Chương 21

“Anh muốn làm sao?”

Thỏ con sợ hãi túm quần áo, “Vương Thích —— mẹ nó anh dám!”

“A, anh không dám?”

Vương Thích đá túi quần áo trên đất đến một bên, chuyển Trần Nhưỡng qua lại đẩy trên cánh cửa, “Em có thể làm anh thế nào?”

Thỏ con cảm thấy ngực bị đâm đau. Cậu không nghĩ tới sức hắn lớn như vậy, kiềm trụ hai tay làm cậu không thể phản kháng, cổ tay như sắp bị bóp gãy. Lúc phía trước gia hoả này ở trên giường còn giữ lực đâu a.

“Anh, sao anh dám ở nơi này!” Trần Nhưỡng hạ giọng hô, “Anh có phải điên rồi không?!”

Vương Thích đè trên người cậu, tay nhàn rỗi sờ vào quần áo cậu xoa nắn: “Sợ cái gì…… Lại không có người thấy……”

“A……”

Trần Nhưỡng bị kí©h thí©ɧ tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, lại thẹn che chặt miệng, cắn môi thừa nhận nam nhân dâʍ ɭσạи vuốt ve.

Đầṳ ѵú tối qua bị đùa bỡn quá độ còn có chút sưng đỏ, bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào liền đứng thẳng lên. Vương Thích ở trên cổ cậu lại liếʍ lại cắn, Trần Nhưỡng xoắn thân muốn chạy trốn, lại bị ngậm ở vành tai.

“Bảo bối nhi…… Nếu em lại chống cự, anh không ngại để người tới WC đều biết chúng ta đang làm cái gì……”

Trần Nhưỡng lập tức sống ngoan ngoãn, đầṳ ѵú bị véo vừa đau vừa nóng, mà chính mình lại đáng xấu hổ có phản ứng. Vương Thích dùng hạ thể cứng lên cách quần đỉnh cậu, không nhẹ không nặng khıêυ khí©h lại càng dễ gợi lên dục hỏa toàn thân. Trần Nhưỡng cảm giác một bàn tay theo eo bụng mình sờ đến phía dưới, vói vào trong quần, đánh vòng xoa nắn tiểu kê kê nửa cứng, thẳng đến nó hoàn toàn đứng thẳng lên mới buông tay.

Kɧoáı ©ảʍ từng chút bốc lên chọc đến thỏ con cả người run lên, cậu biết bước tiếp theo hắn muốn làm cái gì, sợ hãi mở miệng xin tha: “Vương Thích…… Anh đừng như vậy…… Anh đừng……”

“Đừng loại nào?”

Nam nhân liếʍ lỗ tai cậu, duỗi ngón tay dính thể dịch đến trước mặt cậu, “Em xem, anh mới vừa chạm vào nó liền bắt đầu chảy nước…… Em ngửi tao mùi mình đi, dám nói em không muốn?”

Mũi tràn ngập một cổ hơi thở da^ʍ mĩ, Trần Nhưỡng đã bị ngứa đến nức nở lên. Ở nơi công cộng Vương Thích cũng không có tâm tư tán tỉnh, nhanh chóng từ ba lô dưới đất lấy ra bôi trơn, đi thẳng vào vấn đề.

Hắn lột quần cậu, không có bất luận cái gì an ủi cứng rắn cắn vào hai đầu ngón tay. Tiểu huyệt tối qua bị thao còn sưng đỏ, Vương Thích cảm giác được nhiệt độ bên trong, không chút lưu tình bắt đầu ấn tay, muốn nhìn đến biểu tình thỏ con dâʍ đãиɠ muốn gọi lại không dám gọi.

Nhưng Trần Nhưỡng chỉ cương thân, lại không phản ứng. Vương Thích buông ra cổ tay cậu, xoay mặt cậu lại, cười hỏi: “Thế nào? Không cảm giác phải không? Muốn anh trực tiếp uy em đồ vật càng thô?”

Thỏ con trầm mặc sau một lúc, cố nén nước mắt lộ ra chút tuyệt vọng: “…… Vương Thích, nếu anh ở chỗ này làm, hai ta liền hoàn toàn kết thúc.”

Nam nhân sửng sốt một chút, cau mày hỏi: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa?”

“Em nói,” Trần Nhưỡng thở hổn hển, đột nhiên kích động lên, “Nếu anh ở chỗ này làm, hai ta liền chia tay! Mẹ nó anh liền cút xéo cho ta —— a! Ta thao —— anh điên rồi!”

Hậu huyệt đột nhiên bị dươиɠ ѵậŧ thô dài cứng rắng cắm vào, Trần Nhưỡng không hề phòng bị thét chói tai ra tiếng. Vương Thích che miệng cậu, từng chút đĩnh động eo tàn nhẫn phát tiết trong thân thể cậu, cảm xúc có điểm mất khống chế:

“…… Trần Nhưỡng, em thật mẹ nó a…… Ha ha…… Em còn muốn chia tay?”

“A…… Ngô…… Ô ô…… Ân……”

Trần Nhưỡng kêu không ra, mỗi lần nam nhân đỉnh lộng đều tàn nhẫn cắm, đau đến cả người đổ mồ hôi, tiểu huynh đệ cũng héo một nửa. Cậu đi kéo cánh tay hắn, tưởng được giảm bớt một chút, rốt cuộc là tốn công vô ích. Nam nhân không lộ ra chút nào đau lòng, giống như hết thảy thân mật chỉ vì trừng phạt cùng cho hả giận.

Thỏ con từ bỏ giãy giụa, dùng cánh tay chống tường tùy ý Vương Thích động tác, eo nhỏ không chịu khống đong đưa đón ý nói hùa va chạm. Huyệt thịt kiều nộn gắt gao cắn cự điểu tra tấn người, như ti tiện khẩn cầu càng quá phận thao làm. Trần Nhưỡng lại đau lại sướиɠ kêu không ra tiếng, chỉ có nước mắt bị buộc không ngừng rơi.

“Thế nào? Cảm giác thoải mái?”

Vương Thích buông miệng cậu ra, ôm eo cậu ngồi trên bồn cầu, chôn khí cụ đến chỗ sâu, hận không thể nhét hai trứng no đủ vào, “Bộ dáng em phóng đãng còn có thể rời xa anh?”

“A a…… Không cần…… Đau quá…… Ha a anh đừng như vậy…… Anh đừng như vậy……”

Trần Nhưỡng nhỏ giọng rêи ɾỉ, nắm khoá cửa muốn mượn lực tránh thoát, bị nam nhân chụp tới lại ngã ngồi trên hông hắn, qυყ đầυ cọ xát điểm mẫn cảm, bức cậu mở miệng xin tha:

“A! A…… Thích ca…… Ô em sai rồi…… A em biết sai rồi……”

“Sai chỗ nào?”

Vương Thích đánh một cái trên mông cậu, “Nói đúng nhiều một chút, nhưng nói không được đầy đủ mông nhỏ này cũng đừng muốn nguyên vẹn!”

“Ô……”

Trần Nhưỡng khuất nhục, chết tâm đều có, cậu không cảm thấy mình sai nơi nào, lại không thể không ăn nói khép nép tạm thời cầu nam nhân tha thứ.

“Ha a…… Em…… Em không nên cảm thấy mất mặt —— a! Không nên…… Ân không nên chà đạp chính mình……”

“Còn có?”

“Ô ô……”

Thỏ con khóc muốn không thở được, “Em…… Ha…… Em không nên nói chia tay…… Ô em sai rồi, em sai rồi…… Anh tha em đi……”

“Thật ngoan.”

Vương Thích lúc này mới vừa lòng cười cười, “Bảo bối nhi…… Em yêu anh sao?”

“Yêu…… yêu……”

Trần Nhưỡng không chút do dự buột miệng thốt ra, nam nhân nghe xong thực ngọt, mà trong lòng cậu lại một mảnh chua xót, đau như kim đâm. Cậu không rõ Vương Thích vì cái gì muốn đối mình như vậy. Hắn ở trên mặt cậu gặm cắи ʍút̼ vào, lại trước sau không có ở trên môi lưu một cái hôn cho dù là chạm vào một chút.