Chương 14

Vương Thích áp eo cậu xuống, tách ra cánh mông trực tiếp tàn nhẫn cắm vào. Trần Nhưỡng bị cường thế xâm lấn làm không kêu được, tiểu huyệt bị căng ra vô pháp co rút lại.

“Đau…… Ô ô ô…… Đau quá……”

Thỏ con hít hít mũi, hai chân thon dài đau đến run lên, “A…… Anh lui ra ngoài chút…… Ô ô không cần toàn bộ cắm vào tới……”

“Lui ra ngoài?”

Vương Thích đánh một chưởng trên mông cậu, khiến thỏ con thét chói tai, “Vừa rồi ai kêu anh thao chết? Ân? Em nói thêm câu không cần thử xem?”

Trần Nhưỡng bị hắn hù không dám hé răng, mông nóng rát. Vương Thích lui ra ngoài một chút, lại đánh vòng cắm vào đỉnh ở tuyến tiền liệt. Tư thế sau nhập làm cậu cảm thấy mạc danh khuất nhục, mình như là một cún con dẩu mông cầu thao, lắc đuôi khẩn cầu nam nhân trên người bố thí.

Nhưng cậu lại nhịn không được đong đưa vòng eo, giọng cực mị hoặc: “Ân…… A —— Thích ca…… Chậm, chậm một chút……”

“Chậm?”

Vương Thích nhanh chóng luật động, từng chút tiết ở nhục huyệt, “Tiểu tao huyệt đang hút anh đâu…… Em không cảm giác được?”

Trần Nhưỡng bị đỉnh như thuyền nhỏ chìm nổi, hậu huyệt bị nhục cụ thô to qua lại nghiền áp, càng lúc càng nhanh kɧoáı ©ảʍ chồng chất, cảm quan phóng đại. Trần Nhưỡng cảm giác bên trong ướt lợi hại, dâʍ ŧᏂủy̠ từ nơi giao hợp bị đè ép tràn lan, phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ cực điểm.

Thỏ con thở không nổi, chỉ có thể cúi đầu xin tha: “A a a…… Thích ca…… Ô lão công…… Anh chậm một chút…… Ân em chịu không nổi…… Chịu không nổi……”

Vương Thích bị cậu kêu cầm giữ không được, cả người sảng khoái xông thẳng da đầu tê dại. Hắn cảm giác được huyệt thịt kiều nộn xoắn lấy mình, nếp uốn hồng phấn bị căng, hút kê kê gắng gượng đỏ tím.

Hắn ôm eo cậu, đè mông khép lại, dùng sức đâm tới nơi sâu nhất, ép hỏi Trần Nhưỡng: “Bảo bối nhi, thích sao?”

“Ân a —— thích…… Thích……”

Thỏ con bị cắm đổi giọng.

“Nói cho ca ca, thích cái gì? Ân?”

Vương Thích đè trên người cậu, hai tay nhéo đầṳ ѵú đã sưng to nóng lên.

“Ách a…… Không cần nhéo…… Ân……”

Thỏ con sướиɠ nói mà không đại não, “A…… Thích ca ca chơi em….. Ân…… Thích anh thao mặt sau…… A quá sướиɠ……”

“Mẹ nó, sao em tao như vậy!”

Vương Thích hung tợn ngậm khối thịt hõm vai cậu cắn xé, lưu lại dấu vết rõ ràng.

“Không cần…… Đau quá……”

Thỏ con nước mắt lưng tròng, ngón tay bắt lấy khăn trải giường trở nên trắng, “Lão công…… Ân lão công…… Anh thao chết em, ha a anh thao chết em đi…… Ô ô quá lớn……”

Vương Thích cắm trong thân thể Trần Nhưỡng, đột nhiên duỗi tay bưng kín miệng mũi cậu. Thỏ con không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt, sắp hít thở không thông khiến cậu toàn thân co rút, giãy giụa muốn chạy trốn. Hắn tàn nhẫn chặn cậu, đĩnh động một cái tất cả bắn vào cúc huyệt, sau đó thả tay, ôm người cảm thụ dư vị cao trào.

“……”

Thỏ con thở từng ngụm, lại tức lại sợ hãi dứt khoát gào khóc. Cậu dùng khuỷu tay dùng sức đánh ngực Vương Thích, liều mạng muốn tránh thoát nam nhân đáng giận ôm ấp.

“Ô ô ô…… hỗn đản…… Anh hỗn đản!”

Thỏ con tránh không thoát hắn, ủy khuất không ngừng run, “Anh quá độc ác…… Ô ô anh có phải thật muốn làm chết em hay không……”

Vương Thích lúc này mới biết đau lòng. Hắn xoay thỏ con qua kéo vào trong ngực, một tay vuốt ve đầu cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu thuận khí. Sói xám hiếm khi ôn nhu, hôn một cái trên trán cậu dỗ:

“Bảo bối nhi không khóc, ngẩng đầu, không khóc……”

“Ô ô ô ô……”

“Ngoan, đừng khóc…… Em nói, anh thương em như vậy, sao nỡ làm chết em đâu……”

Trần Nhưỡng không nghe, hung hăng đấm hắn, cùng hắn giận dỗi, bánh kem mousse đưa tới bên miệng cũng không nhìn một cái. Vương Thích không có biện pháp, chỉ có thể ôm dỗ, cuối cùng bất đắc dĩ đẩy ngã thỏ con, giả vờ tức giận nói: “Lại nháo anh liền tiếp tục làm em!”

Vẫn là chiêu này dùng được. Thỏ con sợ tới mức run lên, lỗ tai gục xuống, hồng mắt đáng thương hề hề cuộn vào ngực Vương Thích.