Tiêu Tử Mặc cùng với Hàn Nặc , cả hai đứng thẳng tấp trước cửa , cùng nhau nhìn lên cái bảng hiệu lớn phía trên Chính Kiến Cung , được nạ bằng vàng trong màn đêm càng tỏa ra chói lóa . Chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Mặc quần áo tơ vàng được gió phấp phơi trong đêm đen , khuôn mặt trắng nõn nhìn không ra biểu tình gì .
” Hàn Nặc , mau vào thông báo đi . ”
” Vâng .”
Sau đó là một trận tiếng đập cửa , từ bên trong đi ra , đó chính là Lý Chính Đức – công công đi theo bên người Hoàng Thượng . Người này nếu nói xấu thì cũng không hẳn là xấu , nhưng lại thuộc loại người có thế lực , nhớ rõ ngày trước còn đi theo bên người Dung phi , đối với Dung phi ngoan ngoãn phục tùng , hiện tại bởi vì được Hoàng Thượng đề bạc , nên mới đến bên người Hoàng Thượng làm việc , đối với việc Dung phi không được sủng ái cũng không quan tâm . Lúc này hắn mới xem xét Hàn Nặc , nói :
” Hàn hộ vệ , không biết có việc gì không? Hiện giờ vạn tuế gia đang tổ chức sinh nhật cho Vân phi nương nương , sợ là không rãnh để triệu kiến ngươi .” Hắn hoàn toàn không nhìn thấy được Tiêu Tử Mặc đang đứng ở phía sau .
” Khi nãy Thái Tử được Hoàng Thượng triệu kiến , tới đây để dự tiệc , thỉnh Lý công công vào thông báo một tiếng .” Lúc này Lý công công mới nhìn thấy người phía sau Hàn Nặc , cũng làm bộ chấn kinh , nói :
” Kia lão nô không nhìn thấy Thái Tử gia giá lâm , lão nô liền đi thông báo ngay .” Nói xong vội vàng đóng cửa , đi vào bên trong . Tiêu Tử Mặc đứng đấy chỉ khẽ nhếch môi không nói gì .
Trong chốc lát , Lý công công theo bên ngoài đi ra :
” Vạn tuế gia thỉnh Thái Tử gia vào trong , Hàn hộ vệ cũng không cần phải đợi ở đây .” Hàn Nặc vừa định phản bác lại , thì đã bị Tiêu Tử Mặc ngăn cản , khoát tay áo , ý bảo không cần phải quá kích động . Hàn Nặc thấy vậy cũng gật đầu . Tiêu Tử Mặc liền đi theo Lý công công vào trong .
Vừa vào liền thấy Tiêu Hạo đang ngồi ở trên cao , bên cạnh là nhân vật chính của ngày hôm nay Vân phi , phía dưới còn có vài vị phi tử được sủng ái . Tiêu Tử Mặc còn thấy được người bình thường rất ít khi tham gia yến tiệc Tiêu Thiên cũng ở đây , nên có hơi kinh ngạc . Tiêu Thiên tựa hồ cũng nhìn thấy Tiêu Tử Mặc đang nhìn hắn , cũng di chuyển ánh mắt nhìn lại nàng , vài giây đối diện , Tiêu Tử Mặc cũng dời ánh mắt đi .
” Nhi thần tham kiến phụ hoàng .” Tiêu Tử Mặc tuy rằng biết hôm nay sinh nhật Vân phi , nhưng vẫn do dự không nói ra lời .
Tiêu Hạo thấy nàng đến đây , nhìn nàng trong chốc lát , nói :
” Mặc nhi , hôm nay là sinh nhật của Vân phi , ngươi nên hướng nàng nói chúc mừng mới đúng .”
” Vân phi nương nương cát tường , là do Mặc nhi sơ sót .” Tiêu Tử Mặc vẫn là nói ra câu chúc , rồi lại đem ánh mắt nhìn về phía Vân phi , thấy nàng nhìn mình mỉn cười gật đầu . Tiêu Hạo tựa như nhớ tới việc gì , nói :
” Mặc nhi , ngươi hôm nay đã đi nơi nào? Vì cái gì mà nửa canh giờ trước ta triệu ngươi dự tiệc , nhưng lại nghe Lý công công thông báo trở về là ngươi không có ở trong Vận Mặc Cung ?”
Tiêu Tử Mặc nghe vậy , trong lòng cũng thầm than không ổn .
” Mặc nhi , trẫm nói mà ngươi dám không thèm nghe đến sao?” Tiêu Hạo không khỏi tăng thêm ngữ khí .
” Phụ hoàng , nhi thần chính là ra cung một chuyến .” Tiêu Tử Mặc đem lời thật nói ra .
” Ra cung , ngươi lại cùng Hàn Nặc ra cung sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu không được cho phép của trẫm thì có thể tùy tuyện ra khỏi cung sao?” Tiêu Hạo trước mặt Tiêu Tử Mặc chất vấn .
” Nhi thần biết … ”
” Biết , nếu đã biết thì tại sao còn dám vi phạm , hay là ngươi đem lời nói của trẫm như gió thoảng qua tai ?” Tiêu Hạo tức giận vỗ thật mạnh xuống bàn , khiến những người có mặt không khỏi hoảng sợ , chuyện Hoạng Thường tức giận cho thấy chuyện này cỡ nào nghiêm trọng , nhưng chỉ thấy Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ bất động dửng dưng đứng tại chỗ .
” Nhi thần không dám .” Tiêu Tử Mặc như cũ trả lời .
” Ở trong mắt ngươi còn hai chữ ” Không dám ” sao , ngươi hành động như vậy cho rằng phù hợp với thân phận Thái Tử của ngươi sao? Nếu như để người bên ngoài biết được thì còn gì danh dự của Đại Tiêu ta , nếu như không phải bởi hoàng huynh của ngươi sớm mất , thì ta như thế nào lại đem ngôi vị Thái Tử giao lại cho ngươi? ” Tiêu Hạo rõ ràng cực kì phẫn nộ , thế cho nên thốt ra câu cuối làm tổn thương đến tự tôn của Tiêu Tử Mặc , vì nói như thế nào cũng đường đường là Thái Tử , ngày sau còn trở thành quân chủ của Đại Tiêu này .
Sắc mặt của Tiêu Tử Mặc thập phần khó coi .
Lúc này , Vân phi mới hiểu ra được vấn đề , vội vàng khuyên can :
” Kìa Hoàng Thượng , hôm nay là sinh nhật của nô tì , không cần phải làm huyên náo khiến mọi người không thoải mái như vậy , huống hồ Thái Tử vẫn còn nhỏ , nên không hiểu chuyện , nô tì thấy Thái Tử đi một ngày như vậy chắc hẳn cũng đói , trước cho hắn dự tiệc đi .” Vân phi nhu hòa nói ra những lời này .
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn Vân phi , thấy nàng nhìn mình mỉn cười , tựa hồ không thích ứng kịp , vội cúi đầu .
Tiêu Hạo nghe Vân phi nói vậy , cũng nhìn Tiêu Tử Mặc hồi lâu , nói :
” Trong vòng bảy ngày nếu không có lệnh của trẫm , tuyệt không được phép bước chân ra khỏi Vân Mặc Cung , bế môn tự kiểm điểm , hiện tại trước ngồi xuống đi , dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Vân phi , không cần làm mất hứng .”
” Vâng ” Tiêu Tử Mặc chấp tay lui xuống .
Khai tiệc , Tiêu Hạo tựa hồ quên đi việc không vui khi nãy , uống rượu thật vui vẻ , Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ không nói gì ngồi xuống nhìn xung quanh . Vân phi tựa hồ nhìn ra được Tiêu Tử Mặc không vui , thường cùng nàng nói một hai câu .
Yến tiệc này cứ vậy diễn ra tới khuya . Tiêu Hạo tựa hồ không uống nổi , Vân phi thấy vậy , liền phân phó các phi tần cùng mọi người trở về , hơn nữa còn lệnh người đưa Hoàng Thượng hồi tẩm cung nghỉ ngơi .
” Mặc nhi , bản cung có chuyện muốn nói với ngươi .” Tiêu Tử Mặc nghe được Vân phi kêu mình , liền dừng lại cước bộ .
Vân phi đi tới , như trước bày ra vẻ mặt mỉn cười : ” Mặc nhi , hôm nay ngươi cùng Hàn Nặc lại đi Đô thành phải không ? Ngoạn có vui không? ” Tiêu Tử Mặc nguyên bản nghĩ Vân phi tới để quở trách mình một phen , nhưng khi nghe đến nửa câu sau , nàng không khỏi quay mặt lại vẻ mặt hoang mang nhìn Vân phi .
Vân phi nhìn biểu tình như thế của nàng , cười :
” Bản cung cũng biết rằng hoàng cung trong này cũng thật buồn , nhưng ngươi vẫn là nên ít vi phạm lời của hắn , nếu ngày sau khi nào muốn xuất cung , thì hãy tới chỗ ta nói một tiếng , ta sẽ giúp ngươi biết không , hửm? Miễn cho ngươi lại bị phạt . Mặc nhi , tuy rằng ta không phải là mẹ ruột của ngươi , nhưng ta cũng hy vọng ngươi cũng không cần bài xích ta , ta tin tưởng mối quan hệ của chúng ta không phải chỉ có chán ghét hay bất mãn .”
Tiêu Tử Mặc đứng lặng tại chỗ , nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân phi :
” Đa tạ Vân phi nương nương , hôm nay hẳn người cũng mệt mỏi rồi , những lời người nói Mặc nhi sẽ nghi nhớ , Mặc nhi xin phép đi trước .” Nói thật , Tiêu Tử Mặc thật sự cảm kích nàng , đêm nay sau những lời nói này cũng làm cho Tiêu Tử Mặc đối với Vân phi không còn cảm giác bài xích .
” Hảo . Mau đưa Thái Tử về cung ” Vân phi nói với hai người hầu bên cạnh mình .
” Không cần , Mặc nhi tự mình hồi cung là được rồi .” Tiêu Tử Mặc cự tuyệt .
” Được . Mặc nhi đi đường cẩn thận .” Vân phi vẫn như trước duy trì vẻ mặt mỉn cười .
Vân Đồng giờ phút này vẫn còn ở trong sảng chính Vận Mặc Cung chờ , mắt thấy Tiêu Tử Mặc trở về , vội vàng ra đón :
” Thái Tử , thế nào , Hoàng Thượng có hay không trách phạt người ?”
” Vân Đồng , không có việc gì đâu , không có trách phạt ta , chỉ là làm cho ta trong một đoạn thời gian không được ra khỏi cửa cung thôi .” Tiêu Tử Mặc không nhịn được khẽ thở ra một hơi .
Vân Đồng nghe vậy cũng nhẹ nhõm thở dài , nói :
” Thái Tử , người về sau cũng ít chạy ra ngoài đi , nếu không Hàn Nặc , Hàn Ngôn cùng nô tì sẽ lo lắng a .”
” Vân Đồng , ngươi từ nhỏ đã theo chiếu cố ta , cũng là cùng ta lớn lên , ngươi sao lại xưng nô tì? ” Tiêu Tử Mặc tựa hồ không thích cách xưng hô này , tựa như Hàn Nặc , Hàn Ngôn đều tự mình xưng tên . Nhớ ngày đó , Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn hai huynh đệ rất cung kính với đương triều Thái Tử , nhưng về sau được Tiêu Tử Mặc cưỡng chế yêu cầu , nên cả hai mới lấy tên tự xưng . Kỳ thật , Tiêu Tử Mặc cảm thấy may mắn khi có ba người này , trung thành và tận tâm đối đãi với mình , mất đi một phần chủ tớ , thì đổi lại được phần bằng hữu tri kỷ đáng tin cậy .
” Nhưng mà , Thái Tử gia … ” Vân Đồng vẻ mặt khó xử , tựa hồ có chút do dự .
” Được rồi , Vân Đồng cứ như vậy đi .” Tiêu Tử Mặc vươn tay vỗ vỗ bả vai của Vân Đồng , liền đi vào trong cung .
Lúc này Hàn Nặc đi vào : ” Thái Tử gia , là do thuộc hạ đáng chết , không khuyên người về sớm , làm người bị Hoàng Thượng trách phạt .”
” Hàn Nặc , ngươi không cần giải thích , đều không phải là lỗi của ngươi , huống hồ phụ hoàng cũng chỉ phạt ta bế môn kiểm điểm thôi , không có gì phải lo ngại .”
” Nhưng mà , Thái Tử gia , Hàn Nặc cũng có … ” Hàn Nặc còn chưa nói hết câu , thì Tiêu Tử Mặc đã cười nhìn hắn :
” Hàn Nặc , nếu ta nói người không sai thì chính là không sai a , ngươi trước đi nghỉ ngơi đi .”
” Vâng ” Hàn Nặc nghe vậy cũng lui xuống , chỉ còn lại Tiêu Tử Mặc một người ngồi lẳng lặng trên chiếc nghế thượng có khắc con rồng , bên cạnh châm đàn tỏa ra hương thơm mát làm lòng nàng bình ổn lại đôi chút .
Tiêu Tử Mặc mấy năm nay đã có thói quen nghe Tiêu Hạo quở trách , nhưng lại không có thói quen nghe Vân phi đối tốt với mình , điểm này làm lòng nàng có tia mâu thuẫn , từ sau mẫu thân mất , bản thân đối với việc phụ thân nạp phi tử cũng đều không thích , còn có chút bài xích . Hiện tại , Vân phi quan tâm làm lòng mình có chút dao động . Tiêu Tử Mặc lắc đầu cười khổ , vẫn là không nên nghĩ nhiều .
Có lẽ là do quá mệt mỏi , Tiêu Tử Mặc nằm trên giường thượng dần dần đi vào giấc ngủ , ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn sáng như vậy . Đêm nay , Tiêu Tử Mặc trong giấc mộng sẽ hiện ra điều gì ? Là Đô thành phố xá náo nhiệt , hay là buổi tối áp lực của yến tiệc , cũng có thể là hình dáng màu tím . Tiêu Tử Mặc khóe miệng cong lên dần biến thành một cái mỉn cười , thật là cái màu tím đi .