Chương 19: Hậu vị

Kể từ sau hôm đó, bức tường ngăn cách ở trong lòng hai người trôi đi không ít, hơn nữa còn khiến cả hai cảm thấy thân thiết gần nhau hơn.

Đây cũng là lý do làm tần suất ra cung của Tiêu Tử Mặc không khỏi tăng lên, tuy rằng mỗi lần đều hướng Vân phi báo cáo một tiếng, thế nhưng dần Vân phi cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Cẩm Ngọc, ta muốn…” Ngày hôm đó Tiêu Tử Mặc lại vội vàng chạy tới Minh Vương phủ, thói quen thật đúng là đáng sợ, mỗi lần Tiêu Tử Mặc đều đi vào bằng cửa sau nên tâm cũng cảm thấy thoải mái một chút.

“Ngươi lại muốn đi gặp tiểu thư?” Cẩm ngọc xem xét vật Tiêu Tử Mặc đang cầm trong tay. Cái tên Tiêu Tử Mặc này, mỗi lần đến đều đem đồ vật này nọ tới, Cẩm Ngọc nhìn thấy riết cũng tập thành thói quen.

“Ân.” Tiêu Tử Mặc bất luận từ trong giọng cho tới biểu tình trên mặt, đều có thể nhìn ra được sự vui sướиɠ.

“Hoàng Thượng, người thích tiểu thư của chúng ta sao?” Cẩm Ngọc không nhìn ra được sự uy nghiêm vốn có của một vị đế vương trên người Tiêu Tử Mặc, mà trên người hắn lại toát ra một loại cảm giác thân cận khiến cho người ta muốn đến gần. Cho nên nàng mới đánh bạo hỏi vấn đề như thế.

“Ân.” Tiêu tử mặc sửng sốt một chút, sắc mặt cũng có chút phiếm hồng.

“Vậy ngươi, muốn thú tiểu thư làm Hoàng Hậu sao?” Cẩm Ngọc thấy bộ dáng của Tiểu Tử Mặc, không có ngừng lại mà đặt câu hỏi tiếp.

“Việc này, ta không biết. Hôn nhân đại sự há có thể mình ta quyết định.” Tiêu Tử Mặc thu hồi dáng vẻ tươi cười trên mặt, lộ ra tia cô đơn.

Cẩm Ngọc thấy biểu tình của Tiêu Tử Mặc nhất thời trầm xuống, cũng không nói cái gì nữa.

“Minh Hi, cái này do ta từ trong cung mang đến, ta nghĩ loại sợi tơ thuê ở trên quần áo và đồ dùng hàng ngày đặc biệt đẹp, cho nên ta đem theo một ít đi ra.” Tiêu Tử Mặc nói rồi đưa tay mở hộp gỗ ra.

Tiêu Minh Hi theo thói quen thấy Tiêu Tử Mặc mỗi lần tới gặp mình, đều sẽ mang đồ này nọ đến. Dần dần ở trong phòng mình khắp nơi đều thấy toàn là đồ ở trong cung hắn mang ra.

“Thật là đẹp.” Tiêu Minh Hi vươn tay khẽ vuốt sợi tơ, cảm giác trên tay thật khiến cho người khác không đành lòng buông ra.

Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tiêu Minh Hi, Tiêu Tử Mặc đột nhiên nhớ tới lời Cẩm Ngọc nói, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần. Tiêu tử mặc có một trăm vạn phần không xác định được. Không xác định được bản thân có thể quyết định ngôi vị Hoàng Hậu này hay không, bất quá nếu như nàng biết được thân phận nữ nhi của mình, liệu sẽ phản ứng ra sao? Tất cả những điều này làm lòng Tiêu Tử Mặc hoảng loạn.

“Làm sao vậy.” Tiêu Minh Hi tựa hồ nhìn ra Tiêu Tử Mặc có chút thất thần.

“Minh hi, nếu như có một ngày nàng phát hiện ta giấu diếm nàng một chuyện quan trọng, nàng có phải hay không sẽ không để ý tới ta.” Tiêu Tử Mặc đôi con ngươi trong suốt nhìn người trước mắt.

Tiêu Minh Hi bất giác sửng sốt một chút, sau đó câu ra nụ cười mỉm:

“Nếu như thật sự ngươi có điều giấu ta, thì ta mong rằng ngươi sớm nói cho ta biết, đừng làm cho ta đả kích quá lớn.”

Tiêu Tử Mặc nhìn nữ nhân trước mắt, không có nói gì. Nàng không biết bản thân có đủ dũng khí để nói cho nàng ấy biết hay không, nếu như nàng ấy không tiếp thụ được, bản thân nàng phải làm thế nào cho phải đây?

“Mặc nhi, mấy ngày gần đây ta thấy ngươi ra cung nhiều lần, có chuyện gì sao?” Vân phi nghĩ thấy cũng thật kỳ quái, nên mở miệng hỏi .

“Vân phi nương nương, không có việc gì.”

“Vậy thì tốt rồi. Được rồi, Mặc nhi, mắt thấy ngươi cũng sắp bước qua tuổi 20 , ngôi vị Hoàng Hậu cũng không thể vẫn ghế trống. Gần nhất về chuyện hôn sự của ngươi, các đại thần cũng thường xuyên trình tấu thư lên rất nhiều.” Vân phi tựa hồ nhớ tới cái gì, vòng vo tới lui chuyển đề tài.

“Ân? Thế nhưng, Vân phi nương nương cũng biết…” Tiêu Tử Mặc muốn nói bản thân mình cũng là nữ tử, không thể có Hoàng Hậu a.

“Ai gia biết, thế nhưng các đại thần đều cho rằng quốc vương đương triều là một nam tử a. Cho nên ngôi vị này không thể để trống được, sẽ khiến người người chê cười.” Vân phi tự nhiên biết Tiêu Tử Mặc muốn nói cái gì.

“Thế Vân phi nương nương muốn như thế nào cho phải?” Tiêu Tử Mặc phải thừa nhận bản thân đa số thờ khắc đều có chút ỷ lại vào Vân phi, hơn phân nửa là bởi vì quan tâm bản thân mình, khiến cho mình sinh ra thân tình ấm áp.

“Phụ hoàng người cũng đã từng đề cập qua chuyện này, đều cho rằng cần phải có người về sau đảm đương ngồi vị này, nhưng phải là người ngươi tính nhiệm mới được.” Vân phi nhớ tới những lời Tiêu Hạo từng nói qua, dần nhớ lại hết.

“Thế nhưng, có thể không cần hậu vị sao? Trẫm không muốn bất cứ ai ngồi vào nó cả.” Tiêu Tử Mặc nhớ tới Tiêu Minh Hi, không khỏi có chút sốt ruột, tín nhiệm người, có thể là người nào đây? Hiện giờ bản thân trong lòng chỉ nhớ mỗi Tiêu Minh Hi, nếu như muốn thì cũng chỉ muốn nâng nàng lên làm Hoàng Hậu, Tiêu Tử Mặc có chút luống cuống tay chân.

Vân phi nhìn thấy phản ứng của Tiêu Tử Mặc, nhíu mày:

“Mặc nhi, thế nhưng có người yêu thích sao.” Vân phi cũng chỉ là suy đoán. Nếu như thật sự, chính mình có thể xem xét, miễn không phản bội Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc do dự , nếu như nói cho Vân phi biết, sợ rằng Vân phi sẽ đi tìm Tiêu Minh Hi nói rõ, nàng ấy có không thể tiếp nhận được chuyện này mất. Lúc này, người Tiêu Tử Mặc giống như đang đứng ở vách núi, bức bách ở phía sau, khó có thể giải quyết.

“Xem ra Mặc nhi xác thật có người thích, là ai có thể khiến Hoàng Thượng để vào mắt xanh đây?” Vân phi thay đổi thành một bộ dạng thoải mái nói.

“Vân phi nương nương, biết Li Nguyệt quận chúa sao?” Tiêu Tử Mặc cảm giác, chuyện này cần phải tranh thủ dựa vào chính mình, mới có kết quả như bản thân mong muốn.

“Sao? Là thiên kim của Minh vương sao? Mặc nhi, ngươi thích nàng?” Vân phi vô cùng kinh ngạc, Tiêu Tử Mặc làm sao nhận thức được người luôn ẩn nấp trong truyền thuyết này. Một người có sắc đẹp có thể so với nam nhi, gan dạ sáng suốt hơn cả nữ tử.

“Trẫm muốn nàng trở thành Hoàng Hậu!” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe ra hào quang.

Vân phi nhìn đôi mắt Tiêu Tử Mặc, trong lòng nổi lên tia gợn sóng. Cái dạng này cùng Tiêu Hạo năm đó có vài phần tương tự, trong mắt hiện lên vầng hòa quang, làm cho người khác khi nhìn vào cũng bị hấp dẫn đến đui mù.

“Thế nhưng, nàng biết ngươi là nữ tử sao?”

“Không.” Câu này là sự uy hϊếp trong lòng Tiêu Tử Mặc.

“Thế nhưng Mặc nhi, nếu không phải là nàng thì sẽ không cưới sao?” Vân phi muốn thử xem quyết tâm của Tiêu Tử Mặc, nếu như nàng muốn cưới, thì bản thân tất nhiên phải giúp nàng, nếu như không phải, thì không cần phải … Mạo hiểm như vậy.

“Mặc nhi cũng biết ở trong hoàng gia, hôn nhân thường không thể dựa vào quyết định của bản thân, thế nhưng Tiêu Minh Hi mới là người duy nhất mà lòng ta muốn nàng làm Hoàng Hậu.”

Tiêu Tử Mặc nói ra nội tâm của mình.

Vân phi vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tử Mặc, phát hiện nàng từ lúc nào đã không còn là một hài tử, hiểu được vì bản thân mình mà tranh thủ, hiểu được bản thân muốn chính là cái gì, khóe miệng vung lên vẻ tươi cười.

“Rất tốt, Mặc nhi, ai gia giúp ngươi.” Vân phi vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc vai.

Tiêu Tử Mặc nghe thấy thế, nhất thời lộ ra nụ cười xán lạng như hài đồng.

“Ngày mai gặp nhau tại vùng đồng nội – ngoại ô chờ ngươi” Tiêu Tử Mặc viết xong, sau đó giao cho Cẩm Ngọc. Liền quay đầu đi.

Cẩm Ngọc nghi hoặc vì sao hôm nay Tiêu Tử Mặc còn chưa có tới nhìn tiểu thư.

Một mình một người dựa vào thân cây ngồi xuống, nhìn phong cảnh trước mắt, tròng lòng Tiêu Tử Mặc thật bình tĩnh.

“Thế nào đột nhiên nhớ tới tới chỗ này?” Nghe được thanh âm, Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, thấy Tiêu Minh Hi đã hướng mình đi tới, mắt thấy trang phục của nàng, xác thật không có chút nào lấn át được hào quang lộ ra, cảm giác ấm áp vây quanh trong lòng Tiêu Tử Mặc.

“Không, chỉ là nghĩ lâu rồi chưa có tới.” Tiêu Tử Mặc phủi bụi bặm trên người, liền đứng dậy.

“Ngươi có biết, gần đây số tấu trương các đại thần dân lên, có chút nhiều.”

“Ân? Thế số tấu trương trình lên đều là về vấn đề gì đây?” Tiêu Minh Hi đối với chuyện triều chính sự tình mơ hồ biết một ít, nghĩ ngoại trừ lần trước bên ngoài bạo loạn quy mộ thập phần lớn, thì cũng không có đại sự gì phát sinh.

“Các đại thần muốn ta mau chóng lập Hậu vị.” Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn phía Tiêu Minh Hi nói.

Tiêu Minh Hi không nghĩ tới Tiêu Tử Mặc nói chính là việc này, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt Tiêu Tử Mặc, mỉm cười, liền quay lại đi.

“Vậy Hoàng Thượng, quyết định như thế nào?” Tiêu Minh Hi bộ dáng lạnh nhạt.

“Ta có cùng Vân phi nương nương nói qua việc chọn người ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.” Tiêu Tử Mặc nói nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi người Tiêu Minh Hi.

“Người có thể ngồi trên ngôi vị ấy, thật sự khiến nữ tử trong thiên hạ thèm ao ước.”

Tiêu Tử Mặc nhìn dáng dấp của Tiêu Minh Hi như vậy, có chút sốt ruột:

“Tiêu Minh Hi, nàng tại sao không nghĩ người đó có lẽ là mình?” Nói liền kéo người nàng đối diện với bản thân. Nhất cử nhất động này làm thân thể Tiêu Minh Hi nhất thờ cứng nhắc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Mặc.

“Nàng như thế nào lại bày ra bộ dạng giống như mọi việc không liên quan tới mình vậy, ta là thật tâm thích nàng, nhưng nàng tại sao lại không biết chứ.” Tiêu Tử Mặc nói có chút sốt ruột, Tiêu Minh Hi cảm giác được hơi thở phả ở trên mặt mình.

Kỳ thật Tiêu Minh Hi cũng không phải là không nghĩ qua. Khi nghe đến Tiêu Tử Mặc nói muốn lập Hậu, trong lòng không khỏi run lên. Đối với lời thổ lộ của Tiêu Tử Mặc, Tiêu Minh Hi có chút không nghĩ tới, nhìn gương mặt trước mắt mình.

“Hi nhi, vừa rồi Vân phi nương nương có tới. Nhắc tới việc lập Hậu, trong đó hình như đặc biệt vừa ý ngươi. Phụ phụ nghĩ tới đây hỏi một chút, nhìn ý tứ của ngươi.” Tiêu Minh Hi có chút hoảng hốt, liền nhớ tới việc ngày trước Tiêu Tử Mặc đến tìm bản thân.

“Hỏi ý kiến của ta? Phụ vương người nghĩ Hoàng Thượng thích ta sao?” Tiêu Minh Hi nhớ tới Tiêu Tử Mặc, nhớ tới lúc trở về, người đó lệ ra dáng vẻ cô đơn khiến tâm mình ẩn ẩn đau.

“Đó là tất nhiên , Hi nhi của xinh đẹp như vậy, Hoàng Thượng hắn sao lại không thích đây?” Tiêu Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt của nữ nhi, tự tin nói.

Tiêu Minh Hi cười như không cười nói:

“Vậy nữ nhi đáp ứng.”

Nghĩ đến tình cảm của Tiêu Tử Mặc đối bản thân, cùng với dáng vẻ tươi cười sáng rạng như hài đồng của hắn, Tiêu Minh Hi có chút động tâm. Nghĩ tới thân phận của mình, phụ vương nhất định cần môn đương hộ đối, đến lúc đó đem bản thân hứa gả cho bọn công tử quan viên không biết chừng. Nếu Tiêu Tử Mặc thích mình, mà bản thân mình đối với hắn lại có hảo cảm, thì cũng nên gả cho.

Chả lẽ Tiêu Minh Hi không biết bản thân mình đối với nàng ra sao, lẽ nào không có một chút động tâm sao? Tiêu Tử Mặc vẻ mặt u sầu ngồi trong thư phòng.

“Mặc nhi?” Vân phi mặt mang mỉm cười tiêu sái tiến đến.

“Vân phi nương nương.”

“Ân, Mặc nhi, hôm nay ai gia cùng Minh vương nói chuyện, hắn đáp ứng cửa hôn sự này rồi.” Vân phi nâng chung trà lên bình thản thưởng trà.

“Thật sự? Vậy nàng đáp ứng rồi sao?” Tiêu Tử Mặc chình là vô cùng kinh ngạc, nếu như do Tiêu Thiên ép buộc, bản thân liền sẽ không kiên quyết thú nàng. Nghĩ đến phản ứng ngày hôm nay của Tiêu Minh Hi, Tiêu Tử Mặc có chút khó có thể tin.

“Ân, ai gia hôm nay cũng thấy Li Nguyệt quận chúa, nàng gật đầu đáp ứng.” Vân phi mỉm cười, bình thản nói.

“Hai bên cũng đã chọn ra ngày lành tháng tốt, ngay hôm đó cử hành đại hôn. Còn có, ngươi là thân phận nữ nhi, ta ngày khác sẽ tìm nàng nói rõ.” Vân phi buông chén trà xuống liền đứng dậy.

“Chờ một chút, chuyện này, để Mặc nhi cùng nàng nói đi.” Tiêu Tử Mặc hướng Vân phi nói.

“Ngươi xác định nàng không tiết lội thân phận của ngươi sao?” Lông mày của Vân phi thẳng một đừng.

“Ân.” Tiêu Tử Mặc do dự, nàng xác thực không dám đảm bảo, nếu như Tiêu Minh Hi biết thân phận bản thân, còn có thể ở bên người mình. Thế nhưng dù có như vậy nàng cũng nguyện ý, nếu như bị bóc trần, bản thân cùng đế vị cũng sẽ không còn, nguy hiểm nhất chính là bỏ mạng.

“Tốt lắm, bản thân Mặc nhi quyết định đi.” Vân phi thấy Tiêu Tử Mặc đáp ứng, cũng không nói thêm cái gì, xoay người ra khỏi thư phòng.

Mắt thấy ngày đại hôn gần kề, Tiêu Tử Mặc không còn ra cung tìm Tiêu Minh Hi nữa, mà chỉ vùi đầu vào việc quốc sự trong triều, chỉ có khi nhàn hạ mới có thể nhớ tới Tiêu Minh Hi nghĩ ”lúc này nàng đang làm cái gì?”. Nghĩ đến ngày sau Tiêu Minh Hi trở thành Hoàng Hậu của mình, Tiêu Tử Mặc chấp bút lộ ra dáng tươi cười.

Edit: Ta vừa edit vừa ngủ gật + thêm truyenhdt.com điên nên các ngươi thấy sai cái gì thì nhắc nhở ta nhá. ( :3」 ∠)