Chương 11

Trần Nhưỡng ở cửa buông tay Vương Thích, hơi xấu hổ vào nhà: “Anh nói với người nhà rồi sao?”

“Ân, bọn họ biết em muốn tới.”

Vương Thích móc ra chìa khóa mở cửa, Trần Nhưỡng có chút kỳ quái hỏi: “Di? Thế nào trong nhà không bật đèn?”

“Có lẽ là đi ra ngoài ăn cơm chưa về, em mau vào đi, mang đôi dép lê kia.”

Vương Thích chỉ chỉ giá giày, thỏ con nga một tiếng ngồi xổm xuống đổi dép, đưa bánh kem trong tay cho hắn: “Giúp em cầm, cẩn thận một chút đừng rớt.”

Vương Thích khẽ hừ một tiếng tiếp nhận đặt trên bàn trà phòng khách, nghĩ trong lòng Trần Nhưỡng tất cả đều là bánh kem!

Qua một hồi thỏ con cọ tới cọ lui đi vào, hỏi: “Kia…… Chúng ta hiện tại làm cái gì?”

“Anh về phòng tắm một cái, em trước xem TV đi, đợi chút cũng tắm.”

Vương Thích nhìn cậu do dự nhướng mày, nói, “Em sợ cái gì? Anh cảm thấy chờ người trở về em càng ngượng ngùng.”

Nói xong vào phòng cầm hai bộ áo ngủ ra tới, sau đó vào phòng tắm.

Trong lòng Trần Nhưỡng cảnh giác, bất quá nghĩ lại tưởng tượng trải qua chuyện lần trước, Vương Thích hẳn là không dám làm gì, hơi yên lòng. Cậu mở TV đổi kênh xem gameshow, trong lòng lại ngứa nhịn không được ăn một khối bánh kem, vừa ăn vừa chờ.

Vương Thích nhanh chóng vọt một cái tắm nước ấm, lau tóc đi ra kêu Trần Nhưỡng tắm. Thỏ con không tình nguyện buông nĩa, phút cuối cùng còn không quên dặn dò một câu: “Đừng ăn vụng.”

Làm Vương Thích tức nổ mũi.

Hắn tắt TV, lấy đồ bánh ngọt phòng, thuận tiện khóa của. Trần Nhưỡng tắm xong ra tới hỏi hắn: “Sao lại đem vào?”

“Úc, anh sợ đợi chút em anh về em còn phải chia cho nàng.”

Vương Thích thấy cậu mặc áo ngủ rộng của mình, nước trên tóc theo trán chảy xuống chóp mũi, cổ họng khô khốc, ho nhẹ một tiếng.

“Em chỗ nào keo kiệt như vậy.”

Trần Nhưỡng bất mãn bĩu bĩu môi, tóc cũng không lau liền đi tới Vương Thích lấy lại: “Anh không ăn vụng chứ?”

“…… Hắc!”

Vương Thích bưng lên cố ý không cho cậu, “Em nha, đối một mình anh keo kiệt đúng không?”

“Đúng, cho anh ăn ngọt chính là lãng phí.”

Trần Nhưỡng nhào lại đoạt, hai người tranh đoạt Vương Thích không cẩn thận đem bánh kem bôi lên người thỏ con. Trần Nhưỡng tức điên, lau bơ trên mặt kêu lên: “Anh bồi thường! Em chỉ mới ăn một chút!”

Vương Thích nhìn cậu thở phì phì đáng yêu, rốt cuộc nhịn không được. Hắn vượt hai bước về phía trước đè Trần Nhưỡng lên tường, ôm mặt cậu liếʍ một ngụm nói: “Gấp cái gì, này còn có thể ăn đây……”

Chuông cảnh báo trong lòng Trần Nhưỡng vang keng keng keng, cậu đỏ mặt đẩy hắn: “Quên đi, không ăn thì không ăn đi……”

Nhưng Vương Thích không muốn buông tha cậu. Hai tay ôm mông thỏ con nhấc lên trên, Trần Nhưỡng liền lảo đảo bổ nhào vào người hắn, bánh kem lại dính một thân hai người, vị ngọt tản ra.

Tay Vương Thích gấp không chờ nổi hướng kẽ mông cậu duỗi, Trần Nhưỡng sợ hãi đánh lưng hắn: “Phát thần kinh cái gì! Không phải anh nói người nhà anh biết em muốn tới sao!”

Vương Thích xoa đĩnh kiều mông, ngậm lấy vành tai mềm mại nói: “A…… Đúng vậy, bọn họ biết em muốn tới, cho nên tối nay không trở lại.”

“Anh……”

Trần Nhưỡng nghe xong nghĩ thầm xong rồi xong rồi, mình gặp gian nan rồi, cậu nỗ lực muốn cùng nam nhân lý luận: “Anh lại gạt em! Anh thế nào dám ——”

“Bảo bối nhi……”

Giọng Vương Thích thập phần trầm thấp, tản ra hơi thở gợi cảm, “Mấy ngày nay anh nhớ em sắp điên rồi!”

Trần Nhưỡng không kịp nói chuyện, hắn liền ngăn chặn môi cậu. Cậu cảm giác được người nọ kích động khó có thể khắc chế, như mao đầu tiểu tử* chỉ biết thâm nhập đầu lưỡi vào miệng cậu, rất nhiều lần răng đều va chạm nhau. Trần Nhưỡng muốn nói không cảm giác là giả, nhiệt tình hôn như thế mặc cho ai cũng không thể chống cự, chỉ là đáy lòng cậu vẫn đối chuyện đêm đó có bóng ma, theo bản năng kháng cự.

(*Nghĩa đen: con nít (nam) để tóc chỏm; Nghĩa bóng: chỉ (nam) thanh niên, tính tình bồng bột, ham thích… vì mới nếm mùi)

Vương Thích dùng dươиɠ ѵậŧ đứng lên cọ xát Trần Nhưỡng, khiến cậu thở dốc. Hắn nâng mông thỏ con bế lên, vừa đi vừa dùng hạ thân cách vải hơi mỏng đỉnh cậu, sau đó ném người lên giường.

“Thỏ con, anh rất đói.”

Vương Thích lột áo ngủ trên người cậu, bôi bơ lên ngực cậu. Trần Nhưỡng tự biết trốn không thoát, lại vẫn muốn mạnh miệng hai câu: “Đói bụng liền lăn đi ăn cơm a, nói với em làm gì.”

“Anh không lăn, em biết anh muốn ăn cái gì.”

Vương Thích xoay người lại liếʍ cậu, “Hôm nay em ăn đến no no, nhưng anh luôn bị đói đâu!”

Vương Thích há mồm ngậm lấy đầṳ ѵú thỏ con hồng hồng mới vừa bị nước ấm tưới qua, nhẹ nhàng lôi kéo lên trên.

“Ha a…… Đau…… Đừng cắn……”

Trần Nhưỡng vô cùng ngứa, lão nhị lại không nghe lời nửa cứng. Vương Thích quét bơ một lóng tay điểm lên hồng anh, lại duỗi đầu lưỡi liếʍ sạch: “Thật ngọt…… Trách không được em vẫn luôn nói ăn ngon!”

Hắn đứng dậy lấy lại đây một hộp bánh kem mới, đưa tới trước mặt Trần Nhưỡng nói: “Không phải em thích ăn sao? Ngoan, anh cho miệng nhỏ mặt sau em cũng nếm thử thế nào?”