Chương 26: Khắc Kim Cổ Thụ? 2

Một trăm đồng tiền bằng một lượng bạc, mười lượng bạc bằng một lượng vàng.

Giá của một lượng bạc, tính ra theo giá ở kiếp trước không sai biệt lắm khoảng một trăm đồng.

Nói cách khác, Lý Bình vừa rồi tiện tay thưởng gần một vạn.

Đám thị nữ này tự nhiên vui mừng đến nở hoa.

Thanh Nguyệt lâu là tửu lâu cao cấp của Kinh đô không sai, nhưng loại người giống như Lý Bình cũng không nhiều, chuẩn xác mà nói là quyền quý trong Kinh đô tương đối phân tán, toàn bộ Kinh đô cũng không phải chỉ có một nhà tửu lâu Thanh Nguyệt Lâu.

"Cẩm Niên ca, ngài đây chính là đang mỉa mai huynh đệ đấy."

"Gia gia ta là người làm ăn buôn bán, trong nhà có chút bạc, nên cũng cho ta tiêu khá thoải mái, nhưng Lý mỗ ta là ai? Có bạc tuyệt đối không có khả năng một mình tiêu, nhất định phải chia sẻ với mọi người mới được.

Lý Bình cười khổ nói.

Cha hắn là đại thống lĩnh ở cửa bắc Kinh đô, quan bái ngũ phẩm, quyền lực cũng không nhỏ, nhưng so với Ngô An mà nói thì không đáng nhắc tới, huống chi là Cố Cẩm Niên?

Trong nhà cho bạc, đơn giản chính là để cho Lý Bình làm tốt trên dưới, quan hệ tốt cùng bọn họ, bất kể là đối với mình hay là đối với trưởng bối đều có lợi, xem như dùng bạc mở đường.

Nếu không, chỉ dựa vào chức vị của phụ thân Lý Bình, thật đúng là không có tư cách cùng bọn họ chơi đùa.

"Ta biết tâm ý của ngươi, chỉ là đang đùa giỡn với ngươi mà thôi."

Cố Cẩm Niên cười cười.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, Lý Bình này rất thông minh, ít nhất phương diện nhân tình thế thái không có nửa điểm vấn đề, thập phần khéo léo.

Cũng vào lúc này, thanh âm Ngô An vang lên.

"Cẩm Niên."

"Trương Hàm này có chút không biết tốt xấu, qua nửa tháng nữa, Thư Trai liền kết nghiệp, có muốn mấy huynh đệ chúng ta cho hắn một trận hay không?"

Theo thanh âm của Ngô An vang lên.

Mấy người còn lại nhất thời lên tiếng.

"Đúng vậy, đúng vậy, Cẩm Niên ca, Trương Hàm này thật không biết tốt xấu, chúng ta phải cho hắn một trận."

"Sắp kết nghiệp, đích xác là có thể tìm cơ hội cho hắn một tay."

"Đúng, để Trương Hàm này biết tay, để hắn biết đừng ỷ vào việc chính mình đọc sách tốt, là có thể muốn làm gì thì làm, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi."

Mọi người nhao nhao lên tiếng, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì có những thị nữ này ở đây, đang không biết nên làm thế nào để thể hiện bản thân, hiện giờ vừa hay, mượn cơ hội này nhao nhao lên tiếng, một đám có vẻ vô cùng thần khí, muốn dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý của các nàng.

Cố Cẩm Niên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư bọn họ.

Tuy cảm thấy có chút lúng túng, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói.

"Không cần."

"Cha hắn là đại nho, nếu thật sự động đến hắn, chúng ta cũng không có trái cây tốt để ăn."

"Được rồi, nếu đã ra ngoài chơi thì thả lỏng tâm tình đi."

"Lý Bình huynh, ở nơi này thì chơi cái gì a? Nói một chút xem, hẳn là không đến mức chỉ có mấy đại nam nhân chúng ta ở chỗ này uống rượu nhỉ.”

Cố Cẩm Niên rất thuần thục hỏi cách chơi ở Thanh Nguyệt Lâu.



Lời này vừa nói, mọi người đều trầm mặc, cả đám lại một lần nữa khẩn trương lên, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập chờ mong.

"Cẩm Niên ca, cách chơi ở nơi này cũng rất đơn giản."

"Đợi lát nữa, trên sân khấu sẽ có kịch văn kịch võ, kịch văn chính là đánh đàn tấu nhạc, bất quá đều là thanh quan nhân( kiểu như nữ nhân thanh sạch), nếu như cảm thấy vừa mắt, liền để cho người phía dưới mời các nàng vào nhã gian riêng biệt, uống rượu nói chuyện phiếm, đương nhiên thanh quan nhân cũng có quyền cự tuyệt, chúng ta không cưỡng cầu."

"Kịch võ cũng không khác mấy, chẳng qua sau khi mời vào nhã gian, còn có thể xem chút biểu diễn, chỉ là phải tốn thêm chút bạc."

Lý Bình cười nói.

Lời vừa nói ra, tiếng hít thở của mọi người đều có chút dồn dập, bởi vì nhắc tới võ hí, vẻ mặt của Lý Bình rõ ràng có chút không giống.

"Bao nhiêu bạc?"

Cố Cẩm Niên tò mò nói.

Hắn không định tìm hiểu sâu sắc, bằng không truyền ra ngoài, phỏng chừng trên dưới Cố gia cũng không ai có thể bảo trụ hắn, chỉ là đơn thuần tò mò.

"Có mấy cấp bậc khác nhau, đồng bài chín mươi tám lượng, bạc bài một trăm chín mươi tám lượng, kim bài hai trăm chín mươi tám lượng, ngọc bài ba trăm chín mươi tám lượng."

Lý Bình cười nói.

"Đắt như vậy?"

Cố Cẩm Niên có chút líu lưỡi.

Dã man con ngan, rẻ nhất cũng đến chín mươi tám lượng, kinh thành không hổ là kinh thành mà, nếu ở bên ngoài nhiều nhất chắc cũng chỉ ba lượng?

Trước kia, Cố Cẩm Niên tiếp xúc đắt nhất cũng chỉ có một trăm lượng.

Một trăm chín mươi tám lượng? Nâng giá?

Cổ đại đắt hơn?

"Cẩm Niên ca, đây đâu đã đáng là gì, nếu muốn thanh quan nhân nguyện ý, ít nhất phải bắt đầu năm trăm lượng."

"Hơn nữa Thanh Nguyệt lâu còn không tính là đắt nhất, hoa khôi của hoa lâu Trường An Tư đắt nhất Kinh đô, Linh Lung Am mới là đắt nhất, mười vạn lượng bạc cũng không giành được một đêm xuân tiêu."

Lý Bình có chút không cho là đúng nói.

Lời này vừa nói ra liền khiến cho tất cả mọi người líu lưỡi.

Mười vạn lượng bạc không được một đêm? Thực sự là nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng.

Tính thời gian theo khắc có được không?

Cố Cẩm Niên trong lòng suy tư.

Cũng vào lúc này, cửa phòng phất ra tiếng gõ.

Sau đó một người hầu bưng một cái khay nhỏ đi vào, trên khay phủ một lớp vải đỏ, đợi người kia rời đi, Lý Bình mới trực tiếp đem vải đỏ xốc lên.

Trong phút chốc, từng thỏi từng thỏi kim nguyên bảo (đĩnh vàng) xuất hiện trước mặt mọi người.

Rõ ràng đây chính là do Lý Bình đã chuẩn bị từ trước.

Sáu thị nữ vừa nhìn thấy đống vàng kia, hai mắt đều có chút thẳng.

Một đĩnh vàng chính là mười lượng, tương đương với một trăm lượng bạc, bên trong mâm kia chứa hai mươi đĩnh, đổi lại chính là hai ngàn lượng bạc.

Trong mắt những thị nữ này, tự nhiên có chút hào khí.



“Lý Bình, ngươi lấy nhiều vàng như vậy ra làm gì?”

Có người nhìn về phía Lý Bình, có chút tò mò nói.

"Chu huynh, ngươi không biết rồi, giao dịch bằng ngân lượng sẽ an toàn hơn một chút, dùng ngân phiếu rất dễ dàng bị tra ra."

"Đây là chuẩn bị cho các vị huynh đệ."

Lý Bình trả lời một câu, làm cho người sau nhất thời có chút mặt đỏ tai hồng.

"Ta đến đây chủ yếu là để xem, không chơi đâu."

Người kia trả lời cũng có chút lắp bắp, dù sao ở đây còn có người ngoài, tự nhiên là không dám phóng túng.

Mà Lý Bình lại không cảm thấy có gì không ổn, chỉ cười cười.

Rất nhanh, một trận tiếng đàn vang lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Cố Cẩm Niên nhìn lại, trên sân khấu xuất hiện một nữ tử, tư thế xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo thượng thừa, khoác một bộ trang phục có chút đơn bạc, đang ở trên sân khấu nhẹ nhàng nhảy múa.

Hết thảy đều rất yên tĩnh, cũng không có có ai hô to gọi nhỏ.

Cố Cẩm Niên thưởng thức một phen, liền không còn hứng thú.

Dù sao đối với hắn mà nói, điểm này không tính là gì, một chút cũng không cởi mở,

Hắn tới nơi này, chủ yếu là vì tò mò, tiện thể xem xem có cơ hội nào kiếm chút oán khí hay không.

Như thế này thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cố Cẩm Niên đi tới bên bàn rượu, tiếp tục bắt đầu nghiên cứu cây cổ thụ.

Thị nữ thân mật châm đầy một chén rượu, đồng thời cũng như có như không, thăm dò hắn một chút.

Cố Cẩm Niên lại không để ý tới, bởi vì hắn đang tập trung suy nghĩ, cho nên không có hứng thú cùng đối phương trao đổi gì.

Sau vài chén thanh tửu xuống bụng.

Cố Cẩm Niên cũng không thấy gì, có chút nhàm chán, cầm lấy một đĩnh vàng thoáng đánh giá một phen, dù sao người Hoa Hạ luôn có một loại chấp nhất khó hiểu với hoàng kim.

Đĩnh vàng nặng nửa cân cầm ở trong tay, có chút trầm tay. Sờ lên cũng rất trơn nhẵn, phía dưới đĩnh vàng khắc bốn chữ "Đại Hạ chế đúc".

Cảm giác cũng không tệ lắm.

"Lý Bình, ta lấy chút vàng của ngươi, sau này trả lại cho ngươi."

Cố Cẩm Niên mở miệng, cắt một ít thứ đồ chơi như thế này ở trên người luôn không thừa.

Vẫn là câu nói kia, trước khi cập quan, trên cơ bản các gia đình quyền quý đều không cho bạc, chính là sợ làm bậy.

Nhưng ngay khi Cố Cẩm Niên nắm đĩnh vàng này vào trong lòng bàn tay.

Trong phút chốc, đĩnh vàng này phảng phất như đột nhiên biến mất, sau đó trong đầu hắn xuất hiện một luồng kim quang, chui vào trong nhánh cây thứ hai bên phải.

Một khắc này.

Cố Cẩm Niên ngây ngẩn cả người.

Khắc kim cổ thụ?