Chương 20

Trần Nhưỡng không nghĩ tới trong tiệm trang phục nữ thế nhưng còn có nam nhân viên, lớn lên còn lại cao lại soái, không phải là câu khách nữ mua đi. Nghĩ ngó người ta một cái, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm mình, tức khắc bắt đầu mặt đỏ tim đập.

Hai đại nam nhân dạo loại cửa hàng này có vẻ đặc biệt bất ngờ, Trần Nhưỡng cảm thấy tay không phải tay chân không phải chân, nhưng vẫn vì chưa gặp mặt em gái căng da đầu ở lại. Nhưng thật ra Vương Thích thoải mái hào phóng dạo qua một vòng, chỉ vào một bộ quần áo đối nhân viên bán hàng đi theo sau nói: “Tôi mua cho em gái, cái này 19 tuổi mặc cũng không thành vấn đề đi?”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề, kia số đo bao nhiêu ạ?”

“Để tôi nhớ lại.”

Vương Thích làm bộ vẻ mặt tự hỏi, nói, “Đại khái… Cao gầy như y đi.” Chỉ chỉ Trần Nhưỡng.

“Nga tôi hiểu biết, kia cái này liền có thể. Ngài cứ yên tâm, không vừa có thể tới đổi.”

Người bán hàng dán quần áo trên người Trần Nhưỡng đối chiếu, lắm miệng một câu, “Ai, cậu này mặc cũng khá xinh đẹp.”

Vương Thích nhìn trong lòng nhộn nhạo, tâm tình chuyển tốt, không nghẹn lại hừ nhẹ một tiếng cong cong khóe miệng. Vốn dĩ có ý gì, nhưng Trần Nhưỡng còn tưởng rằng hắn đang nhìn mình cười, nhất thời bẹp miệng xoay người liền đi.

“Trước giúp tôi gói lại, chờ chút tôi lại đây thanh toán.”

Vương Thích nói một câu, vội vàng đuổi theo lão bà. Trần Nhưỡng đi nhanh, vừa quay người vào nhà vệ sinh, vừa mới chuẩn bị khóa cửa Vương Thích liền tiến vào.

“Thế nào? Nói đi là đi?”

Trần Nhưỡng ngồi trên nắp bồn cầu cúi đầu không nói lời nào, ngón tay hai tay đan chặt muốn chết. Vương Thích chạm chạm vai cậu, đang muốn nói cái gì, liền nhìn đến thỏ con ngẩng đầu, xoạch xoạch rớt vài giọt nước mắt.

“Bảo bối nhi. Em…”

“Anh vẫn là coi em như nữ nhân!”

Trần Nhưỡng lau nước mắt một phen, hít hít cái mũi, “Em ghét nhất người khác coi mình như con gái! Chẳng qua em nói một câu không hợp ý anh, đều hướng anh nói xin lỗi, anh đến mức này sao?”

“Hơn nữa em nói sai sao? Hai đại nam nhân ban ngày ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo ấp ấp ôm ôm còn gọi ghê tởm như vậy, anh không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?”

“……”

“Còn mẹ nó mua quần áo cho em gái, tâm tư anh xấu xa em sẽ không biết? Anh thật coi em ngu ngốc phải không?”

Trần Nhưỡng càng nói càng tức giận, đè giọng mắng không thoải mái, không nhịn xuống hướng trên đùi hắn đạp một chân, lực rất lớn: “Anh có phải cảm thấy em chính là trời sinh nằm yên bị người làm, xứng đáng bị anh làm bị anh trêu đùa quỳ liếʍ, còn phải xem sắc mặt anh hay không?”

“Vương Thích, anh không cảm thấy mình quá cường thế thật quá đáng sao?!”

“……”

“Nói xong?”

“Nói xong.”

Thỏ con thấy hắn thế nhưng không phát hỏa, có chút buồn bực, cúi đầu thấy một dấu giày rõ ràng trên quần hắn, trong lòng lập tức sợ.

“Nói xong nên ta nói đi?”

Vương Thích nhân cậu chưa phản ứng lại, túm cổ áo đẩy người lên cánh cửa, đấm một quyền bên cạnh, chấn động đến khung cửa đều run, “Em mẹ nó lại nói một câu mất mặt xấu hổ thử xem?”

Trần Nhưỡng nhìn đến lửa giận trong mắt hắn, không dám hé răng. Vương Thích lau nước mắt cho cậu, động tác thực mềm nhẹ, thỏ con lại sợ tới mức một cử động cũng không dám.

“Lòng anh đem ngươi trở thành nữ nhân hay không, em không biết? Anh thật muốn đem em trở thành nữ nhân anh liền đều sẽ không nhìn em liếc mắt một cái!”

“Đã biết đã biết, anh nói nhỏ chút.” Trần Nhưỡng lôi kéo hắn, ánh mắt mơ hồ không rõ.

“Thế nào? Sợ bị người khác nghe được? Sợ người khác xem thường em?”

Vương Thích cười lạnh một tiếng, “Mỗi lần em nói lời tao lãng đạp bản thân, thế nào không nghĩ người khác sẽ xem thường em?”

“Là anh trước chà đạp em…”

“Anh chà đạp em cái gì? Em nói đi?”

Vương Thích tức giận, “Chính em đều cảm thấy mất mặt, bản thân đều cảm thấy chính mình tiện, còn nghĩ mắt người khác nhìn em? Sao em không lên trời?”

“Vương Thích…”

Thỏ con thật sự ủy khuất, cái mũi vừa hít lại muốn khóc, bị nam nhân rống: “Nghẹn trở về!”

Vương Thích nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, cửa hàng xa xỉ cao lớn, WC so phòng ngủ hắn còn sạch sẽ. Ván cửa sứ đều rửa sạch bóng loáng còn bay hương thơm, cách gian trừ bỏ thông gió trên đầu, còn lại đều là khép kín, nhìn không tới giày người khác cũng nghe không thấy giọng người khác.

Tổng kết xuống ba chữ —— cỏ thể thao.

Vương Thích hừ lạnh một tiếng, dán ở lỗ tai thỏ con hung tợn nói: “Trần Nhưỡng, từ hôm nay trở đi anh phải hảo hảo trị tật xấu của em!”

Nói xong không dung phản kháng, một phen kéo ra quần áo cậu.