Chương 13

Trần Nhưỡng chỉ cảm thấy đồ vật trong miệng lại cứng vài phần, mà khi nói ra lại không được đáp lại. Vương Thích hít sâu, mặt ngoài ra vẻ trấn tĩnh kỳ thật nội tâm sớm đã sụp đổ —— này mẹ nó chỗ nào là tiểu bạch thỏ ngây thơ tươi mát a này rõ ràng chính là tao con thỏ dâʍ đãиɠ a!

“Bảo bối nhi, ngày thường tay em đều không cho anh sờ, là muốn dùng tao lãng ở trên giường a?”

Hắn hung hăng đỉnh hông về phía trước, nhét dươиɠ ѵậŧ nhét toàn bộ khoang miệng cậu. Hắn xem như minh bạch, cậu nghiện lên lời lãng gì đều dám nói, “Nếu em muốn như vậy trêu chọc anh, kia xuống giường đừng lại oán trách anh không buông tha em!”

Thỏ con cảm giác yết hầu sắp bị chọc xuyên, giãy giụa bám lấy cánh tay nam nhân giảm xóc hắn va chạm, chảy ra hai giọt nước mắt. Vương Thích không cho cậu cơ hội thở dốc, thở gấp nhanh chóng luật động hạ thể, nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn khắp miệng cậu.

Thỏ con ô một tiếng muốn nhổ ra, bị Vương Thích dùng tay chặn miệng. Hắn ôm người, trực tiếp ở mặt sau cắm vào hai ngón tay, khàn giọng: “Không được phun…… Ngoan, nuốt xuống cho ca ca, bằng không hôm nay em đừng nghĩ anh thao em……”

Tay quấy hậu huyệt, buộc thỏ con khóc lóc nuốt tinh. Bơ cùng thể dịch tanh tao lan tràn ở khoang miệng, thỏ con cảm thấy khuất nhục muốn mệnh, lại quên mất là lúc đầu mình câu dẫn trước.

“Bảo bối nhi, có muốn chơi cái khác?”

Trần Nhưỡng lắc lắc đầu, sợ nam nhân ác liệt lại khi dễ mình. Vương Thích cười hai tiếng, gặm lỗ tai cậu một ngụm: “Đừng sợ, lần này tuyệt đối làm em sướиɠ.”

Hắn không dung cự tuyệt làm cậu ghé vào trên người mông chu lên tới đối diện hắn. Mặt thỏ con đỏ đến nóng lên, trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong.

“Tiếp tục liếʍ a, liếʍ lão công cứng liền dùng nó hảo hảo thương em.”

Trần Nhưỡng run rẩy nhi, đỡ lão nhị Vương Thích một lần ngậm vào miệng. Nam nhân xoa nắn trứng trứng cậu, ở đáy chậu lại liếʍ lại cắn, chọc đến cả người cậu như bị điện giật. Thỏ con ra sức hầu hạ đối phương, cự pháo trong miệng ướt không thôi, cọ xát khoang miệng cậu nóng lên.

Vương Thích nhìn về hạ thân Trần Nhưỡng dâng trào, thoáng nhìn cúc huyệt co rụt lại mấp máy. Bơ vừa rồi nhét bên trong hòa tan theo tràng đạo tiết dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, làm nếp uốn càng thêm xinh đẹp. Hắn thập phần muốn liếʍ nó càng ướt, muốn nhìn chủ nhân có thể lộ ra biểu tình dâʍ đãиɠ gì.

“A! Vương Thích ——”

Thỏ con cảm giác được mặt sau có đồ vật ấm áp, sợ tới mức quay đầu lại nhìn. Vương Thích ở huyệt khẩu mυ"ŧ vào, thổi khí tiểu huyệt, sau đó vươn đầu lưỡi dò hỏi trêu chọc.

“A…… Anh……”

Trần Nhưỡng cảm giác đầu mình đều hỏng, vốn tưởng rằng Vương Thích chỉ giúp cậu khẩu giao mà thôi, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng sẽ liếʍ nơi đó,

“A…… Đừng liếʍ…… Anh đừng…… Ô ô ô……”

Vương Thích một chút cũng không phí sức mở huyệt khẩu, đầu lưỡi mới vừa tiến vào bên trong liền cảm giác được một trận áp lực. Trần Nhưỡng lắc mông muốn chạy trốn kɧoáı ©ảʍ đáng sợ này, bị nam nhân nhéo côn ŧᏂịŧ một phen, đau không dám lại động.

“Ô…… Ha a…… Vương Thích…… Vương Thích……”

Thỏ con khóc kêu giãy giụa, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình. Nam nhân từng chút liếʍ mềm thịt, ngứa khiến kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt, Trần Nhưỡng hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng.

Vương Thích bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn trong tay mình bôi lên mông, môi hút tiểu huyệt một ngụm liền rời đi. Hắn đánh mông cậu một cái, lại ở nhục huyệt mấp máy tàn nhẫn ấn một chút, cười nói: “Có thể a bảo bối nhi, như vậy đều có thể bắn……”

“Ô……”

Trần Nhưỡng cảm giác được mặt sau dính đầy đồ vật sền sệt trơn trượt, khó chịu nói không ra lời, chỉ biết khóc rên. Vương Thích đứng dậy đẩy về phía trước, làm thỏ con ghé vào trên giường cao cao dẩu mông lên.

“Vừa rồi đầu lưỡi liếʍ không sâu được, hiện tại muốn anh cắm vào giúp em ngăn ngứa hay không?”

Vương Thích đỡ cự căn lại cứng lại trướng ở huyệt khẩu cậu đảo quanh đâm thọc, không cho cậu thống khoái.

“Ân a…… Đừng đâm…… Đừng đâm……”

Thỏ con nửa xoay thân mình, vươn tay cùng nhau cầm căn hung khí, liếʍ môi kêu lên: “A…… Tiến vào…… Tiến vào làm chết em……”

Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, đỉnh đi phía trước đâm vào một nửa, sau đó dừng lại hỏi: “Tiếp theo đâu? Tiếp tục nói.”

“Ha a…… Ân…… Thật lớn……”

Thỏ con kéo lấy khăn trải giường, nước mắt rơi xuống, “Ca…… Ha a Thích ca…… Nhanh lên…… Nhanh lên…… Bên trong thật là khó chịu……”

“Không đúng, tiếp tục nói.”

Trần Nhưỡng ngẩng cổ thở dốc, mặt sau ngứa mau điên rồi. Cậu nhận mệnh cúi đầu chôn mặt trong khăn trải giường, nói lời nam nhân muốn nghe nhất:

“A…… A Thích ca…… Ô ô lão, lão công…… Lão công anh mau tiến vào…… Tiến vào thao chết em ——”