìn hắn run rẩy trong lòng cười đến duỗi thẳng chân.

Vương Thích ăn đến đầu lưỡi đều đau, cuối cùng cố gắng bài trừ hai hàng nước mắt, lại khóc lại cười:

“Trần Nhưỡng. Em, em đủ tàn nhẫn.”

“Hiện tại anh biết lúc anh cưỡng bách em làm chuyện đó, cảm thụ trong lòng em đi?” Trần Nhưỡng sâu kín nói, đưa qua đi một ngụm bánh nướng đậu đỏ mật ong, “Ăn.”

“Ợ. Đã biết.”

Vương Thích máy móc há mồm ăn luôn, nước mắt còn treo ở hốc mắt, “Anh thề, anh cưỡng bách em làm bất luận cái gì, anh liền tự cắt chim.”

Thỏ con không nghẹn lại được, cười ha ha, nghĩ ai kêu anh trêu chọc tiểu gia, anh cũng có hôm nay, cười đến cuối cùng chiếc đũa đều ném, ôm bụng vỗ bàn, trong lòng chỉ còn lại có một chữ —— vui!

——————————–