Chương 22

Trần Nhưỡng đưa lưng về phía Vương Thích mặc hắn đùa bỡn, nhìn không thấy mặt hắn, cũng không muốn nhìn. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tới người qua đường ho khan, thỏ con sợ tới mức cả người căng chặt, không dám kêu ra tiếng.

Vương Thích cảm giác được nhục đạo chật hẹp vì sợ hãi đem kẹp càng chặt, kɧoáı ©ảʍ không thể miêu tả xông thẳng đại não, kêu gào công kích càng mãnh liệt.

Hắn lấp kín lỗ nhỏ côn ŧᏂịŧ cậu, người sau lập tức tràn ra một tiếng rêи ɾỉ ngăn không được. Thỏ con nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn, thấp giọng cầu xin: “Thích ca…… Khó chịu…… Ha a em muốn bắn……”

“Như vậy đã không được?”

Vương Thích híp mắt nhìn cậu du͙© vọиɠ khó giải mà khóc kêu liên tục, nói, “Lão công còn không có bắn cho em đâu, em liền muốn sướиɠ một phát trước?”

Trần Nhưỡng còn chưa kịp lắc đầu, đã bị nam nhân lại một lần hung hăng xỏ xuyên qua, nam căn vừa cứng vừa trướng đâm muốn tràng đạo khép lại, nghiền nát tuyến tiền liệt mẫn cảm.

“Ân a…… Thật lớn…… Quá thô…… Ân em không cần…… Ô ô ô……”

“Bảo bối nhi, em kêu dâʍ đãиɠ như vậy, có phải ước gì để người bên ngoài biết em bị nam nhân thao bắn hay không?”

Vương Thích nhéo tiểu huynh đệ cậu không buông tay, tần suất đĩnh động càng lúc càng nhanh.

“Càng có người phát hiện em liền càng hưng phấn, cảm giác được không? Tao huyệt đang hút anh không bỏ đâu…… Muốn mở cửa cho người khác nhìn xem, em là thế nào mở chân bị nam nhân làm còn có thể tao như vậy hay không?” Nói làm bộ muốn đi mở khóa.

“Không cần…… Không cần! Ô ô cầu xin anh…… Em sai rồi Thích ca…… A anh buông tha em……”

Trần Nhưỡng bị hắn nói một phen không dám ngẩng đầu. Tràn ngập bên tai tất cả đều là tiếng giao hợp giấu không được, vị da^ʍ mĩ tanh tưởi trong không khí làm thỏ con nháy mắt cảm giác tôn nghiêm bị dẫm nát. Đau lòng khó chịu đựng, miệng lại vẫn là phun ra một chuỗi lời phóng đãng khẩn cầu kết thúc:

“A…… quá sướиɠ…… Thích ca…… Anh, anh mau bắn……”

“Bắn tới chỗ nào?”

“Ha a…… Bắn…… Bắn mặt sau…… Ân bắn tao huyệt…… A em sẽ, sẽ hảo hảo ngậm……”

Vương Thích tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, ý thức chỉ còn lại mẹ nó. Hắn dừng lại động tác, dựa ra sau: “Được a…… Vậy em tự mình động đi —— không cho chạm vào phía trước, dùng mặt sau chơi đến bắn anh sẽ tha cho em.”

Đại não Trần Nhưỡng trống rỗng, nước mắt khô cạn trên mặt, một bộ bị chà đạp bị giẫm đạp mặc cho ai nhìn đều nhịn không được đau lòng. Nhưng Vương Thích nhìn không tới mặt cậu, chỉ thấy thỏ con chống thân thể, đong đưa vòng eo. Tiểu huyệt bị thao đến tê mỏi trên dưới phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ, từ khe hở chảy ra da^ʍ thuỷ trong suốt. Cả người Trần Nhưỡng vô lực không có kết cấu, chỉ có thể nương trọng lượng cố ngồi xuống, một lần lại một lần đem nuốt đại điểu thô dài đến hệ rễ, đau đến cả người phát run, lại tự sa ngã ngậm miệng không nói, chỉ phát ra rêи ɾỉ nhìn như vô cùng sướиɠ.

“Bảo bối nhi…… Tự mình thao thoải mái sao?”

“Ha a…… Thoải mái…… Ân quá sướиɠ chết…… Côn ŧᏂịŧ thật dài…… Ân thao em quá sướиɠ……”

Trần Nhưỡng hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, chỉ máy móc kêu, tiện thế nào nói thế đó, “A quá ngứa…… Lão công làm chết em…… A thao chết em đi……”

“Mẹ nó…… Lãng hóa!”

Vương Thích bị kí©h thí©ɧ thở dốc một tiếng, nhéo eo cậu một phen, “Vừa rồi còn giả rụt rè, anh xem em là xa nam nhân liền sống không nổi đi……”

Trần Nhưỡng không nói chuyện, kɧoáı ©ảʍ tích lũy đến cực hạn, tự mình động tác không nhịn xuống tinh quan thất thủ, nhục huyệt cũng run rẩy một trận, kẹp nam nhân bắn tinh. Thỏ con bị phương thức cao trào này cảm thấy thẹn đến không chỗ dung thân, há miệng thở dốc vài cái sau đó nở một nụ cười khó coi.

“A. Đúng. Anh nói đều đúng……”

Vương Thích đơn giản rửa sạch sạch sẽ hai người, giúp Trần Nhưỡng mặc tốt quần. Thỏ con lúc này mới phát giác mình như một cái sεメ toys, cái gì cũng chưa cởi chỉ lộ mông bị người thao đến cao trào.

“Ngoan, em ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi thanh toán đồ lại qua đây tìm em.”

Vương Thích nghĩ Trần Nhưỡng cái dạng này không thể gặp người, vẫn là trước mua đủ trực tiếp dẫn mang người về. Hắn nhìn thỏ con không nói lời nào, liền sờ sờ đầu cậu đẩy cửa rời đi.

Trần Nhưỡng ngồi trong chốc lát, cũng không biết là dạ dày hay bụng bắt đầu quặn đau. Đầy đầu cậu là mồ hôi, cong eo trượt xuống ngồi dưới đất, cũng không rảnh lo có người hay không liền bộc phát một tiếng khóc kêu:

“Mẹ nó hiện tại còn —— còn nghĩ kiện quần áo!? Ha ha ha……”

“Vương Thích…… Hai ta xong rồi…… Hai ta xong rồi……”

Trần Nhưỡng vùi đầu ở đầu gối lẩm bẩm tự nói, đau đến lệ rơi đầy mặt.