Kinh Đô Đại Hạ.
Phường Tĩnh An.
Trong một mật đạo, đám người Cố Cẩm Niên lần lượt đi về phía trước.
Thanh Nguyệt lâu chung quy cũng không phải là địa phương đứng đắn gì, nếu những người quyền quý như bọn họ quang minh chính đại tiến vào, rất dễ dàng bị người khác phát hiện.
Cũng không phải sợ trưởng bối trách cứ, dù sao trưởng bối nhà bọn họ cũng thích đến loại địa phương này, có đôi khi vận khí tốt còn có thể chạm mặt nhau.
Lý do chủ yếu là do một lão già cổ hủ trong triều đình sẽ tìm đến gây phiền toái.
Bọn họ đều đã già, đối với phương diện này tự nhiên không có hứng thú gì, cho nên cũng yêu cầu người trẻ tuổi không được đến loại địa phương này.
Nếu để tin tức truyền đến tai những người này, ít nhiều sẽ bị mắng vài câu.
Nháo đến triều đình khẳng định là không có khả năng, trước mặt quốc gia đại sự, mấy loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này đều không là gì, nhưng ảnh hưởng chung quy vẫn không tốt.
Cho nên những tửu lâu này cũng học cách thông minh, khi xây dựng đại môn, cũng sẽ xây dựng thêm mấy cái cửa sau, giúp cho một số người quyền quý, thân phận đặc thù thuận tiện đến đây tiêu khiển.
Mục đích Cố Cẩm Niên tới nơi này cũng rất đơn giản, hắn thật sự chỉ là thuần túy đến xem.
Dù sao thời cổ đại không có nhiều thứ để giải trí, loại tửu lâu này trên cơ bản là địa phương mà những người quyền quý thường lui tới, chỉ đơn giản là địa điểm không giống nhau mà thôi.
Bất quá, để tới nơi này một chuyến cũng khiến Cố Cẩm Niên hao phí không ít miệng lưỡi.
Ban đầu Vương quản gia sống chết muốn đi theo, nhưng cuối cùng dưới đủ loại lời nói của Cố Cẩm Niên, ông ta mới lựa chọn rời đi.
Bằng không, nếu Vương quản gia cũng đi theo, vậy thì sẽ có chút bất tiện, Cố lão gia tử khẳng định không cho.
Dù sao bọn họ cũng coi như là lén lút tới đây.
Đương nhiên Cố Cẩm Niên cũng hứa hẹn một canh giờ sau sẽ trở về, nếu không cũng không đi được.
Cũng đành chịu thôi, thời cổ đại chính là như vậy, trước khi cập quan*, bản thân vẫn chưa được có tự do.
*Cập quan: Ngày xưa, nam tử hai mươi tuổi mới được làm lễ cập quan, tương tự lễ trưởng thành.
Các cậu ấm phú nhị đại chơi bời lêu lổng, sống phóng túng giống như trong phim truyền hình, trên cơ bản cũng không phải là quyền quý gì.
Quyền quý đứng đắn, trước khi trưởng thành, đều phải thành thành thật thật ở nhà hoặc đi học đường.
Gia giáo đều rất nghiêm khắc, có ai rãnh hơi mà đi thích con mình chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng?
Đi hết địa đạo bí mật thì đến một cửa vào tửu lầu, sau khi leo lên, mọi người nhanh chóng lên lầu, dưới sự dẫn dắt của một nữ tử dáng người đầy đặn, tướng mạo không tồi, bọn họ đi vào một nhã gian.
Ngoại trừ Cố Cẩm Niên, Ngô An cùng Lý Bình ra, năm người còn lại đều có vẻ đặc biệt khẩn trương, thân thể khẽ run rẩy.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến một nơi như vậy.
Điều này làm cho Cố Cẩm Niên không khỏi nhớ tới chính mình cũng từng khẩn trương như bọn họ, sau đó dưới sự trấn an của nhân viên công tác, liền dần dần bình phục tâm tình.
Hiện giờ là người sống hai đời, Cố Cẩm Niên tự nhiên càng không có khả năng khẩn trương, ngược lại còn có chút tò mò, đem tất cả những thứ chung quanh thu vào trong mắt.
Thanh Nguyệt lâu tổng cộng có năm tầng.
Trang trí đều rất không tệ, đều là dùng gỗ thượng đẳng, hơn nữa còn tỏa ra một cỗ hương thơm thanh mát, trên góc đều sẽ bày lư hương, tản mát ra mùi thơm làm cho người ta yên thần.
Màu sắc tổng thể cũng không tiên diễm, mà ngược lại, khá tinh xảo.
Không hổ là đại tửu lâu, không hề có loại cảm giác dung tục, còn làm cho người ta có một loại cảm giác uống trà nói chuyện phiếm.
Sau khi vào nhã gian.
Trong phòng trống trải bày hơn mười cái ghế thái sư, trên ba cái bàn bày ra các loại điểm tâm, trong phòng cũng có sáu thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp cung nghênh.
Sau khi mọi người bước vào bên trong, một loạt giọng nói dễ nghe liền vang lên.
"Gặp qua chư vị công tử."
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, nương theo ánh mắt ngượng ngùng, trong nháy mắt làm cho đám người trẻ tuổi này không chịu nổi.
Trên mặt hơi đỏ, nhưng lại vì không muốn để lộ ra nội tâm bất đồng của mình, mấy người đều trầm mặc không nói, giả vờ đứng đắn gật gật đầu, chỉ là ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc qua.
Cực kỳ giống những người lần đầu tiên đến kỹ viện.
Tự nhiên nhất là Vương An và Lý Bình.
Vương An trực tiếp ngồi lên ghế chủ vị.
Lý Bình thì từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, mỗi tấm mệnh giá mười lượng, liếc mắt nhìn lại, hẳn là có hơn mười tấm.
"Hồng tỷ, bảo hậu trù chuẩn bị chút mỹ thực, lại ban thưởng cho mỗi người trong phòng một phần,ở đây đều là bạn tốt của ta, không nên rêu rao ra bên ngoài."
Sau đó Lý Bình có vẻ rất tùy ý ném ngân phiếu qua.
Nữ tử tên là Hồng tỷ, lập tức cười tủm tỉm tiếp nhận ngân phiếu, nói một câu đa tạ Lý công tử, liền đánh cho thị nữ trong phòng một ánh mắt.
Mọi người cũng không lề mề, lập tức hướng Lý Bình uyển chuyển làm lễ.
"Đa tạ Lý công tử."
Thanh âm thanh thúy, làm cho Lý Bình phiêu phiêu dục tiên.
Cuối cùng, lơ đãng bóp mông Hồng tỷ, sau đó gọi mọi người ngồi xuống.
Mà Hồng tỷ cũng cười ha hả rời đi, không quấy rầy bọn họ.
Rất nhanh, sáu thị nữ bắt đầu châm rượu cho mọi người.
Chỉ là ánh mắt của mấy thị nữ, thỉnh thoảng lại hướng về phía Cố Cẩm Niên, rất hiển nhiên trong tám người này, Cố Cẩm Niên có diện mạo tuấn mỹ nhất, ngay từ đầu các nàng đã chú ý tới.
"Cẩm Niên ca, thế nào?”
Lý Bình gọi Cố Cẩm Niên ngồi xuống, đồng thời cũng để mọi người ngồi xuống nói chuyện, khuôn mặt tràn đầy ý cười, có chút đắc ý.
"Một hơi thưởng hơn một trăm lượng, vẫn là ngươi có tiền."
Sau khi ngồi xuống.
Cố Cẩm Niên không khỏi cười cười.
Đơn vị tiền tệ của vương triều Đại Hạ, chủ yếu là tiền đồng và bạc trắng.