Chương 1

“Rầm ——”

Cửa vốn không nặng bị Vương Thích một chân đá văng, hắn ôm bóng rổ hấp tấp tiến vào, lấy ly nước sôi để nguội trên bàn ừng ực, sau đó đặt mạnh lu xuống bàn, thở một hơi: “Sảng khoái ——!”

Người trên giường bị hắn đánh thức, từ trong ổ chăn dò ra cái đầu, xoa xoa đôi mắt thập phần bất mãn oán trách: “Cậu làm gì nha…… Đã nói bao nhiêu lần, không thể nhỏ tiếng chút sao……”

Vương Thích nhìn tóc trên đầu cậu nhíu nhíu mi, mỗi lần nghe được giọng mềm mềm mại mại kia, trong lòng mạc danh nổi một trận tà hỏa. Hắn hai bước vượt tới trước giường người nọ, không chút do dự lập tức xốc chăn:

“Ngủ một giấc thật lâu! Cậu mẹ nó nhìn xem hiện tại mấy giờ! Mau rời giường!”

Trần Nhưỡng vốn dĩ bị đánh thức còn mê mê mang mang, cái này lập tức bị kí©h thí©ɧ. Cậu người này da mặt mỏng, lúc này mặt đỏ lên, tức giận chỉ vào mũi Vương Thích mắng: “Cậu! Cậu người này thật không biết xấu hổ!”

Nói còn không quên dùng một tay khác che khuất ngực mình.

Vương Thích nhìn thân thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sáng bóng, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm nếu sờ hai cái không biết là cảm giác gì, duy trì mặt mũi nói:

“Thôi đi! Đều là nam nhìn, bộ dáng cậu thật con gái! Còn che! Cậu có ngực sao che che che! Cậu cho rằng mình cup F bị người xem hả!”

“Cậu —— cậu……”

Trần Nhưỡng bị hắn làm tức nói không ra lời, bất quá đây cũng là thái độ bình thường. Cậu đoạt chăn lại, còn thuận tiện đạp hắn một chân, sau đó lại vào trong chăn đối mặt tường cuộn thành một đoàn, mặc người nọ thế nào kêu đều không hé răng.

Hắc, cậu còn hăng hái!

Vương Thích hai mắt quay tròn, đáng khinh cười hắc hắc, ngồi xổm mép giường một tay hướng ổ chăn cậu, một tay đi túm chăn phía trên. Trần Nhưỡng ép tới gắt gao, Vương Thích phí sức mới thực hiện được.

Hắn tinh chuẩn sờ đến mông cậu hung hăng xoa nhẹ một phen, qυầи ɭóŧ đều kẹt vào kẽ mông, thuận tiện nằm ở cổ hướng lỗ tai cậu thổi khí:

“Bảo bối nhi. Lại không đứng dậy mặt trời liền nướng chín mông. Ân? Thế nào, cậu muốn chín cho tôi ăn cậu sao?”

Chơi lưu manh + quấy rối tìиɧ ɖu͙© từ trước đến nay đều là sở trường của Vương Thích —— hơn nữa chiêu này đối Trần Nhưỡng dùng rất được, lần nào cũng hiệu quả.

Tiểu bạch thỏ của chúng ta từ trên giường bật lên, hai mắt hồng hồng, âm thanh mang theo khóc nức nở: “Cậu… Cậu làm gì nha cậu… Ô cậu biếи ŧɦái…”

Vương Thích vừa thấy cậu muốn khóc liền có chút chống đỡ không được, hai tay đặt trên má cậu chà xát, vội vàng dỗ: “Được rồi được rồi, ca sai rồi được không, thế nào không thích đùa như vậy. Không không không tôi không đúng, đều là tôi sai, ca mời cậu ăn cơm còn không được sao.”

Sói xám một bên an ủi, một bên trong lòng nghĩ: Xong đời, đáng yêu. Rất muốn cùng cậu ngủ.