Chương 2: Nụ Hôn Đầu

Đây là nụ hôn đầu của cô! Nụ hôn đầu đó! Người đàn ông đáng chết không theo bình thường.

Đáng lẽ phải hôn ở khâu cuối cùng mới phải chứ? Hôn nhẹ như hôn thú cưng một cái là được sao?

Tuần tự không như này!

Bực mình, Diệp Vị Hi giơ tay lên muốn đẩy ra người đang ôm ghì cô vào ngực, nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng.

Hai tay vừa chạm vào l*иg ngực cứng rắn của người đàn ông, đầu óc Diệp Vị Hi bỗng tỉnh táo lại, dù sao thì cũng đã mất nụ hôn đầu rồi, hôn lễ cũng đang tiến hành dở dang, không thể để dã tràng xe cát biển đông được?

Diệp Vị Hi lấy lại lý trí, hai tay bông thõng xuống, đồng thời bên dưới khán đài sầm sì to nhỏ...

Còn có những ánh mắt ghen ghét đố kị mà cô không nhìn thấy...

Cảm giác nhưu khí trong ngực bị hút hết, Nghiêm Thần Dạ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, buông tha cho đôi môi của Diệp Vị Hi bị anh gặm nhắm.

Thay vào đó là cảm giác dịu dàng, nhìn môi anh một lúc lâu, Diệp Vị Hi mới lấy lại được hơi thở bình thường.

Cố gắng kìm nén không xúc động thiến Nghiêm Thần Dạ, Diệp Vị Hi cười nhẹ thấp giọng nói với Nghiêm Thần Dạ: ""Còn chút nữa là được rồi, hôn lễ còn chưa kết thúc đâu.""

Nghiêm Thần Dạ nghe thấy mấy lời của Diệp Vị Hi xong thì quay sang ôm cô một lúc, sau đó mới buông Diệp Vị Hi ra.

Nhưng trước khi buông tay, Nghiêm Thần Dạ ghé sát bên tai cô nói thầm: ""Cô thật đẹp.""

Diệp Vị Hi rất muốn tặng cho Nghiêm Thần Dạ một ánh mắt kinh bỉ, dáng dấp bà đẹp còn cần ngươi phải nói à!

Nhưng bây giờ cô là Phương Uyển Như, chỉ có thể giả bộ thẹn thùng xấu hổ, nhìn về đôi mắt nóng bỏng kia của Nghiêm Thần Dạ mà cười một cái.

Qua hôn lễ này, Diệp Vị Hi thấy rõ, ngoài Nghiêm Thần Dạ thích vẻ ngoài của Phương Uyển Như ra thì không có một ai, ngay cả ông nội, mẹ hay những người trong gia tộc Nghiêm Thần Dạ đều không ưa cô.

Thần thở dài một hơi, mọi người không ưa Phương Uyển Như cũng dễ hiểu, năm đó nếu không phải do cô ta tặng thì cô cũng không bị thất lạc người nhà.

Diệp Vị Hi thầm cảm thán, việc gì phải làm vậy chứ? Gả vào nhà giàu có gì hay đâu?

Kết thúc hôn lễ, mọi người rời khỏi, cơ thể Diệp Vị Hi mỏi nhừ, cô trốn trong phòng thay quần áo gặm bánh mì, nguyên cả ngày hôm nay cô chưa có cái gì bỏ bụng.



Cô tu một ngụm hết nửa chai nước, gặm miếng bánh mì, Diệp Vị Hi nói với Ân Doanh bạn thân kiêm phù dâu hôm nay: ""Cậu nói xem rốt cuộc thì Phương Uyển Như đang giở trò gì vậy? Nếu bị bắt cóc thì chắc chắc phải có điện thoại đến đôù tiền chuộc chứ. Cô ta ham vinh như vậy, vất vả lắm mới bám được Nghiêm Thần Dạ, tại sao trong lúc lâm trận lại bỏ troons? Còn nữa, tẹo mữa thì sao tớ có thể thoát thân được? Thật là đen đủi!""

Ân Doanh nhăn mày, vẻ mặt khổ sở như ăn phải thuốc đắng: ""Bị Hi, cậu đúng là đen đủi, chắc chắn hôm nay cậu không thoát thân được đâu, chỉ có thể triển khai kế hoạch B.""

Diệp Vị Hi quay mặt đối diện với Ân Doanh làm bộ ủy khuất muốn òa khóc, sau đó lại gặm miếng bánh mì nữa: ""à, phù rể đứng ơ vị trí đầu tiên, có phải là người mà cậu yêu thầm không?""

Gương mặt tươi cười của Ân Doanh đỏ bừng cúi đầu, xấu hổ xoắn xuýt ngón tay, mãi sau mới gạt cánh tay Diệp Vị Hi: ""Bên ngoiaf cậu đừng có nói bậy bạ chứ, trước mắt là phải giải quyết vấn đề của cậu đi, tớ không có cách nào để giúp cậu được cả, cậu tự cầu phúc cho mình đi.""

Ân Doanh nói xong thì đứng dậy, cầm theo túi chuân bị đi.

""Này, không ở lại với tớ chút nữa à?"" Diệp Vị Hi đành chịu, nói vọng với Ân Doanh.

""Nghiêm Thần Dạ không phải là người mà nhà họ Â chúng tớ trêu chọc nổi, dù sao thì hai người các cậu có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh ta đẹp trai nhưu vậy, cậu cũng không thiệt thòi gì."" Ân Doanh nửa đùa nửa an ủi Diệp Vị Hi.

Khuôn mặt tinh xảo của Diệp Vị Hi nhăn nhó: ""Đúng là không thiệt thời nhưng đó là lσạи ɭυâи, em dâu với anh rẻ, cái hình ảnh bẩn thỉu đó, tớ không dám nghĩ tới...""

Diệp Vị Hi nói xong, Ân Doanh như nghĩ đến chuyện gì quay người trở lại, đúng bên cạnh Diệp Vị Hi, cúi người xuống, nói thầm với Diệp Vị Hi: ""Lúc kết thúc, tớ nghe trong đám phù dâu hay live stream với Phương Uyển Như nói, hình như Nghiêm Thần Dạ không giống như thích Phương Uyển Như nên mới chịu kết hôn với cô ta. Hai người đó quen nhau đến bây giờ cũng được một năm nhưng chỉ có ba lần gặp, mỗi lần đều cố ý cho người ta chụp được những hình ảnh thân mật, sau đó tuồn ra ngoài để cho mọi người biết bọn họ rất ân ái.""

Diệp Vị Hi như bị sét đánh, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đợi Ân Doanh nói: ""Cậu nó ý gì? Tưởng chuyện tớ nói rất đáng sợ hả?""

Bỗng nhiên Diệp Vị Hi cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nếu Nghiêm Thần Dạ không yêu mà cưới Phương Uyển Như, rốt cuộc là vì cái gì?

Cho dù là vì cái gì đi nữa? Trong đầu Diệp Vị Hi bây giờ là hình ảnh mình trong bộ phim kinh dị nào đó.

Ân Doanh thấy Diệp Vị Hi nhăn nhó suy nghĩ miên man thì vội nói tiếp: ""bên ngoài cũng đồn đại là cậu Nghiêm không được hay thích đàn ông đó sai? Tớ nghĩ anh ta chọn Phương Uyển Như chắc là giữa bọn họ có cái lợi ích gì đó, nhưng bỗng nhiên Phương Uyển Như thay đổi ý định...""

Diệp Vị Hi tỉnh táo lại, chỉ cần không bị chôn vùi ở Tân Thành này, còn lại chuyện Nghiêm Thần Dạ có được hay không, hay anh ta vui vẻ bên đàn ông gì gì đó, cô không quan tâm lắm.

Mặc kệ, cô chỉ cần xác định được Nghiêm Thần Dạ lên được nhưng có thể kéo dài bao lâu thì không biết được.

Đối với vấn đề của đàn ông, Diệp Vị Hi chỉ thấy mình muốn phân tích tỉ mỉ một chút, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong hôn lễ.

Chẳng lẽ lúc hôn cô Nghiêm Thần Dạ tưởng cô là đàn ông? Hay là người yêu anh ta cũng có mặt trong đó?

Vì vậy lúc hôn cô nhưng thật ra anh ta nhìn người yêu ở dưới, vì vậy mới có phản ứng? Vậy thì người đàn ông nào là người yêu của anh ta chứ?



Thôi bỏ đi, những thứ trong đầu này không thực tế chút nào, những thứ Diệp Vị Hi nhớ lại được chẳng có giá trị gì cả.

Chưa kịp nhớ lại tỉ mì, tiếng Ân Doanh nói nhỏ bên tai: ""Nhưng, vừa rồi còn có một người, tớ không biết, mọi người đang bàn luận thì chen miệng vào nói cậu Nghiêm thích một cô gái nhưng gia đình bắt anh ta cưới vị hôn thê là Tần Tiểu Phàm, vì vậy anh ta mới tìm gái hồng lâu Phương Uyển Như làm giao dịch, giữ cô gái anh ta yêu trong tim.""

Diệp Vị Hi nghe xong thở dài chan snanr: ""Hazzz, nếu đúng là không yêu mà cưới Phương Uyển Như, tình hình này của tớ có chút tốt đẹp rồi, dù sao thì tớ cũng là người theo chủ nghĩa độc thân, có thể lãng phí thanh xuân, Quan trọng nhất là không biết Phương Uyển Như và Nghiêm Thần Dạ sống chung với nhau thế nào?""

Còn có sự nghiệp ở nước A của cô? Ước mơ của cô phải làm thế nào?

Diệp Vị Hi vừa nói xong thì điện thoại của Ân Doanh vang lên, ân Doanh nhìn điện thoại trong tay, bỗng nhiên đứng thẳng người lên...

""Chuyện đó....cậu Nghiêm, người ta còn chưa thay xong quần áo mà.""giọng Diệp Vị Hi mềm mại, âm thanh rất nhẹ, nũng nụi làm chính tai cô nghe thấy cũng nổi da gà.

Khóe miệng Nghiêm Thần Dạ cong cong, đôi mắt thâm trầm quan sát Diệp Vị Hi từ trên xuống dưới một lượt, dáng người lồi lồi lõm lõm rất gợi hứng thú, đúng như dự đoán, đôi chân thẳng tắp nhỏ nhắn rất dễ gợi cho anh những suy nghĩ lệch lạc.

Hôm nay anh rất vui vẻ.

Từ trước tới giờ Nghiêm Thần Dạ tao nhã cao sang, lạnh lùng cấm dục, hơn nữa còn nói năng khiêm lời, nhưng lú này nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Trên người khôn tồn tại cái cảm giác làm người ta không rét mà run, lạnh lùng như Diêm Vương Tu La.

""Tôi giúp cô thay."" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

TRong giọng nói lộ ra dạt dào hứng thú, vừa nói vừa bước tới trước mặt Diệp Vị Hi.

Nhìn theo người đàn ông làm người ta không đoán được ý nghĩ, lại còn đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm, xung quanh bao phủ hơi thở mạnh mẽ của Nghiêm Thần Dạ làm cả người Diệp Vị Hi cứng ngắc đứng chôn chân ở đó, bỗng chốc đầu ốc quên mất phản ứng.

Nghiêm Thần Dạ nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ đơn thuần của người phụ nữ đang nhìn mình, giơ hai tay đặt lên bả vai Diệp Vị Hi, sau đo xoay người Diệp Vị Hi lại để cô đối mặt với gương.

Những ngón tay thôn dài bên bàn tay phải khẽ vuốt ve bả vai Diệp Vị Hi mấy cái, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.



Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.

Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác