Chương 19

“Cái này thế nào, đẹp sao?”

“Xấu.”

“Kia cái này đâu?”

“Anh nói, ngài có thể có thẩm mỹ chút hay không?”

Trần Nhưỡng cố ý cùng hắn đối nghịch, Vương Thích còn vui vẻ hưởng thụ.

“Bảo bối nhi, em thử xem cái này, mày này em mặc tuyệt đối đẹp!”

Vương Thích hưng phấn chọn một kiện áo sơ mi khoa tay múa chân, Trần Nhưỡng né tránh đỏ mặt véo cánh tay hắn: “Anh ở bên ngoài đừng kêu em như vậy…… Để người khác nghe thấy làn thế nào……”

“Nghe thấy liền nghe thấy! Em là lão bà của anh quan tâm người khác làm gì.”

Vương Thích cố ý lớn giọng nói chuyện, cười nhéo nhéo mũi cậu. Vài nữ nhân viên đều gần đó che miệng cười trộm, chọc Trần Nhưỡng mặt đỏ bừng.

“Anh người này thế nào như vậy a! Anh —— anh ra ngoài không thể chú ý chút a?”

Thỏ con da mặt mỏng, luôn luôn chịu không được người khác trên dưới đánh giá, nhìn Vương Thích một chút cũng không để bụng cảm nhận của cậu ngược lại còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, liền có chút tức giần.

“Thật là, anh không chê mất mặt em còn ngại mất mặt đâu……”

“Hắc ——”

Vương Thích lôi kéo, không còn cao hứng, “Anh nói, thế nào liền mất mặt? A? Em nói một chút thế nào liền mất mặt em?”

“Em không có ý đó……”

Trần Nhưỡng tự biết nói sai, vội vàng giải thích, “Em sợ……”

“Đã biết, đừng nói nữa.”

Vương Thích đánh gãy cậu, trong lòng nghẹn một cổ hỏa. Hắn minh bạch thỏ con muốn nói cái gì, cũng hiểu được ở bên ngoài phải thu liễm. Hắn có thể sủng Trần Nhưỡng chiều Trần Nhưỡng, chịu tiểu tính tình của cậu, thậm chí có thể bồi cậu ăn tào phớ —— hắn làm người ta như vậy như vậy, theo lý nên sủng. Nhưng hắn chính là không muốn từ trong miệng Trần Nhưỡng nghe được cảm thấy mất mặt, thật là đánh vào nội tâm khó chịu.

Người khác không quen nhìn hắn hắn không sao cả, nhưng nếu trong lòng Trần Nhưỡng cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ, vậy tình cảm của hắn không khỏi cũng quá không ra gì.

“……”

Thỏ con nhìn Vương Thích có chút phát xanh mặt, không dám hé răng. Trong lòng kỳ thật đối Vương Thích có chút nhút nhát, chỉ dám ở lúc nam nhân vui đùa chơi tính tình tự cao tự đại, chỉ cần nam nhân biến đổi sắc mặt, cậu không dám lại lỗ mãng.

Vương Thích không mấy vui vẻ, thỏ con liền ngoan ngoãn nghe lời hắn, thử quần áo liền thử quần áo, đổi quần liền đổi quần, trừ bỏ nói chút ý kiến ở, dư lại mua cái gì muốn cái gì, không nói hai lời.

“Đủ rồi đi. Chúng ta trở về?”

Mỗi lần trả tiền làm tim Trần Nhưỡng run run, nghĩ nam nhân khẳng định sẽ không đồng ý để cậu trả tiền, kia chẳng phải mình là bán sắc tới gán nợ a…

“Ân.”

Vương Thích ra cửa, đốt điếu thuốc, “Lại cùng anh đi cửa hàng chế phục trung tâm thương mại bên cạnh một chút.”

“A? Đi nơi đó làm cái gì?” Trần Nhưỡng cảnh giác.

“Mua bộ quần áo cho em anh, lần trước làm bánh kem là nàng giúp.”

Vương Thích kéo Trần Nhưỡng từ bên phải kéo đến bên trái, sợ gió thổi khói thuốc làm cậu sặc, “Đáng tiếc em không ăn một ngụm.”

“Ách…… Ừm……”

Trần Nhưỡng rụt rụt cổ, tự động xem nhẹ nửa câu sau, sao cậu có cảm giác có chút thu thu thu thu thu tính sổ sau thu đâu??

Hai người đi vào trung tâm thương mại, Vương Thích nhìn bản đồ tìm vị trí cửa hàng, Trần Nhưỡng ở bên cạnh lắc lư, vừa vào cửa bị poster GUCCI hấp dẫn.

“Muốn mua?”

Vương Thích thấy cậu nhìn đến mê mẩn, hỏi.

“Không… Em mua cái gì.” Thỏ con mặt đỏ hồng, “Em chỉ là cảm thấy poster này chụp thật là đẹp…”

Nhịn không được lại liếc mắt một cái: “Nam nhân này thật sự hảo —— soái a.”

Vương Thích cứng rắn xoay mặt cậu qua, búng trán cậu, nói: “Phi! Về sau chỉ cho nói anh soái nghe rõ không?”

“Không.”

“Có nghe hay không?” Lại bắn một cái.

“Nghe được nghe được, ai anh thật là…”