Chương 23

Vương Thích mua xong đồ trở lại WC, từ xa nhìn đến gian vừa rồi bọn họ hồ nháo giống như mở ra, trong lòng cả kinh. Hắn đi nhanh hai bước đi vào vừa thấy, Trần Nhưỡng đã không thấy, ba lô cùng quần áo mới mua như cũ vứt trên đất, trong không khí tràn ngập hương vị gay mũi, bồn cầu giống như còn có dấu vết nôn mửa qua. Vương Thích nhíu mày thành chữ sơn (山), móc di động ra gọi.

“Thực xin lỗi, điện thoại gọi đã tắt……”

“Thao!”

Vương Thích nhịn không được mắng một tiếng, nghĩ thầm người này thế nào một lát sau nói chạy liền chạy. Hắn nhặt lên đồ vật, ra cửa ngăn một chiếc xe taxi, hy vọng Trần Nhưỡng giận dỗi mình về trường học.

Ai……

Vương Thích ngồi trên ghế sau, nghĩ nghĩ nhất cử nhất động của thỏ con vừa rồi làm một pháo, đột nhiên cảm thấy chính mình là có chút hỗn đản. Lần này nếu Trần Nhưỡng tức giận, nói không chừng thật sự dỗ cũng dỗ không được…… Kia có thể khó làm…… Từ từ, ta thao, nhóc này sẽ không chơi mất tích đi!

Trong lòng hắn run lên, ấn tính tình Trần Nhưỡng thập phần có khả năng. Hắn kêu tài xế tăng tốc độ, tới trường học lấy tốc độ trăm mét lao về phía ký túc xá, phá cửa mà vào: “Trần! ——”

Hắn thấy thỏ con làm ổ ở trên giường, như ngủ rồi. Vương Thích im lặng đi qua bỏ đồ xuống, xoay người giơ tay muốn giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, liền nhìn đến một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm hắn.

Vương Thích đột nhiên bị xem nói không nên lời một câu. Trần Nhưỡng đang muốn mở miệng mắng chửi người, dạ dày lại một trận quặn đau, vì thế không rảnh lo để ý đến hắn, xoay người xuống giường lảo đảo chạy vào WC.

“Lão bà. Em không có việc gì đi?”

Vương Thích đi theo vào giúp cậu vỗ lưng, vẻ mặt lo lắng. Thỏ con vốn dĩ không ăn cái gì, lúc này dịch dạ dày đang hướng lên trên, mặt bởi vì dùng sức quá mạnh nghẹn ra điểm đỏ. Vương Thích chột dạ, không dám nói lời nào, chỉ có thể ở một bên lấy khăn giấy rót ly nước.

“A, không có việc gì.”

Trần Nhưỡng xoa xoa miệng, cười đến dị thường quỷ dị, “Một hồi, không chết được.”

Vương Thích cười làm lành, lúc thỏ con lại ngồi xổm hai lần ở WC kéo cậu đến bệnh viện. Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính theo thường lệ dò hỏi: “Hai ngày nay ăn cái gì? Phun thành như vậy.”

“Không ăn cái gì…… Cũng liền……”

Vương Thích nghĩ nghĩ, “Hôm qua ăn, bánh kem một buổi trưa…… Ách…… Sáng nay uống chén tào phớ, giữa trưa còn không có ăn……”

“Được nha…… Người trẻ tuổi hiện tại.”

Bác sĩ gõ gõ bàn, “Vội cái gì cơm cũng không hảo hảo ăn, này không phải đợi sinh bệnh sao!”

“……”

Trần Nhưỡng có khác thâm ý nhìn Vương Thích liếc mắt một cái, trả lời, “Cũng không vội cái gì, vội vàng lên giường ngủ đâu……”

Bác sĩ lắc đầu: “Cậu cũng là hệ mỹ thuật, ngày đêm điên đảo? Buổi sáng tôi mới khám một người.”

“Đúng vậy……”

Trần Nhưỡng cảm khái một tiếng, lại liếc mắt Vương Thích một cái, “Tôi càng nghiêm trọng, còn quá âm dương đâu……”

Bác sĩ nghe không hiểu bao nhiêu, Vương Thích cười pha trò, vội vàng hỏi: “Cậu ấy bị bệnh gì? Nghiêm trọng không?”

“Không có vấn đề lớn, viêm dạ dày cấp tính, lấy thuốc trở về dưỡng đi.”

Bác sĩ đánh thuốc trên máy tính, dặn dò nói, “Đúng hạn ăn bữa ăn chính, ăn ít thức ăn không sạch sẽ, nhớ kỹ!”

“Được được được.”

“Nói rất đúng a……”

Trần Nhưỡng vẻ mặt u oán, “Cũng không phải là ăn nhiều thứ bơ bẩn sao, ăn từ trên xuống dưới, trong ngoài cả người đều là, ha ha……”

Bác sĩ: ???

Vương Thích nói không có việc gì không có việc gì ngài vất vả liền mang Trần Nhưỡng xuống lầu. Trở lại ký túc xá thỏ con trực tiếp nằm liệt trên giường che đầu, Vương Thích nấu nước sôi chậm rãi thổi lạnh, nhấp một ngụm thử qua mới đưa cho cậu.

“Ngoan, trước uống thuốc.”

Người trên giường vẫn không nhúc nhích giả chết, Vương Thích lại kêu một lần, Trần Nhưỡng vẫn không để ý tới.

Hắn bưng ly nước, kéo ghế ngồi vào mép giường, trầm mặc hồi lâu nói: “Em lại tức giận thế nào cũng không cần như vậy. Em đau đến eo không thẳng được, không uống thuốc làm thế nào?”

“A, không có việc gì.”

Thỏ con chui ra cái đầu, “Tôi không tức giận, eo không dậy nổi là bị người làm. Đau liền đau đi, dù sao đau chính là tôi cũng không phải cậu, cậu sốt ruột cái cái gì.”

Vương Thích bị nói vô pháp trả lời, chỉ có thể khuyên: “Anh đau lòng. Mau nghe bác sĩ, ngoan, uống thuốc.”

Thỏ con đột nhiên ngồi dậy, ai u một tiếng thập phần chấn động: “Vậy tôi phải nhanh uống, chỗ nào dám để cho ngài trong lòng không thoải mái nha!”

Nói cong đoạt lấy ly nước, đổ vào trên giường một nửa cũng mặc kệ, ừng ực uống thuốc xong lại nằm xuống, nói: “Được rồi đi? Ngài nhưng đừng đau lòng, tôi sợ hãi đâu.”

“……”

Vương Thích nhìn cậu vẻ mặt châm chọc, có điểm tức giận, cúi xuống xoay mặt cậu qua hỏi: “Trần Nhưỡng, có phải em thế nào cũng phải nói chuyện như vậy mới vui hay không?”