Chương 3: Vào Triều

” Đông , đông , đông ” Từng trận gõ cửa truyền vào bên trong . Đánh thức Tiêu Tử Mặc trong lúc mơ ngủ .

” Thái tử , Thái tử gia , đã đến giờ lâm triều rồi . ” Từ bên ngoài truyền vào âm thanh của Vân Đồng , Tiêu Tử Mặc ngồi dậy , có chút chói mắt , vì chưa kịp thích ứng nên híp mắt lại . Tiêu Tử Mặc cúi đầu nhìn bản thân , phát hiện tối qua bản thân còn chưa thay quần áo thì đã ngủ mất , cho nên trên người vẫn còn bận bộ quần áo của ngày hôm qua , nhưng cũng chẳng để ý nhiều lắm .

” Vào đi .” Thành âm của Tiêu Tử Mặc truyền ra ngoài rơi vào trong tai của Vân Đồng .

Sau đó là tiếng đẩy cửa , chỉ thấy Vân Đồng đang cầm chậu nước rửa mặt trên tay bước vào trong .

” Thái tử gia , thời gian không còn sớm , mau rửa mặt thay quần áo , chuẩn bị vào triều .”

Tiêu Tử Mặc gật đầu , đứng lên .

” Khởi giá .” Xong hết thấy , Tiêu Tử Mặc ngồi vào trong cổ kiệu chuẩn bị đi vào triều .

Đợi cho tới khi hạ kiệu , đập vào mắt là ba chữ Chính Tiêu Điện , nơi lớn và quan trọng nhất trong hoàng cung , hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người mặc quan phục hướng Chính Tiêu Điện đi đến , Tiêu Tử Mặc cũng giống như bọn hắn , bước đi hướng chỗ hàng đầu tiên . Năm nay Tiêu Tử Mặc đã muốn qua mười sáu , dựa theo quy cũ của Đại Tiêu , Thái Tử chỉ cần qua mười lâm sẽ được đi theo vào triều dự triều chính , vì muốn chuẩn bị cho ngày sau , nên Tiêu Tử Mặc đã sớm hơn một năm lâm triều , đối với chuyện triều đình vẫn ít nhiều hiểu biết một chút , nhưng đại đa số là Tiêu Tử Mặc cũng không muốn đi hiểu biết , bởi vì quan trường luôn hắc ám , chính bản thân mình lúng sâu vào thì càng bất lợi .

Giờ phút này , Tiêu Tử Mặc cùng chúng đại thần đều đã đứng ở vi trị của mình , chỉ còn chờ Tiêu Hạo xuất hiện , đương nhiên Tiêu Tử Mặc thân phận là Thái Tử nên đướng ở đằng trước , đứng đối diện với nàng là đương triều Thừa tướng La Tuấn . Bề ngoài nhìn thì là một người trung thực , kỳ thật nội tâm bên trong tồn tại bao nhiêu là âm mưu quỷ kế không ai xác định được . Ngầm thu mua quan viên làm việc cho mình , Tiêu Tử Mặc có vài lần hoài nghi vì cái gì phụ hoàng không tìm cơ hội trừ bỏ người này , người như vậy lại ở vị trí cao , đối với toàn bộ Đại Tiêu là một nguy hại lớn .

” Hoàng Thượng giá lâm .” Thanh âm của Lý Đức truyền đến làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Tử Mặc .

” Ngô Hoàng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế .” Lập tức tất cả mọi người trong điện kể cả Tiêu Tử Mặc đều quỳ xuống hô .

” Chúng ái khanh bình thân .” Tiêu Hạo ngồi trên ngôi vị Hoàng đế , sau đó đưa tay nói .

” Đa tạ Hoàng Thượng .” Như trước trăm miệng một lời .

” Nghe nói mấy ngày trước đây Minh Kinh Trường Giang gặp hồng thủy xâm nhập , tổn thất thập phần nghiêm trọng .” Tiêu Hạo đợi các quan viên đứng dậy , liền lên tiếng .

” Trương Hàn , ngươi là quan tại Minh Kinh , có hay không nói rõ tình huống cụ thể ?”

Trương Hàn vội vã đi ra , đồng thời hạ thấp người nói : ” Hồi bẩm Hoàng Thương , Minh Kinh trước đó một thời gian chính là mùa mưa , mấy ngày liền mưa to khiến nhiều nhà của dân chúng trôi giạt khắp nơi , mưa to làm mực nước của Trường Giang tăng cao , có vài phần đất đai bị bao phủ , cho nên thần xin thỉnh cầu triều đình khẩn cấp phái người đến cứu tế , cứu lấy dân chúng ở Minh Kinh .” Trương Hàn một hơi nói xong .

” Nga , thế Trương Hàn ngươi nghĩ cần bao nhiêu người cùng ngân lượng ?” Tiêu Hạo hỏi lại Trương Hàn .

Trương Hàn tựa hồ không cảm thấy Tiêu Hạo trong lời nói mang theo tia ngữ khí không được tốt , liền nói tiếp :

” Theo ý kiến của vi thần , thì cần phái ít nhất hai vạn người cùng với hai trăm vạn lượng bạc trắng .”

Tiêu Tử Mặc ở một bên không khỏi nhíu mày , Trương Hàn này rõ ràng là đang muốn mượn việc cứu tế để hướng quốc khố lấy bạc trắng , nhầm chiếm đoạt cho riêng mình . Dù gì hai trăm vạn lượng cũng không phải là một con số nhỏ .

” Thái Tử , theo ngươi trẫm có phải hay không nên đáp ứng yêu cầu của Trương Hàn đại nhân?” Tiêu Hạo ngược lại hướng Tiêu Tử Mặc hỏi . Lúc này các đại thần đều tập trung hướng về phía Tiêu Tử Mặc .

Tiêu Tử Mặc nghe đến những lời này thì ngẩn người , ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Hạo . Lo lắng không biết có nên nói lời thật hay không? .

” Thái Tử ngươi chỉ cần vì đại cục quốc gia làm trọng , cứ nói đi đừng ngần ngại .” Những lời này vừa nói ra , ý muốn Tiêu Tử Mặc có thể nói ra lời thật , chính là Tiêu Hạo muốn khảo nghiệm Tiêu Tử Mặc , chính xác mà nói thì Tiêu Hạo cũng không đồng ý với lời nói của Trương Hàn , nghĩ Thái Tử liệu có hay không năng lực để ý chuyện này .

Tiêu Tử Mặc dừng lại ở ánh mắt Tiêu Hạo , tựa hồ ra quyết định , chắp tay nói :

” Theo nhi thần thấy , này ngân lượng cứu tế cần phải phát .” Trương Hàn nghe thấy thế không khỏi cảm thấy vui sướng .

” Nhưng không thể theo ý Trương đại nhân phân phát nhiều như vậy .” Tiêu Tử Mặc nhìn vào trong mắt vẻ mặt Trương Hàn hiện lên tia vui mừng liền đem nửa câu sau nói ra , chỉ thấy sắc mặt Trương Hàn thay đổi , còn vẻ mặt của Tiêu Hạo thì giãn ra , lại hỏi :

” Phải không ? Thái Tử vì sao ngươi lại nói như vậy?”

” Thứ cho nhi thần cả gan , trong thời gian này quả thật là Minh Kinh địa khu mùa mưa , Trường Giang vì mấy ngày liền mưa to nên mực nước dâng cao . Nhưng là triều đình hàng năm chẳng phải đều đã phát ngân lượng cứu tế cấp cho Minh Kinh , tới cứu viện người dân , trợ cấp tổn thất , hơn hết triều đình còn vay cấp Minh Kinh xây dựng đê phòng hộ bên cạnh Trường Giang . Thử hỏi Trương đại nhân , người có ở Trường Giang xem xét ranh giới đê phòng hộ? Ta có xem nghi chép thấy , Hoàng Thượng hàng năm đều phái quan viên chuyên môn đi cả nước thị sát , nhưng khi hồi bẩm thì lại nói ở Minh Kinh căn bản là không có đê phòng hộ như Trương đại nhân hồi bẩm , có thể thấy được Trương đại nhân không chỉ có ý muốn chiếm đoạt bạc trong quốc khố , lại còn mang tội khi quân phạm thượng! .” Tiêu Tử Mặc thật thành thật đem hết toàn bộ nói ra .

Chỉ thấy Trương Hàn càng nghe càng bất an , sắc mặt cũng dần chuyển sang trắng bệch , khi nghe tới bốn chữ ” Khi quân phạm thương .” , thân thể không khỏi run lên .

Tiêu Hạo thực vừa lòng nhìn biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tử Mặc , có tài có thể , có đảm có lược , có khí thế phong phạm của một Thái Tử . Ngược lại hỏi Trương Hàn :

” Trương Hàn đại nhân , nếu như theo lời của Thái Tử nói , thì tội danh này sẽ phải bị tru di cửu tộc , không biết ngươi thấy thế nào?”

” Bùm.” Trương Hàn quỳ gối trên triều :

” Vi thần , vi thần tội đáng chết vạn lần .” Sau đó trong triệu bá quan văn võ có thể nghe thấy rõ được tiếng dập đầu cực lớn , hết thẩy không khỏi nghiêm nghị đứng thẳng , im lặng xem .

Tiêu Hạo thấy vậy không khỏi nhíu mày : ” Xem ra xác thật là có việc này , phải không Trương đại nhân?” Trương Hàn chính là không ngừng dập đầu , chỉ thấy trên trán đã đỏ một mảnh .

” Thái Tử , ngươi xem chuyện này nên xử lý thế nào cho phải? Trẫm nên như thế nào trị tội Trương Hàn đây?” Tiêu Hạo nhìn như không thấy , chính là muốn nhìn Tiêu Tử Mặc giải quyết ra sao .

Tiêu Tử Mặc nghe vậy , nhìn Trương Hàn một lát , liền nói :

” Khởi bẩm phụ hoàng , tội chiếm đoạt quốc khố , khi quân phạm thượng , thì tru di cửu tộc . Nhưng nhi thần thấy Trương đại nhân có lòng nhận sai , trong nhà còn có lão mẫu phải phụng dưỡng , khẩn cầu phụ hoàng theo nhẹ mà xử lý .”

Lúc này Trương Hàn ngẩng đầu lên , vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Tiêu Tử Mặc .

Nhất thời triều đình lạnh ngắt như tờ , mọi người đều không biểu hiện gì , tại vì việc chủ đạo đều là Hoàng Thượng chứ không phải Thái Tử , nên không ai dám lên tiếng .

Tiêu Hạo nhìn Tiêu Tử Mặc , đột nhiên ngửa đầu cười to :

” Hảo , không hổ danh là con của ta , rất có uy nghiêm của quân vương , lại có lòng nhân từ , vậy việc kia đều giao cho Thái Tử toàn quyền xử lý .”

Tiêu Tử Mặc chưa từng nghĩ tới việc Tiêu Hạo tán thưởng , lần này lại là ở trước mặt cả triều văn võ , không khỏi có chút khiếp sợ , nhưng chỉ trong chớp mắt liền hồi phục : ” Vâng , phụ hoàng.”

” Trương đại nhân , ngươi tội lỗi ngập trời , nguyên bản phải bị tru di cửu tộc , nhưng niệm tình trong nhà còn có lão mẫu phải phụng dưỡng , theo nhẹ mà xử lý , giáng chức làm thường dân , vĩnh viễn không được làm quan , trả lại tài vật mấy năm nay chiếm đoạt riêng .” Tiêu Tử Mặc đối với Trương Hàn đưa ra quyết định xử lý .

Trương Hàn vẫn cúi đầu , nghe xong lời nói của Tiêu Tử Mặc liền dập đầu :

” Đa tạ Thái Tử tha mạng , đa tạ Thái Tử tha mạng .”

Tiêu Hạo nhìn Tiêu Tử Mặc xử lý , trong lòng không khỏi có một tia vui mừng , Thái Tử rốt cuộc cũng trưởng thành , có phong thái dòng dõi quân chủ . Theo sau phất tay , liền tiến đến hai thị vệ đem Trương Hàn lôi đi xuống .

Tiêu Tử Mặc vẫn nhìn Trương Hàn bị lôi đi , tiếc hận lắc lắc đầu . Hành động này của Tiêu Tử Mặc đều bị Tiêu Hạo xem trong mắt :

” Thái Tử vì sao lại lắc đầu?”

” Nhi thần chính là cảm thấy tiếc hận thay cho Trương Hàn , nguyện trung thành triều đình vốn là chuyện người Đại Tiêu nên làm , nhưng Trương đại nhân lại làm ra những chuyện như thế , thật không nên , này cũng là một chút trừng phạt .” Tiêu Tử Mặc không có một chút hoang mang chắp tay đối với Tiêu Hạo nói .

Tiêu Hạo cũng gật đầu , liền nói :

” Các vị ái khanh , Thái Tử nói những lời này thật đúng , hôm nay Trương Hàn xử lý chính là muốn cho các vị đại thần một lời cảnh báo , hy vọng các ái khanh nhớ rõ việc lần này , toàn tâm nguyện trung thành Đại Tiêu ta .”

” Vi thần xin nghi nhớ .” Toàn bộ bá quan văn võ cúi đầu đáp .

Tiêu Hạo gật đầu , hướng Lý công công hạ ý .

” Có việc sớm tâu , vô sự bãi triều .” Lý công công dắt cổ họng hô .

Tiêu Tử Mặc kỳ thật chán ghét thanh âm của Lý công công , nghe cứ như bị cứng nghẹn , liền nhíu mày .

Lý công công thấy chư vị đại nhân không có việc muốn tâu , liền lại dắt cổ họng hô ” Bãi triều ” , lần này cơ hồ lớn hơn khi nãy .

Văn võ bá quan theo thứ tự lần lượt bãi triều , Tiêu Tử Mặc đang chuẩn bị đi theo ra , chợt nghe âm thanh Lý công công truyền đến :

” Thái Tử , Hoàng Thượng kêu ngài đi ngự thư phòng chờ .”

” Ngự thư phòng sao? Lý công công không biết phụ hoàng triệu kiến ta có chuyện gì không?” Tiêu Tử Mặc nói ra nghi hoặc của mình .

” Thưa lão nô cũng không biết , còn thỉnh Thái Tử đi một chuyến , miễn cho Hoàng Thượng trách tội xuống dưới , lão nô không đảm đương nổi .” Lý công công hơi khom người hành lễ .

Tiêu Tử Mặc nghe vậy , xem ra không đi không được , liền nói :

” Lý công công , ngươi đi bẩm báo với Hoàng Thượng , nói ta sẽ theo ra sau .”

” Vậy , kia lão nô xin lui xuống trước .” Tiêu Tử Mặc tựa hồ không nghe tới lời nói này , lập tức đi ra ngoài .

Trong thư phòng , Tiêu Hạo đang ngồi ở phía trên , trước mặt là Kim Hoàng Sắc trù bàn gỗ tử tượng trưng cho hoàng quyền . Nhìn thấy Tiêu Tử Mặc vào , Tiêu Hạo thoáng giật giật .

” Phụ hoàng , không biết người triệu nhi thần đến có chuyện gì?” Tiêu Tử Mặc đứng tại phía dưới nói .

” Mặc nhi , hôm nay biểu hiện của ngươi tốt lắm , làm cho phụ hoàng ta thật cao hứng . Hiện gọi ngươi tới đây , phụ hoàng có việc tìm ngươi thương lượng .” Tiêu Hạo vẫy tay ý bảo ngồi xuống .

Tiêu Tử Mặc đi về phía trước gần cái bàn nhưng cũng không ngồi xuống :

” Đa tạ phụ hoàng tán thưởng , phụ hoàng có việc thỉnh phân phó .”

Tiêu Hạo đứng lên : ” Mặc nhi , ngươi năm nay cũng đã mười sáu , phụ hoàng cũng dần già đi . Nay ngươi thân là Thái Tử , là người sắp sửa kế thừa ngôi vị của ta . Hôm nay phụ hoàng nhìn biểu hiện trên triều của ngươi cảm thấy rất vui mừng , con ta có khí phái của quân chủ . Mấy năm nay , Đại Tiêu ta cùng với Bắc Miểu vẫn tường an vô sự , nhưng cũng không có nghĩ là vĩnh viễn yên ổn , phụ hoàng sợ rằng nếu có ngày phụ hoàng mất , dựa vào ngươi một người một thân liệu có hay không giữ được giang sơn Đại Tiêu ta? Cho nên phụ hoàng muốn cho ngươi đi theo thúc thúc ngươi Minh Vương hai năm , học tập võ nghệ , hành quân mang binh , không biết mặc nhi có nguyện ý hay không?” Khi Tiêu Hạo nói xong câu đó , tay để trên vai Tiêu Tử Mặc , nhìn chăm chú nàng .

” Là nhi thần một mình đi sao?” Tiêu Tử Mạc liền nghĩ tới Hàn Nặc , Hàn Ngôn hai huynh đệ , về phần Vân Đồng tự nhiên thấy luyến tiếc , nhưng Vân Đồng là cung nữ không thể tự tiện ra ngoài .

Tiêu Hạo thấy nàng không phản đối , liền mỉn cười nói :

” Đương nhiên , ngươi cũng có thể mang theo vài người đi cùng , việc này do chính ngươi làm chủ .”

Tiêu Tử Mặc cúi đầu do dự một lát :

” Hảo , nhi thần nghe theo phụ hoàng , nguyện theo thúc thúc học tập , ngày sau bảo vệ Đại tiêu non sông .”

” Rất tốt , không hổ danh là con ta , có chí khí , đợi trẫm cùng thúc thúc ngươi nói một tiếng , ngươi ngày mai liền đi .” Tiêu Hạo không khỏi giãn mặt ra , ngồi trên long ỷ .

” Nhi thần trở về sửa sang lại hành lý , trước xin cáo lui .” Tiêu Tử Mặc chấp tay nói .

” Đi đi .” Tiêu Hạo phất tay , nhìn theo Tiêu Tử Mặc ly khai ngự thư phòng . Là lúc nên cần tôi luyện , nhớ tới việc thân phận nữ tử của nàng cùng trưởng tử đã mất , Tiêu Hạo không khỏi khẽ thở dài một tiếng .

Tiêu Tử Mặc trên đường hồi cung , có chút phiền muộn , đối với quyết định của phụ hoàng tựa như không có cảm giác . Có lẽ theo Minh Vương hành quân cũng không phải là chuyện gì xấu , ít nhất cũng chẳng ở trong hoàng cung buồn bực này , nghĩ vậy Tiêu Tử Mặc không khỏi gia tăng cước bộ .