Ngày qua ngày lại vào triều, mỗi ngày phải ngồi phê duyệt tấu chương. Mỗi ngày trôi qua làm lòng người thực tĩnh chợt thiếu gợn sóng, nhưng cũng thiếu đi cảm giác ấm áp.
“Tiểu thư. Hắn thật sự là Hoàng Thượng a.” khi Cẩm Ngọc tiến vào thuận miệng hỏi một câu. Hơn phân nửa do lòng hiếu kỳ.
“Ân.”
“Ta đây ngày đó nói hắn không phải người tốt, còn châm chọc hắn.” Cẩm Ngọc thoáng đề cao chút âm lượng.
“Ta nghĩ hắn sẽ không so đo chuyện đó đâu.” Tiêu Minh Hi mỉm cười, trả lời bất an trong lòng Cẩm Ngọc.
“Ân. Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, tiểu thư, gần nhất cũng chưa nhìn thấy hắn đến nha.” Cẩm Ngọc từ nhỏ theo ở bên người Tiêu Minh Hi, cùng nàng quan hệ hảo, cho nên nàng đối với Cẩm Ngọc cũng giống như muội muội bình thường.
Nghe câu đó, Tiêu Minh Hi buông quyển sách trên tay xuống. Quả thật, đã lâu không nhìn thấy hắn. Chả lẽ sự tình ở trong cung nhiều lắm sao. Nhớ tới câu nói kia của Tiêu Tử Mặc “Nhất định phải tới a”, Tiêu Minh Hi do dự.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Cẩm Ngọc thanh âm gọi đến đem Tiêu Minh Hi đang trầm tư kéo trở về:
“Làm sao vậy?”
“Không có, ta chỉ là thấy tiểu thư có chút không yên lòng, ta nghĩ đến tiểu thư có chuyện gì.” Cẩm Ngọc sửa sang lại một bên giá sách, dùng khăn lau lau bụi trên mặt. Tuy rằng đã sạch sẽ, nhưng vẫn phải mỗi ngày đền lau một lần.
“Không có việc gì.” Tiêu Minh Hi khóe miệng khẽ nhúc nhích, lộ ra một tia mỉm cười.
Đợi cho Cẩm Ngọc thu thập ở trong phòng xong, Tiêu Minh Hi chậm rãi đi đến giá sách, mở ra một cái hộp nhỏ, bên trong rõ ràng là kim bài ngày ấy Tiêu Tử Mặc đưa. Tiêu Minh Hi đưa tay lấy nó ra. Nhớ tới khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia của Tiêu Tử Mặc cùng sự mong chờ, Tiêu Minh Hi lộ ra nụ cười mà đến bản thân cũng không dễ phát hiện.
Sau buổi lâm triều, Tiêu Tử Mặc đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương. Gần đây có rất nhiều thượng thư, các nơi thường xuyên phát sinh chuyện nho nhỏ, hơn nữa một lần so một lần lại càng nghiêm trọng, làm cho lòng người trong triều đình càng hoảng sợ. Khiến cho Tiêu Tử Mặc cũng thật đau đầu.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, bên ngoài có một nữ tử nói yêu cầu gặp Hoàng Thượng.” Vẫn như cũ là Lí công công ở bên cạnh phụ hoàng, Tiêu Tử Mặc tiếp tục làm cho hắn nhậm chức.
“Nữ tử sao? Chớ không phải là……” Tiêu Tử Mặc suy nghĩ, nử tử có thể tìm đến mình, sợ chỉ có nàng. Tiêu Tử Mặc nhất thời cao hứng nhảy nhót lên.
“Truyền nàng tiến vào.”
“Dạ.” Nói xong, Lí công công liền xoay người lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, một người tiến vào.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Nói xong liền phải quỳ xuống. Mắt thấy sẽ quỳ xuống:
“Chậm đã.” Tiêu Tử Mặc nhanh chóng đánh gãy động tác của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc. Chỉ thấy Tiêu Tử Mặc bước nhanh đi xuống, đến trước mặt Tiêu Minh Hi:
“Ngươi không cần hành lễ.” Nói xong lộ ra sáng lạn tươi cười. Còn không chờ nàng phản ứng liền đã bị người này kéo đứng lên.
“Ta thật cao hứng, vì ngươi có thể đến.” Tiêu Tử Mặc cũng không xưng “Trẫm”, vì nó làm người ta có cảm giác xa cách. Tiêu Minh Hi không nói gì, mà chỉ gợi lên tươi cười, thản nhiên làm cho người ta an tâm.
“Theo giúp ta đến ngự hoa viên đi một chút, được không?”
“Hảo.” Chính là nhẹ giọng đáp lại.
Hai người bước đi trên hành lang đá ở ngự hoa viên, phía dưới là hồ nước xanh biếc, ngẫu nhiên có một hai con cá nhỏ lộ ra khỏi mặt nước.
“Hoàng cung này, ngươi cảm thấy được không?” Tiêu Tử Mặc dựa vào một cây cột, thần sắc lạnh nhạt.
“Hoàng Thượng cho rằng nó hảo, nó liền hảo, thiên hạ này không phải đều là của Hoàng Thượng sao, làm sao chỉ có một tòa hoàng cung.” Tiêu Minh Hi cũng dựa vào trước một cây cột khác.
“Ta đây cho rằng nơi hoàng cung này hảo, ngươi có bằng lòng hay không theo giúp ta đứng ở nơi này trong hoàng cung.” Tiêu Tử Mặc khi nói lời này, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi chính là nghi hoặc, quay đầu muốn hỏi, liền đối diện với ánh mắt Tiêu Tử Mặc, cứ như thế trong suốt, làm cho người ta có chút đui mù.
“Hoàng Thượng, xin chỉ giáo cho?” Tiêu Minh Hi có thể nghe ra ý đồ trong lời nói. Tiêu Tử Mặc kỳ thật biết nàng hiểu rõ mà còn cố hỏi, quay đầu lại, cười nói:
“Những lời này ý tứ chính là, ý tứ trong lời nói.” Nói xong liền nhịn không được cười khẽ lên. Này, thực làm cho Tiêu Minh Hi buồn cười:
“Hoàng Thượng thích nói giỡn sao?”
“Hửm? Ta nghĩ Tiêu tiểu thư là người thông nên ý tử trong lời nói nàng hẳn biết rõ chứ, sẽ không phải là nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của ta đó chứ? Chính là Tiêu tiểu thư còn không có cho ta đáp án thôi.” Tiêu Tử Mặc kéo khóe miệng.
Nhìn sườn mặt Tiêu Tử Mặc, Tiêu Minh Hi giật khóe miệng, nhưng thủy chung cũng không nói ra miệng. Đối với Tiêu Tử Mặc, Tiêu Minh Hi không thể không thừa nhận bản thân có hảo cảm với người này. Tiêu Tử Mặc khi sáng lạn tươi cười thường xuyên sẽ búng một viên nhẵn nhụi vào tâm Tiêu Minh Hi, cũng cảm thấy khi tươi cười kia chiếu rọi xuống, thể xác và tinh thần cảm thấy dị thường thoải mái, thản nhiên tràn ngập ấm áp.
“Hàn Nặc, ngươi cần phải đem quận chúa đưa đến vương phủ.” Tiêu Tử Mặc phân phó Hàn Nặc lái xe đưa Tiêu Minh Hi hồi phủ.
“Vâng. Hoàng Thượng.” Nói xong liền nhảy lên xe ngựa.
“Hôm nay, cám ơn ngươi có thể đến. Một đường cẩn thận.” Tiêu Tử Mặc triển khai nở nụ cười. Kỳ thật Tiêu Tử Mặc không biết ở trong mắt Tiêu Minh Hi, nụ cười của nàng đều đã ảnh hưởng thật sâu tâm tình của mình.
Tiêu Minh Hi quay lại mỉm cười, gật đầu. Nhìn xe ngựa chạy xa, Tiêu Tử Mặc có chút thất thần. Tiêu Minh Hi, sự nhiệt tình của ta dành cho nàng liệu có thể khiến nàng nguyện ý ở lại nơi cung đình to lớn này hay không.
“Người tới, kêu Trịnh đại nhân tới gặp cho trẫm.” Tiêu Tử Mặc mặt lạnh mở lời phân phó Lí công công.
“Dạ.”
“Thần, tham kiến Hoàng Thượng.” Chỉ chốc lát sau, Trịnh Dụ liền đến.
“Trịnh đại nhân, đây là có chuyện gì? Đã có nhiều dân chúng chết như vậy, không phải đã phái binh lực sung túc trấn áp thôi sao? Vì sao còn để chuyện này phát sinh.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, điều đó đã làm cho nàng thập phần đau đầu, bây giờ còn xảy ra sự cố, làm cho trong lòng Tiêu Tử Mặc không khỏi loạn cả lên.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần quả thật đã phái không ít binh lực đi trấn áp, nhưng chỉ tiếc rằng lần này quy mô lớn, không thể hoàn toàn trấn áp xuống, do vi thần sơ sẩy, vi thần tội đáng chết vạn lần.”
“Tra ra do ai chủ mưu sao?” Tiêu Tử Mặc hơi diệu xuống, thản nhiên nói.
“Còn chưa thể tra ra. Nhưng có điều ở các nơi đó tại một thời điểm nhất định sẽ xuất hiện, sợ rằng có người đứng ở phía sau chủ mưu.” Trịnh Dụ ngẩng đầu, thành thật trả lời.
“Trịnh đại nhân, trẫm cho ngươi thời gian một tháng, vô luận là biện pháp gì, phải tra ra rõ cho ta là kẻ nào chủ mưu. Còn có, thông báo cho quan viên cấp dưới, cần phải bảo hộ dân chúng an toàn, toàn lực trấn áp.” Tiêu Tử Mặc thấy sự tình này phải xử lý nhanh, nếu không Đại Tiêu tất loạn, nói xong nâng tay lên chống cái trán.
“Vi thần tuân mệnh.”
“Ngươi lui xuống đi.” Tiêu Tử Mặc phất tay.
Lập tức, Chính Kiền Cung lại khôi phục im lặng. Nhìn cung điện trống trải, Tiêu Tử Mặc đột nhiên có loại cảm giác lực bất tòng tâm. Quả nhiên, hoàng đế không phải dễ làm, phải bảo vệ cho giang sơn, nhất định phải thời khắc cảnh giác kẻ khác như hổ rình mồi nhìn giang sơn của ngươi, trừ bỏ đường sống bọn hắn.
“Vân phi nương nương, Mặc nhi hôm nay nghĩ ra cung, có thể chứ?” Tiêu Tử Mặc đi vào cung của Vân phi.
“Ân, vì sao hôm nay nghĩ ra cung?” Vân phi buông tách trà trong tay, ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Tử Mặc.
“Không có sự tình gì, chỉ là nghĩ muốn ra cung dạo một chút.”
“Vậy được rồi, đi sớm về sớm.” Vân phi thật cao hứng vì Tiêu Tử Mặc đến xin chỉ thị của mình, lời nói lần trước mình nói, nàng nhớ kỹ.
Lần này Tiêu Tử Mặc không có mang theo bất luận kẻ nào, mà chỉ một mình một người đi ra ngoài. Đương nhiên, mục đích chỉ có một, chính là đi gặp Tiêu Minh Hi. Nếu đã ở trên cao, Tiêu Tử Mặc sẽ vẫn thích đi xuống.
“Cẩm Ngọc, ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi.” Tiêu Tử Mặc lại từ cửa sau đi vào.
“Ách. Tốt.” Cẩm Ngọc từ sau khi biết hắn là Hoàng Thượng, tính tình liền thay đổi, dị thường nhu thuận. Điều này làm cho Tiêu Tử Mặc có chút kinh ngạc.
“Xù xì.” Tiêu Tử Mặc lấy ra một cái gậy trúc tạo thành con côn trùng.
Đang bồi hồi ở bên giá sách Tiêu Minh Hi không có chú ý tới Tiêu Tử Mặc, tự nhiên bị vật trước mắt làm hoảng sợ, đợi khi thấy rõ ràng là một cái gậy trúc làm thành chuồn chuồn, cười cười, tiếp nhìn xuống dưới.
“Hoàng Thượng, như thế nào lại có thời gian rảnh đến.” Tiêu Minh Hi dựa vào cái bàn ngồi xuống.
“Ân, ta tới nghe đáp án của Tiêu tiểu thư.” Tiêu Tử Mặc trừng mắt nhìn nàng.
“Đáp án sao? Cái gì đáp án.” Tiêu Minh Hi có chút nghi hoặc, chính mình có đáp ứng nói cho người này đáp án gì sao?
“A. Chính là ngày đó ở trong cung.”
“Hoàng Thượng, tiểu nữ giống như không có đáp ứng nói đáp án cho người đi.” Tiêu Minh Hi xác thực nhớ không rõ có đáp ứng nói đáp án cho người này.
“Nếu như vậy, hiện tại nghĩ, sau đó trả lời ta.” Tiêu Tử Mặc cũng ngồi xuống.
“Ngươi……” Tiêu Minh Hi đột nhiên cảm thấy người trước mắt có chút hèn mọn, vẻ mặt cười xấu xa, nhìn một chút cũng không ra phong phạm của một vị vua một nước.
“Ha ha, ta nói giỡn.” Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi bộ dáng có chút sốt ruột, không khỏi bật cười. Điều này làm cho Tiêu Minh Hi không khỏi trừng mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, liếc mắt một cái. Thoáng chốc kinh ngạc vì cảm xúc của mình luôn bị Tiêu Tử Mặc làm ảnh hương.
“Minh Hi, theo giúp ta đi ra ngoài đi dạo.” Tiêu Tử Mặc thuận tay liền nắm tay Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi không khỏi sửng sốt một chút, nhưng cũng không có kháng cự, cảm giác một cỗ ấm áp theo trong lòng bàn tay truyền đến đáy lòng, liền bước theo cước bộ của Tiêu Tử Mặc đi ra ngoài.
“Ngoài cung thật náo nhiệt, người cũng nhiệt tình.” Tiêu Tử Mặc dọc theo đường đi đều lôi kéo tay Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi phát hiện Tiêu Tử Mặc là một người thật thích ứng nhanh hoàn cảnh, bị vây cái hoàn cảnh dạng gì cũng có thể sắm vai nhân vật như thế.
“Vị công tử này, mua một cái đưa cho nương tử đi.” Một tiếng la lên đều khiến cho hai người chú ý.
Tiêu Tử Mặc đến gần vừa thấy, nguyên lai là bán trâm cài đầu, thấy vậy Tiêu Tử Mặc không khỏi vui mừng. Vội vàng kéo tay Tiêu Minh Hi qua:
“Ngươi thích cái nào?”
Tiêu Minh Hi vẻ mặt bình thản tiêu sái đi đến:
“Này, tiểu nữ có rất nhiều, không cần tiêu hoang phí.” Nói xong liền muốn đi.
“Ai, chờ đã a.” Tiêu Tử Mặc nói xong liền đem Tiêu Minh Hi muốn đi kéo lại, nháy mắt hai người khoảng cách dị thường gần sát. Tiêu Tử Mặc nhìn ra Tiêu Minh Hi quẫn bách, liền buông lỏng tay ra:
“Ta biết, nhưng ngươi cũng không cần cứng nhắc quá, nói sau đi, đây là ta đưa a.”
Tiêu Minh Hi ngẩng đầu nhìn phía Tiêu Tử Mặc, liền cúi đầu nhìn về đến đống trâm cài đầu.
“Này đi.”
“Hửm? Cái nào? Không được, cái này quá nhỏ, không đẹp. A, cái này đẹp này, mua này đi.” Tiêu Tử Mặc cầm lấy một cây trâm, mặt trên rõ ràng khắc một đầu phượng hoàng, nhìn vào sinh động lòng người.
Tiêu Minh Hi bỏ qua trâm cài nhìn đến Tiêu Tử Mặc, trong ánh mắt quang mang chớp động chói mắt, không khỏi làm cho Tiêu Minh Hi hoảng hốt.
“Hảo.” Tiêu Minh Hi lời nói đều theo tiềm thức nói ra miệng.
“Ta đây thay ngươi cài.” Nói xong liền cầm cây trâm cài trên búi tóc cho Tiêu Minh Hi.
“Công tử, hảo ánh mắt, cây trâm này thập phần xứng với nương tử nhà ngươi.” Chủ quán nói một câu làm cho Tiêu Minh Hi đỏ tận mang tai, hơi cúi đầu.
“Ha ha.” Tiêu Tử Mặc thanh toán tiền, liền thuận tay nắm lấy tay Tiêu Minh Hi rồi đi.
Dọc theo đường đi, Tiêu Tử Mặc tâm tình rất tốt. Bởi vì câu xưng hô của chủ quán, trọng yếu hơn hết là vì Tiêu Minh Hi không có kháng cự câu xưng hô đó, trên mặt còn tràn ngập thẹn thùng. Cũng do Tiêu Minh Hi, dọc theo đường đi đều không nói lời nào. Tiêu Tử Mặc thích loại cảm giác này, một đường nắm tay Tiêu Minh Hi mà đi.