Chương 15

Vương Thích vào phòng tắm mở nước, đi ra thấy Trần Nhưỡng đang run run xoay người xuống giường, liền vội đi qua một phen ôm lên: “Ngoan, không phải kêu em nằm sao, ngã làm thế nào?”

Thỏ con treo trên người hắn, xem thường hắn một cái: “Em còn không phế như vậy đâu!”

Sau đó lại nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Cả ngày rảnh rỗi……”

Vương Thích sửng sốt, nghĩ thầm này mẹ nó lúc nào học được ở đâu nói loại thô tục này a?

Sau đó cúi đầu thấy miệng thỏ con dẩu tới có thể mở nắp bình nước tương, trên mặt còn dính chất lỏng khô cạn, trong lòng ngứa, nghĩ được a! Anh không rảnh rỗi, chút nữa tiếp tục làm chính sự……

Vương Thích thật cẩn thận đặt người vào bồn tắm, nước ấm không quá thân mình, thỏ con thoải mái rầm rì. Hắn nuốt nước bọt, nghĩ con con này càng ngày càng câu nhân, xoay người ra ngoài cầm bình sữa bò trở về, mở ra cái nắp đưa cho người đang nhìn trần nhà phát ngốc.

“Khát hay không?”

Trần Nhưỡng không tiếp nhận, không hé răng cũng không gật đầu. Hiện tại cánh tay cậu đều lười nâng, dứt khoát trực tiếp duỗi qua ngậm bình sữa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Thích: Uy em.

Sói xám cầu mà không được, chậm rãi nâng bình uy con thỏ, nhìn mặt đỏ bừng ướŧ áŧ cùng hầu kết trên dưới lăn lộn tâm viên ý mã, vì thế liền thất thần, không cẩn thận rót quá nhanh thỏ con sặc một chút.

Trần Nhưỡng dùng sức ho khan vài tiếng, sữa bò chưa kịp nuốt theo cổ chảy tới ngực. Vương Thích vội vàng giúp cậu vỗ lưng, khẩn trương hỏi: “Không có việc gì đi bảo bối nhi?”

Thỏ con trừng mắt nhìn hắn một cái, càng khó chịu: “Làm gì nha…… Ngốc chết anh……”

Vương Thích bị trừng đến trái tim run rẩy, nghĩ đây là chỗ nào oán trách hắn, hờn dỗi như vậy rõ ràng là trần trụi câu dẫn, hoàn toàn đang khảo nghiệm tự chủ của hắn.

“Không cần anh!”

Trần Nhưỡng đoạt qua bình sữa bò, uống ừng ực, cuối cùng còn vói đầu lưỡi vào mạnh mẽ liếʍ một ngụm, lúc môi rời đi cái chai phát ra một tiếng “Ba” giòn vang.

“Nè.”

Thỏ con đưa bình không cho Vương Thích, cảm thấy mỹ mãn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng. Vương Thích nghĩ thầm tự chủ loại đồ vật này là cái gì dù sao ta không có, sau đó bước vào bồn tắm, cong lưng liếʍ sạch vết sữa trên cổ trên ngực cậu.

“Anh làm gì! Em nhưng không làm……”

Thỏ con hơi sợ, cảnh giác động tác nam nhân tiếp theo.

“Không làm không làm, anh bảo đảm……”

Vương Thích liên tục gật đầu, vừa chuyển, “Nhưng đồ vật mặt sau dù sao cũng phải lấy đi…… Anh giúp em?”

“Không cần ——” Trần Nhưỡng không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt.

“Kia…… Tự em làm?”

Thỏ con sửng sốt, mặt càng đỏ, cậu sao lại không biết xấu hổ làm trò trước mặt nam nhân chọc…… Chọc phía sau……

“Anh…… anh đi ra ngoài, em tự mình lấy, anh đừng nhìn……”

“Anh đi ra ngoài làm gì nha!”

Vương Thích xê dịch mông ôm cậu, nhẹ giọng nói, “Hai ta chuyện gì không làm qua a, ở trước mặt ca còn thẹn thùng cái gì……”

“Em muốn mặt! Không như anh không biết xấu hổ!”

Trần Nhưỡng vừa nghe không vui. Vương Thích ôm càng chặt, môi dán vành tai cậu, cật lực biểu hiện không biết xấu hổ:

“Ai…… Bảo bối nhi, anh giúp em lấy ra, thật sự!…… Anh cái gì cũng không làm, đều như vậy sao anh nỡ lăn lộn em…… Chúng ta tắm rửa ngủ đi…… Được không?”

“……”

“Được không??”

“Được rồi……”

Vương Thích cao hứng hơi cứng lên. Hắn trở người thỏ con làm cánh tay cậu đặt cạnh bồn tắm, một tay ôm lấy eo phòng ngừa cậu trượt chân, một bàn tay chậm rãi xoa nắn huyệt khẩu, sau đó đi vào.

“Ngô……”

Mới vừa cao trào không lâu thân thể ngâm nước ấm thập phần mẫn cảm, Trần Nhưỡng cảm giác được có dòng nước theo ngón tay chảy vào cơ thể, nóng thập phần không thoải mái. Cậu hạ eo, vô thố động động chân muốn giảm bớt cảm giác kỳ lạ, lại chỉ có thể gợi lên lạc thú nam nhân nhiều hơn.

Vương Thích dùng hai ngón tay thâm nhập thân thể cậu, từng chút moi đào đồ vật chính hắn bắn vào đi. Cúc huyệt trải qua một phen tính sự còn thập phần mềm mại trơn trượt, sờ đến lão nhị cũng đỉnh lên.

Thỏ con, chút nữa đừng trách anh, ai bảo em bỏ đói anh một tuần. Sói xám nghĩ, tăng thêm lực độ trên tay, tay ôm eo cậu cũng thay đổi trận địa, chơi lưu manh xoa nắn trên mông người ta.

Vương Thích sử dụng hai tay một câu, bơ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ huyệt khẩu đỏ tươi tràn ra một chút, làm người nhìn hai mắt nóng lên. Ngón tay rút ra lúc lơ đãng xẹt qua điểm mẫn cảm, làm thỏ con cả người run lên, bình sữa cầm trong tay rơi xuống đất.

“Anh làm cái gì?”

Thỏ con quay đầu thập phần khẩn trương hỏi, đề cao giọng cho mình thêm can đảm, “Vương Thích! Em cảnh cáo anh —— đừng xằng bậy!”

“Không có…… Không làm cái gì, em đừng khẩn trương……”

Vương Thích vẻ mặt chính trực, như phía dưới đang cương cứng không phải hắn.

“Hay là…… Em có cảm giác?”