Chương 37

Chương 14: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

Hình như là anh không có phát hiện ra cô đang cố ý trêu chọc, nhẹ nhàng nhíu mày mỉm cười:

“Có đúng không? Tôi dạy cho cô.”......

Không thể nhìn thấy phản ứng muốn thấy từ sắc mặt của Kỳ Diêm, An Nhiễm không chút biến sắc liếc mắt qua Trương Đức Toàn đang đợi ở bên cạnh.

Trương Đức Toàn luôn thừa dịp hoàng thượng không có ở đây, không biết là vô ý hay cố ý mà nói rất nhiều.

Cái gì mà hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, ngay cả tay của phụ nữ cũng chưa từng sờ qua. Đối với điều này, An Nhiễm vẫn duy trì sự nghi ngờ, đừng nói dắt tay, lúc Kỳ Diêm hôn cô cũng không giống như người mới.

Còn nói gì mà hoàng thượng chưa bao giờ có tình cảm với cô gái nào, nên đương nhiên cũng thiếu kinh nghiệm ở chung cùng phụ nữ. Nói gần nói xa, để cho cô bao dung nhiều hơn một chút. Lời này, còn đang chờ xác nhận, cho nên vừa rồi cô mới thử thăm dò.

Hiện tại xem ra, độ tin cậy cũng không cao lắm.

An Nhiễm nháy mắt với Trương Đức Toàn mấy cái, yên lặng nói:

Chính ông nhìn xem, hoàng thượng vững vàng như kiềng ba chân, đâu có dáng vẻ như là lần đầu tiên động tâm.

Trên mặt của Trương Đức Toàn là một nụ cười không thể lay chuyển, biểu hiện vô tội hơn cả cô:

Lão nô cũng không có nói dối, là hoàng thượng thiên phú dị bẩm, tự học thành tài.

Phía sau lưng là cái một cái ôm ấm áp, An Nhiễm không có tâm tư để quản Trương Đức Toàn nữa, tất cả lực chú ý đều bị người phía sau lưng cướp đi.

“Cầm.”

Âm thanh nói chuyện của anh không lớn, có thể bởi vì khoảng cách quá gần, lúc truyền vào trong lỗ tai giống như bị phóng đại vô số lần. Hơi thở và giọng nói của anh hoà quyện với nhau, trong nháy mắt che mất toàn bộ đầu dây thần kinh của cô, thậm chí cô còn có thể cảm thụ l*иg ngực của anh đang rung động nhè nhẹ.

Thật ngứa, An Nhiễm nhịn không được tránh ra.

Vành tai lại vô tình chạm vào bờ môi mềm mại của Kỳ Diêm, cô ngơ ra, vội vàng đi lấy chiếc cung dài kia giống như bắt lấy một cọng rơm cuối cùng vậy.

Cô thật sự chưa từng học bắn tên, hoàn toàn không biết, cây cung dài nửa mét, có thể nặng như vậy.

Vừa cầm lên tay, suýt chút rơi xuống đập vào chân.

Cũng may Kỳ Diêm nhanh tay ôm lấy cô.

Sau đó, An Nhiễm càng bối rối.

Kỳ Diêm chỉ dùng một tay, liền nhẹ nhàng ôm lấy cô không nói, còn xoay một vòng, hoàn hảo tránh đi chiếc cung dài bị rơi xuống đất. Cô bị nâng lên, lần đầu tiên cần cúi đầu mới có thể nhìn thấy anh.

Nếu không cảm giác sai, thì chỗ mà bàn tay của anh đang nâng là cô ......

An Nhiễm không thích ứng được, vô cùng không thích ứng, ôm lấy cổ của Kỳ Diêm, xấu hổ đến mức ngón chân đều co lại.

Chính xác vào thời điểm này, anh dùng bàn tay còn lại nhéo cánh tay của cô, bóp xong thì lông mày ngang liền nhíu lại.

“Chỉ có chút sức như vậy sao.” Giọng nói như kiểu khó mà tin được.

“......”

Hình như Kỳ Diêm hoàn toàn không thèm để ý đến tư thế xấu hổ lúc này của hai người, bình tĩnh hỏi:

“Còn học nữa không?”

Trong miệng hỏi như vậy, nhưng từ ánh mắt đến vẻ mặt của anh, không một chỗ nào mà không cười nhạo “Mũi tên đều cầm không chắc, cô thật đúng là quá vô dụng”, “Cô thật nhàm chán, học cũng không được ”, “Tôi đã cho cô nấc thang, biết điều một chút tranh thủ thời gian xuống đi”.

Cô cũng không biết tại sao trên một khuôn mặt lại đồng thời xuất hiện nhiều vẻ mặt như vậy, hay là do đầu óc hiện tại của cô quá loạn, cho dù nhìn chỗ nào cũng đều có thể nghĩ ra anh đang âm thầm chế giễu cô.

Chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mông từ từ nóng lên, lên đến trái tim, lên như diều gặp gió. Thắp lên một ngọn lửa trong đầu của cô, thiêu đến mức cô mê sảng, xấu hổ và giận dữ đến mức sắp không phân rõ hiện thực cùng tưởng tượng.

Nhất là liếc thấy Trương Đức Toàn đang cười trộm, cô lập tức vùi mặt vào bả vai của Kỳ Diêm, buồn bực nói:

“Hoàng thượng mới là người không có tí sức lực nào.”

“Không có tí sức lực nào.”...... Nói xong, An Nhiễm liền thần kỳ tỉnh táo.

Cô không dám nhìn vẻ mặt của Kỳ Diêm, yên lặng đưa tay đẩy anh ra, từ trên người anh xuống dưới. Cúi đầu, dáng vẻ như muốn đánh thì tôi cũng chấp nhận.