Chương 36

Quả cầu lần lượt được truyền đi, An Nhiễm cũng đi một vòng. Một tiểu nha hoàn đá quả cầu lên cao, cô không thể bắt được, lại đυ.ng phải Kỳ Diêm đang ở ngoài cửa lớn.

Anh đang nhìn cô, có lẽ, vẫn luôn nhìn cô. Cho nên chỉ cần cô quay đầu, luôn có thể bắt quả tang anh đang nhìn.

An Nhiễm hơi nóng, cô đã hiểu ánh mắt của anh.

Hoàng thượng đang chờ cô đi qua.

Không đá quả cầu nữa, Thải Lê nhanh chóng lấy áo choàng ra, khoác lên trên người cô.

An Nhiễm bắt gặp ánh mắt phía đối diện, tiếp tục đi tới.

Kỳ Diêm thấy cô đi về phía chính mình, đôi mắt xẹt qua khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Bệnh nặng mới khỏi, cả người cô tràn đầy năng lượng, sống động và tươi đẹp, rất là đáng yêu. Thế là ánh mắt lại tiếp tục nhìn thoáng, anh lại nhìn vào mắt cô.

“Cô thích đá quả cầu sao?”

Ngay khi An Nhiễm đi tới, Kỳ Diêm liền quay người lại, đương nhiên cô sẽ đi đến bên cạnh anh. Gần đây mặc dù không cần đọc tấu chương, nhưng mỗi ngày hoàng thượng đều sẽ đặc biệt đến xem cô.

Thường xuyên đến lúc hạ triều vào sáng sớm, dẫn đến việc mỗi ngày cô vừa mở mắt liền thấy bên cạnh giường của mình có thêm một người.

Bắt đầu cô còn hơi sợ hãi, hơi thẹn thùng. Dần dần ...... Liền quen với sự xuất hiện của anh, có thể bình tĩnh chào hỏi, lúc ở cạnh nhau cũng tùy ý hơn rất nhiều, không còn cẩn thận nữa, thế là vô cùng thành thật trả lời:

“Không thích lắm, nhưng mà đã nằm quá nhiều ngày, muốn giãn cơ một chút.”

Quá nhàm chán, hết lần này tới lần khác cô lại không dám đi dạo lung tung ở khắp nơi.

Coi như cô không đi đọc tấu chương, cũng có thể đoán được từ việc vùng lân cận có gần gấp đôi thị vệ, gần đây không yên ổn.

Cho nên vô cùng thành thật ở một phần ba mảnh đất này, thời gian dài, thực sự không thú vị. Trò chơi đá quả cầu này ngày xưa cảm thấy ngây thơ không gì sánh được, hiện tại chơi đến quên cả trời đất.

Muốn giãn cơ thì rất đơn giản, Kỳ Diêm dắt tay của cô, bước chân ngoặt một cái, đi đến sân luyện võ.

Từ lần trước có phi tần xâm nhập vào, Kỳ Diêm đặc biệt dặn dò, người rảnh rỗi không được tiến vào. Nơi này chỉ có anh cùng người bên cạnh anh mới có thể tùy ý ra vào.

Sân luyện võ trống trải, anh nắm An Nhiễm, xem từng món binh khí, cuối cùng dừng lại trước giá đỡ cung tên.

“Từng học bắn tên chưa?” Kỳ Diêm cúi đầu nhìn cô.

Anh chú ý tới, phía trước có nhiều binh khí như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không có hứng thú lắm. Chỉ có cái này, nhìn nhiều hơn.

An Nhiễm đã quen với sức quan sát nhạy bén của anh, lắc đầu:

“Chưa từng học qua.”

Cô cố gắng coi nhẹ nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay của hoàng thượng, ngẩng mặt lên nhìn anh.

Lông mày của cô cong lên, cười khen:

“Nhưng mà lần trước nhìn thấy hoàng thượng bắn tên, cảm thấy vô cùng đẹp trai.”

Sự trêu chọc vô tình, mới là trí mạng nhất.

Dứt lời, sức lực nắm tay cô bỗng nhiên tăng lớn.

Kỳ Diêm xoay người sang một bên, nhìn dáng vẻ vô tội của cô, Vẻ mặt căng thẳng lúc đầu của anh đột nhiên thả lỏng.

Chậc, mèo con nuôi đã lâu, bắt đầu dần dần duỗi móng vuốt ra, cố ý cào anh.