Chương 17: Đăng cơ

“Thùng thùng.” Trong cung cổ âm thanh vang lên có quy luật truyền đến.

Lễ kế vị trong sự theo dõi của trăm con mắt bá quan văn võ cuối cùng cũng hoàn thành, thay long bào, sửa niên hiệu thành “Nguyên Quang”. Và chỉ có bật đế vương mới có thể trụ trong Chính Kiến Cung, hết thảy tất cả cảm giác xa lạ nhất thời đều nảy lên trong lòng. Ở trong mắt người khác, những điều này đều tự nhiên như vậy.

“Mặc nhi, còn thói quen.” Đợi cho mọi việc chấm dứt, Vân phi liền hướng Tiêu Tử Mặc tới hỏi.

“Vân phi nương nương, Mặc nhi tốt lắm, sẽ tập quen dần.” Tiêu Tử Mặc lộ ra vẻ tươi cười. Đối với người mặt trước vẫn làm bạn ở bên người phụ hoàng, Tiêu Tử Mặc vẫn luôn duy trì thái độ tôn kính.

Ngày qua ngày đối với quần thần trước mặt, cùng đống tấu chương trên bàn Tiêu Tử Mặc không có ngày nào biến mất này. Nàng bỗng nhiên cảm giác được sự tình không có gì lớn, nhưng mỗi cái đều vẫn phải cần tự tay mình đi giải quyết.

“Hàn Nặc, đi, chúng ta ra cung.” Tiêu Tử Mặc ở một chút, liền thay đổi thành thường phục. Hôm nay Tiêu Tử Mặc ngồi trên long ỷ đã được một tháng sau lần xuất cung kia, cũng đã dự định từ lâu. Cuộc sống trong cung quả nhiên vẫn đần độn vô vị, thiếu tự do ngoài cung.

“A, ân… Hoàng Thượng, nhưng mà, này, này…… Vi thần còn cần dạy Tiểu Ngôn tập võ, sợ rằng.” Hàn Nặc một lòng không nghĩ Hoàng Thượng sẽ muốn ra cung, trước kia sợ Tiên Hoàng* trách cứ, hiện tại thì sợ các đại thần phát hiện hoàng đế nhiều lần ra cung, sợ rằng lại sẽ thượng tấu đến quy phạm tác phong và kỷ luật, điều này đối với Hoàng Thượng cũng là chuyện tình rất đau đầu.

(Edit: thật ra chỗ này bản raw là Hoàng Thượng nhưng mình sợ vài bạn hiểu nhầm nên để thành Tiên Hoàng nhá.)

“Hửm? Đây cái cớ của ngươi đi, nếu ngươi đã nói vậy, liền đem Tiểu Ngôn mang theo, sau nửa canh giờ ở cửa cung chờ ngươi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái đi.

“Nhưng mà……” Hàn Nặc vừa định nói thêm, thì phát hiện Tiêu Tử Mặc đã muốn đi xa.

“Đại ca, làm sao vậy, sao lại sầu mi khổ kiểm* như vậy a.” Lúc này Hàn Ngôn đi tới, nhìn thấy Hàn Nặc vẻ mặt vẻ mặt u sầu.

(Edit: *buồn bã, âu sầu)

“Ách, Hoàng Thượng muốn ta mang ngươi cùng nhau theo hắn ra cung, ngươi…”

“Thật vậy chăng? Kia chúng ta đi nhanh đi, ca, Hoàng Thượng nhất định đang đợi chúng ta.” Hàn Ngôn không có nghe Hàn Nặc nói xong, nhất thời phấn khởi nhảy nhót đứng lên.

Hàn Nặc buồn cười nhìn đệ đệ, kéo kéo khóe miệng.

“Hoàng Thượng, chúng ta hôm nay ra cung muốn làm chuyện gì sao?” Hàn Nặc cưỡi một con ngựa đưa cho Tiêu Tử Mặc giữ. Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái:

“Không có việc thì không được đi ra ngoài sao?”

Hàn Ngôn: “A.”

“Ca, Hoàng Thượng nghĩ đi ra ngoài một chút, dù sao chúng ta ở trong cung trước sau gì cũng rất buồn chán không phải sao.” Hàn Ngôn vỗ bả vai Hàn Nặc, vẻ mặt cười tủm tỉm.

Lúc này Tiêu Tử Mặc mới chú ý tới hắn, so Hàn Nặc thì có vẻ hơi trắng một chút, tuổi cùng mình không kém bao nhiêu, nói vậy đây chính là Hàn Ngôn:

“Tiểu Ngôn nói rất đúng, đi ra ngoài đi một chút luôn tốt hơn.”

“Nhưng mà……” Hàn Nặc thấy vậy, khí thế cũng yếu đi chút.

“Nếu nói nữa, trẫm sẽ định ngươi tội kháng chỉ.” Tiêu Tử Mặc thu hồi nụ cười trên mặt, hiện vẻ mặt đứng đắn.

Hàn Ngôn: “Ca.”

“Thần, đã biết.” Hàn Nặc rốt cục buông tha cho.

Hai người rộn ràng nhốn nháo thủy chung cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Tiêu Tử, tựa hồ ngửi được không khí ngoài cung, tâm tình liền tự nhiên thảnh thơi hơn, đi tới đi lui liền biến thành Hàn Ngôn cùng Tiêu Tử Mặc đi ở đằng trước, Hàn Nặc đi theo phía sau. Xem ra vẫn là bạn cùng lứa tuổi hợp, lúc này Hàn Nặc sinh ra loại suy nghĩ như vậy.

Mắt thấy mặt trời sắp qua đỉnh đầu, ba người thoáng cảm giác được có chút khát, liền đi vào một quán trà nghỉ tạm:

“Hàn Nặc, Hàn Ngôn, các ngươi tự mình tùy tiện đi dạo, ta có chút sự tình cần rời đi, các ngươi ở đây trước lúc mặt trời xuống núi chờ ta.”

“Vâng, công tử.” Hàn Ngôn nghe vậy, lập tức liền phản ứng trước, đem lời nói sắp sửa nói của Hàn Nặc nuốt xuống bên miệng.

Tiêu Tử Mặc lộ ra mỉm cười, liền quay đầu rời khỏi. Hàn Nặc nhìn bóng dáng Tiêu Tử Mặc rời đi, trong lòng tựa hồ nổi lên cảm giác kì lạ, thần sắc có chút nghiêm túc.

“Ca, chúng ta đi chung quanh nhìn xem đi.” Hàn Ngôn đem Hàn Nặc còn đang sửng sờ ở bên cạnh rời đi, làm cho Hàn Nặc không khỏi sinh ra một ít nghi vấn, này đệ đệ tính tình như thế nào một chút cũng không giống chính mình.

Tiêu Tử Mặc lúc này đã đứng ở trước cửa Minh Vương phủ, nhưng có thị vệ thủ phía trước. Kỳ thật chừng này thị vệ đối Tiêu Tử Mặc mà nói không tính cái gì. Nhưng giờ phút này, lại không thể báo cho họ biết thân phận thật của mình. Tiêu Tử Mặc đành đứng quanh co một lát, đi tới cửa sau, trái phải nhìn xem không ai, liền nhẹ đẩy cửa, thân ảnh chợt lóe đi vào. Đường đường là Hoàng Thượng còn phải đi cửa sau, thật sự làm cho Tiêu Tử Mặc cười khổ.

“Ai, ngươi là ai a, hảo lớn mật, dám…” Một đoạn thanh âm khiến Tiêu Tử Mặc kinh sợ.

Ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một thị nữ đang dùng một loại ánh mắt không tốt nhìn mình. Đợi Tiêu Tử Mặc thấy rõ ràng, liền lộ ra mỉm cười:

“Cẩm Ngọc, còn nhớ rõ ta sao?”

“Ngươi là ai? Ngươi là…… A, ngươi là cái kia Tiêu…” Ngay lúc Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu thì Cẩm Ngọc liền cảm thấy người này rất quen thuộc, lúc này lại gần nhìn hồi lâu, rốt cục nghĩ tới.

“Đúng đúng, ta tới gặp tiểu thư ngươi, có thể mang ta đi sao?” Tiêu Tử Mặc cảm thấy may mắn khi Cẩm Ngọc còn nhớ rõ mình. Liền lập tức nói cho nàng biết ý đồ mình đến.

“Gặp tiểu thư. Ngươi gặp tiểu thư làm cái gì? Vừa thấy ngươi là biết không có cái gì tốt.” Cẩm Ngọc liếc Tiêu Tử Mặc, tiếp tục làm việc trong tay.

“Ách, ta gặp tiểu thư nhà các ngươi có một số việc, ta nghĩ Cẩm Ngọc cô nương tốt như vậy, sẽ không phải là không muốn mang theo ta đi.” Tiêu Tử Mặc trong lòng lưu lại vài giọt mồ hôi, mình bộ dáng làm sao lại bị nghĩ không phải người tốt đây, muốn kiếm được người có bộ dáng giống mình tốt như vậy, dù có tìm cũng không thấy đâu.

“Hửm? Cũng tốt, nhìn ngươi cũng không dám làm cái gì, ta liền mang ngươi đi, đi theo ta.” Cẩm Ngọc nghe được người khác ca ngợi mình, tâm tình không khỏi tốt, buông việc trong tay, liền vì Tiêu Tử Mặc dẫn đường.

“Tiểu thư.” Cẩm Ngọc đi tới một phòng, liền gõ cửa.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm mềm nhẹ. Cẩm Ngọc liền đẩy cửa vào, thấy Tiêu Minh Hi đang ngồi ở bên cái bàn, trong tay cầm một quyển sách đọc:

“Tiểu thư, có người nói muốn gặp ngươi.” Nói xong Cẩm Ngọc liền nghiêng thân mình.

Tiêu Minh Hi vừa nhấc đầu, liền thấy vẻ mặt mỉm cười của Tiêu Tử Mặc đứng ở cửa, nhất thời có chút ngây người, nhưng rất nhanh hồi phục trở lại, nhẹ nhàng buông quyển sách trên tay:

“Hoàng Thượng, đến tìm tiểu nữ có chuyện gì sao?”

“Hả? Hoàng, Hoàng Thượng sao? Ngươi là Hoàng Thượng.” Cẩm Ngọc kinh hô.

“Hửm? Như thế nào, nhìn không giống a.” Tiêu Tử Mặc nhìn về phía Cẩm Ngọc lộ ra cái tươi cười thập phần sáng lạn.

“Cẩm Ngọc, ngươi trước đi ra ngoài đi.”

“Vâng, tiểu thư.” Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Mặc, liền cước bộ nhanh hơn.

“Hoàng Thượng, ngươi đây là…”

“Tiêu tiểu thư, mấy ngày không thấy, như thế nào xưng hô đều sửa lại đây?” Tiêu Tử Mặc cũng theo cái bàn ngồi xuống.

“Ngày xưa không giống hôm nay, hôm nay ngươi là Hoàng Thượng, tự nhiên không thể chậm trễ.” Tiêu Minh Hi sâu kín nói.

Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn Tiêu Minh Hi:

“Có gì không giống, cho dù là Hoàng Thượng, ta lúc này chẳng phải là ta của lúc trước sao, ta chỉ hy vọng quan hệ của chúng ta có thể giống lúc trước như vậy thôi, ngươi biết không? Ngươi là người duy nhất mà ta ở ngoài cung nhận thức có thể nói chuyện tình nội tâm mà không cần cố kỵ. Ta không hy vọng chúng ta trong lúc đó sẽ sinh ra cảm giác khoảng cách không nên có.” Ánh mắt hơi lóe ra nhưng vẫn nhìn về phía Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi thản nhiên xả ra nụ cười, tựa hồ để thoáng giảm bớt bầu không khí trong phòng.

“Ân, đúng rồi, ta sợ ngày sau không thể giống như trước thường xuyên ra cung.” Tiêu Tử Mặc bĩu môi, hơi có chút bất mãn.

“Đó là tất nhiên, thân là Hoàng Thượng, như thế nào hai ba ngày lại chạy ra ngoài cung.” Tiêu Minh Hi mỉm cười.

“Ai, đúng rồi, ngươi có thể đi vào cung sao? Ngươi là quận chúa, hẳn là có thể tiến cung đi.” Tiêu Tử Mặc kề sát vào chút.

“Ngạch, ta rất ít tiến cung , bình thường đều là đi theo phụ vương tiến cung.” Tiêu Minh Hi thoáng ngẩn người.

“Không được, vậy không được. Này cho ngươi, ngươi cầm lấy nó, thì có thể tùy thời điểm tiến cung.” Tiêu Tử Mặc từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài, đưa cho Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi sửng sốt, chậm rãi tiếp nhận trong tay, mới phát hiện là kim bài. Vật này không phải người bình thường có thể lấy được. Nếu không phải lập có công lớn, thì nhất định sẽ không có.

“Ngươi vì sao lại đem nó đưa cho ta?” Tiêu Minh Hi cầm kim bài, mang theo vẻ mặt nghi hoặc.

“Hửm? Như vậy thì ngươi có thể tùy thời điểm tiến cung a, ta nghĩ muốn thường xuyên nhìn thấy ngươi.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt sáng lạn tươi cười.

Một câu lưu lại đấy lòng Tiêu Minh Hi, hắn nghĩ muốn thường nhìn thấy mình. Thân là đế vương, còn cần có một tri tâm nhân. Không biết, gần vua như gần cọp. Ngôi vị hoàng đế ngồi lâu, tâm sẽ không chịu khống chế. Nhưng khi Tiêu Minh Hi nhìn khuôn mặt tràn đày tươi cười của Tiêu Tử Mặc, sinh ra một loại nghi vấn. Hắn cũng sẽ biến thành như vậy sao, lãnh huyết vô tình đế vương, người làm cho người ta chỉ dám kính không dám gần.

“Ta cũng không thể ở lại lâu, mắt thấy mặt trời sẽ xuống núi, ta cũng phải trở về.” Tiêu Tử Mặc đứng lên, nhìn chân trời một chút ánh hồng.

“Vậy cái này……” Tiêu Minh Hi vẫn muốn xác định một lần.

“Hửm? Này, tặng cho ngươi a. Ngươi nhất định phải tiến cung a. Trong cung rất lạnh, rất vô tình.” Tiêu Tử Mặc nói xong quay đầu nở nụ cười.

Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc, đột nhiên có loại cảm giác bình tĩnh. Có lẽ Tiêu Tử Mặc không phải như vậy.

“Hàn Nặc, Hàn Ngôn, ta đã trở về.” Tiêu Tử Mặc đạp cước bộ nhẹ nhàng trở lại. Bởi vì một nữa mặt trời đều đã trốn vào chân trời. Sợ rằng hai người chờ lâu.

“Hoàng Thượng, người đã trở lại, người không biết ta cùng đại ca chờ lâu như thế nào đâu, nước trà đều uống no rồi.” Hàn Ngôn gặp Tiêu Tử Mặc trở về, liền đứng lên.

“Tiểu Ngôn, không được làm càn.” Hàn Nặc ở một bên thấp giọng quát.

Hàn Ngôn nghe được, cúi đầu. Quả thật đối với Hoàng Thượng nói như vậy, có điểm không có phân chia cấp bậc.

“Không có việc gì, Tiểu Ngôn, chờ lâu đi. Chúng ta đi thôi.” Tiêu Tử Mặc đi qua, vỗ bả vai Hàn Ngôn.

Trở lại trong cung, sắc trời đã muốn đen xuống dưới. Một khắc Tiêu Tử Mặc đi vào Chính Kiền Cung, phát hiện vân phi đang ngồi ở một bên.

“Vân phi nương nương, đã muộn như vậy người còn đến, có chuyện gì?” Tiêu Tử Mặc biết Vân phi nhất định đã biết mình đi ra ngoài.

“Mặc nhi, hôm nay đi nơi nào?” Vân phi vẻ mặt bình thản nhìn Tiêu Tử Mặc.

“Ngạch, ta ra cung đi một chút.”

“Mặc nhi, thân là Hoàng Thượng, cần lấy quốc gia đại sự làm trọng. Sao có thể hai ba ngày đi ra ngoài, bị dân chúng biết, hoặc là bị đại thần nhìn thấy, đều không tốt.” Vân phi nhìn Tiêu Tử Mặc ngồi xuống, tâm bình khí hòa nói.

“Phụ hoàng ngươi muốn ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, ta cũng không thể cô phụ hắn.”

“Mặc nhi biết. Về sau nhất định thu liễm.” Không biết vì cái gì nhắc tới Tiêu Hạo, Tiêu Tử Mặc trong lòng có loại cảm giác đè ép.

“Ân. Mặc nhi, còn chưa có dùng bữa đi. Cùng ta dùng bữa đi.” Vân phi gợi hiện lên mỉm cười.

Bữa ăn cơm này, mặc dù không có bao nhiêu đối thoại. Nhưng đã có một loại cảm giác yên tĩnh. Có lẽ cùng người thân cùng một chỗ, mới là trọng yếu ấm áp. Cho dù Vân phi không phải mẹ đẻ của mình, nhưng cũng là người quan tâm mình, cho nên Tiêu Tử Mặc cảm giác ẩn ẩn thói quen này.