Nước C, Tân Thành, khách sạn Crowne Plaza cao cấp nhất.
Trên người Nghiêm Thần Dạ mặc tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ, người này từ trên xuống dưới đều rất sâu sắc, gương mặt đẹp trai mê người, môi nhếch lên như cười như không làm người ta không hiểu, không đoán được ý nghĩ của anh.
Hôn lễ được tiến hành, Từng bước từng bước đi tới gần người đàn ông cô chưa từng gặp bao giờ, Diệp Vi Hi cảm thấy bàn tay mình chảy đầy mồ hôi, cô có ý nghĩ bỏ chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.
Không biết đầu óc cô bị nóng lên hay sao mà mủ lòng đồng ý với người cha mười tám năm chưa từng gặp mặt, thay người chị sinh đôi là Phương Uyển Như đột nhiên quăng gánh bỏ trốn tiến hành cuộc hôn lễ này.
Cô đã sớm tìm hiểu về sự nghiệp và nhiều chuyện liên quan đến người đàn ông này, bên ngoài đồn đại anh đáng sợ như nước lỹ và thú dữ, lúc đầu cô còn không itin nhưng bây giờ Diệp Vị Hi đã cảm nhận được trên người đàn ông có khi thế nguy hiểm làm người ta sợ hãi do dự.
Nếu như cô có thể lựa chọn lại, cô rất muốn nói cô chưa từng muốn thay Phương Uyển Như kết hôn, mà suy cho cùng thì bây giờ Phương Uyển Như chưa biết ở đâu, hôn lễ này tiến hành xong rồi thì cô phải làm thế nào để thoát thân?
Diệp Vị HI thấp giọng nói với người cha Phương Vĩ đang cầm tay cô: ""Có thể nói sự thật cho Nghiêm Thần Dạ không? Con có dự cảm không tốt.""
Trong đầu Diệp Vị Hi hình dung ra tình cảnh người đàn ông này phát hiện ra sự thật, còn cái cảnh kinh hãi tro cốt của cô khong còn nguyên vẹn! Cô còn trẻ, có nhiều người cần cô đi chữa thương cứu sống, cô không thể thay Phương Uyển Như hết hôn, tiễn đưa cái mạng nhỏ của mình.
Cơ thể Phương Vĩ cứng đờ, cảm giác như chân bị nhũn ra, thật sự thì ông ta cũng rất căng thẳng, nhưng vì tập đoàn Diệp thị, dù có chết ông ta cũng không thể từ bỏ.
Phương Vĩ bình tĩnh lại cảm xúc: ""Vị Hi, dù sao thì kết quả vẫn như nhau, coi như là ba cầu xin con.""
Diệp Vị Hi hít sâu một hơi, cánh tay khẽ động ra hiệu cho Phương Vĩ tiếp tục đi về phía trước.
Nghiêm Thần Dạ thấy rõ Phương Vĩ đang căng thẳng, giơ tay đón lấy cô dâu: ""Ba, cảm ơn, con sẽ chăm sóc cô ấy tận tâm nhất.""
Phương Vĩ nghe tiếng ""Ba"" từ miệng Nghiêm Thần Dạ mà sững sờ chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới nói: ""Không dám..."" chữ ""nhận"" phía sau còn chưa kịp nói thì ông ta thức thời sửa lời: ""Được rồi, giao Uyển Như cho cậu Nghiêm, tôi yên tâm rồi.""
Nói xong, Phương Vĩ nhìn Diệp Vị Hi một cách sâu nặng, sau đó biết điều mà lui.
Nghiêm Thần Dạ xoay người đối diện với Diệp Vị Hi đang cay mày nhìn anh, Diệp Vị Hi theo bản năng mà cúi đầu.
Không thể không công nhận, người đàn ông này thực tế so với trong ảnh còn đẹp trai hơn nhiều, không biết có phải do ánh đèn mà da anh lại mịn màng nhẵm nhụi, cô cao một mét bảy, lấy chiều cao đó mà tính thì Nghiêm Thần Dạ chắc chắn cũng phải cao khoảng một mét tám chín.
Với khả năng quan sát của bác sĩ khoa ngoại, người đàn ông này có tỉ lệ vóc người hoàn kim, từng chi tiết rất hoàn mỹ.
Ngẩng đầu lên nhìn thêm chút nữa, Diệp Vị Hi ngưỡng mộ mà nuốt ngụm nước bọt, trên sống mũi cao là đôi mắt đen ẩn giấu nỗi buồn tĩnh mịch, cũng đang nhìn cô chăm chú.
Lúc Diệp Vị Hi quan sát Nghiêm Thần Dạ, cũng giống vậy Nghiêm Thần Dạ cũng đang quan sát lại Diệp Vị Hi, cho dù là từng cử động nhỏ của cô anh đều không bỏ qua.
Dáng người vẫn quyến rũ hấp dẫn người khác như cũ, nhưng khí chất nữ vương tỏa ra từ trong xương không thể che giấu nổi.
Cuối cùng thì anh cũng cưới được cô gái xinh đẹp trong trẻo nhưu nước.
Nghiêm Thần Dạ cong môi, không kìm chế được nhằm vào đôi môi đỏ thắm kia hôn xuống.
""Ưʍ...""
Không kịp đề phòng bị cưỡng hôn làm đầu óc Diệp Vị Hi trong nháy mắt muốn nổ tung...
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.
Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác