Chương 12

“Vương Thích —— anh dám!”

Trần Nhưỡng nghe xong lời này muốn cùng hắn liều mạng, “Anh thế nhưng muốn giày xéo bánh kem của em!”

“Ha hả.”

Sói xám mừng rỡ nhìn con mồi thẹn quá thành giận, “Anh bỏ tiền mua, muốn ăn thế nào liền thế đó, em quản được sao?”

Hắn mở hộp ra, lấy cherry bên trong ra điểm xuyết trên ngực cậu. Thỏ con tức giận duỗi tay phá, lại bị người nhân cơ hội bắt cổ tay. Lực Vương Thích rất lớn, một bàn tay là có thể ấn cánh tay Trần Nhưỡng khiến cậu không nhúc nhích được. Người dưới thân còn muốn mở miệng mắng hắn, Vương Thích ngậm một trái dâu tây liền ngăn chặn miệng cậu.

Hắn vừa nhai vừa đẩy vào miệng cậu, khoang miệng hai người đều tẩm đầy vị trái cây. Nước dâu tây đỏ tươi từ khóe miệng Trần Nhưỡng tràn ra, theo gương mặt chảy xuống cổ, dưới ánh đèn nổi như một giọt huyết châu. Vương Thích theo dấu vết nhỏ giọt dùng đầu lưỡi liếʍ, liếʍ sạch lý trí cùng trấn tĩnh Trần Nhưỡng còn sót lại.

“A……”

Cậu nghiêng đầu đi, từ cánh môi gợi cảm phun ra từng tiếng rêи ɾỉ. Vương Thích ngậm cherry liếʍ đầṳ ѵú cậu, cảm giác thô lưỡi xẹt qua cùng vỏ trái cây lạnh lẽo thường cảm, khiến thân thể Trần Nhưỡng mẫn cảm nhịn không được run lên.

“Ân…… Đừng, đừng liếʍ…… Sắp sưng lên……”

Vương Thích ở bánh kem đào một đống bơ trét ở huyệt khẩu, ngón tay xoay tròn xoa nắn thâm nhập. Tiểu huyệt bị dị vật xâm lấn theo bản năng co rút lại bài xích, lại không thắng nổi nam nhân cường ngạnh.

“Ngô…… Trướng quá……”

Trần Nhưỡng cắn môi, chân mày nhíu chặt. Vương Thích nương bơ bôi trơn trực tiếp cắm vào hai đầu ngón tay, dựa vào ấn tượng moi đào tử huyệt trong thân thể cậu. Lúc này chim nhỏ của thỏ con đã hoàn toàn cương cứng, qυყ đầυ khẽ run chảy dâʍ ɖị©ɧ, muốn khoang miệng nam nhân cực nóng mυ"ŧ vào.

Tay Vương Thích bị hai chân Trần Nhưỡng kẹp chặt, có chút khó động tác. Hắn đối diện hai mắt thỏ con không hề thanh minh, du͙© vọиɠ như thiêu đốt, chỉ cảm thấy hung khí của mình sưng to sắp bổ.

“Muốn anh khẩu giao cho em?” Vương Thích gợi lên khóe môi hỏi, trong lòng động tâm tư.

“A ân…… Muốn…… Anh giúp em liếʍ liếʍ……” Thỏ con kêu rên vặn eo, thấp giọng cầu xin.

Vương Thích cười, đột nhiên buông ra cánh tay cậu, rút ngón tay từ nhục huyệt ra. Hắn đứng lên, bưng bánh kem còn một nửa dựa vào đầu giường.

Thỏ con khó hiểu nhìn về phía hắn, hỏi: “Anh sao vậy……”

Sao không chạm vào em?

“Làm người dù sao cũng phải chú ý lễ thượng vãng lai.”

Vương Thích kéo ra nút thắt áo ngủ, lỏa lồ ra eo bụng hắn không mang theo một tia thịt thừa, “Lại đây, trước giúp anh khẩu giao.”

Trần Nhưỡng kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết làm như thế nào. Cậu nhìn giữa hai chân nam nhân căng phồng một khối to, hồi tưởng kɧoáı ©ảʍ lúc trước bị đồ vật lại thô lại lớn đâm vào rút ra. Nội tâm cậu giãy giụa, lại chậm rãi bò qua, quỳ gối giữa hai chân hắn vươn tay.

“Sách, không thể dùng tay, chỉ có thể dùng miệng.”

Trần Nhưỡng ủy khuất nhìn hắn, lại không được nam nhân thương tiếc. Cậu nghe theo hắn nói, dùng răng cắn quần kéo xuống, vừa mới cởi ra, đại điểu đỏ tím thô dài liền bắn trên mặt cậu.

Vương Thích nhéo cằm thỏ con cằm uy cậu một miệng bơ, sau đó túm tóc cậu cắm qυყ đầυ vào miệng cậu. Trần Nhưỡng ngao ô một tiếng ngậm lấy, từng ngụm liếʍ, đem bơ trắng ngà dính hạ thể đầy nam nhân, như đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Thỏ con vươn đầu lưỡi liếʍ hút côn ŧᏂịŧ kích cỡ ngạo nhân, giương mắt nhìn hắn, trước mắt xuân tình. Vương Thích phát ra giọng mũi dày đặc, bị Trần Nhưỡng tao lãng câu dẫn đứt dâu huyền trong đầu. Hắn không nhịn xuống đĩnh đĩnh eo, đâm cho thỏ con ô ô nuốt nuốt.

“Ngoan, ăn ngon sao?”

“A…… Ân…… Ăn ngon……”

Trần Nhưỡng cảm giác hậu huyệt trơn trượt dính khó chịu, mà nam nhân lại chậm chạp không chịu chạm vào, liền dùng cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hút khí cụ một ngụm, thở hổn hển hỏi:

“Ha a…… Thích ca ca…… Anh muốn hay không…… Ân…… Bắn trong miệng em……”