Chương 12
Cô gọi cho anh "Ngạn tử, anh có muốn ra ngoài ăn tối không?"
Lục Tử Ngạn ở đầu dây bên kia thắc mắc "Không phải em đang đi chơi à?"
"Em về sớm."
"Hà hà, nhớ anh chứ gì?"
Cô cảm thán, anh bị ảo tưởng à? "Anh có đi không? Không thì em cúp máy đây. "
Ai đó vội vàng hét lên "Ấy, đi, đi chứ. Em đang ở đâu?"
"Gần trạm xe bus, đường XX."
"Đứng đấy chờ anh, nhớ đứng nép vào, gió đang thổi mạnh, cẩn thận bị cuốn đi mất."
Cô muốn mắng anh, nhưng lại bị cúp máy trước, nên không thể, nhìn cô ốm yếu mỏng manh lắm hay sao mà bị gió thổi??
Cố Thanh Vũ ngồi chờ Lục Tử Ngạn ở trạm xe bus gần nhà hàng, được một lúc một chiếc xe BMW đỗ trước mặt cô, bên trong xe ló ra một khuôn mặt anh tuấn "Tiểu thư, mời em lên xe."
Cố Thanh Vũ bật cười, vòng ra bên cạnh mở cửa ngồi xuống, anh nói "Thà lúc đầu em đừng đồng ý tham gia bữa tiệc nhàm chán đó để đi chơi với anh thì sẽ tốt hơn."
Cô chậm rãi nói "Tại Bạch Nha và Phi Trúc mời mãi em mới đi đấy."
"Anh đưa em đi ăn tối, muốn ăn gì?"
"Ừm.. Em nuốn ăn sủi cảo. Quán sủi cảo của bác Đồng vẫn còn mở." Anh đánh tay lái vòng xe. Sủi cảo của bác Đồng mà cô nói là tiệm thức ăn Trung Hoa truyền thống nằm gần nhà cũ của cô, lúc trước cô và bà nội hay ăn ở đó, có thể coi là chỗ quen biết, bác ấy rất hay giúp đỡ nhà cô. Người phát hiện ra bà cô bị đột quỵ cũng là bác. Dạo này vì bận nhiều việc nên không còn hay tới nữa.
Quán của bác Đồng vẫn đông khách như lúc trước, thấy cô đến, ông hơi ngạc nhiên nhìn thật kỹ rồi vui vẻ chào đón "Tiểu Vũ, Tử Ngạn là các cháu phải không?"
Cố Thanh Vũ cúi đầu chào "Lâu quá không gặp."
"Haha...vậy mà ta cứ tưởng các cháu quên chỗ này rồi chứ."
Lục Tử Ngạn cười tươi "Sao có thể chứ, vì gần đây cháu và Thanh Vũ bận quá thôi."
"Mau vào nhà ngồi đi, ngoài này lạnh lắm. Hai đứa dùng gì?" Bác gái niềm nở đón cô. Dịu dàng nói.
Cố Thanh Vũ quay sang hỏi anh "Ngạn tử, anh ăn gì?"
Lục giáo sư ôn nhu đáp "Như em."
"Vậy cho cháu hai chén cháo hào và hai phần sủi cảo."
"Được, chờ chút nhé."
Lục Tử Ngạn thấy bác gái ra ngoài, ghé sát cô thì thầm "Lâu như vậy hai bác ấy vẫn nhớ mặt anh."
"Anh đừng xem thường người già."
Lục Từ Ngạn cười hì hì, ngồi ung dung chờ cô đưa đũa muỗng cho mình. Cô cảm thán, anh rốt cuộc là đã nhận ra mình đã là người trưởng thành chưa vậy??
Bác Đồng bưng ra hai tô cháo và hai phần sủi cảo, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ sự vui vẻ, hiền lành "Có rồi đây, hôm nay ta đặc biệt khuyến mãi, cho hai cháu nhiều gấp đôi đấy."
"Cảm ơn bác." Cố Thanh Vũ cười cảm kích, đưa cho anh, "Anh dùng đi."
Lục Tử Ngạn nhìn bát cháo, mày đẹp cau lại, ngước nhìn cô "Thanh Vũ, anh không ăn hành khô."
"Vậy thì anh gắp ra đi."
Lục Tử Ngạn híp mắt nói "Anh đã trao thân gửi phận cho em rồi, em phải có trách nhiệm với anh chứ!"
Cố Thanh Vũ không còn gì để nói, thay vì ngồi nói với anh, cô thà gắp bỏ mấy miếng hành khô kia rồi ăn cho no bụng sẽ tốt hơn. Gắp xong, cô nói "Được rồi đấy."
Lục Tử Ngạn cầm thìa trước khi ăn còn nói "Anh vừa mới khen bác ấy trí nhớ tốt bây giờ thì rút lại câu đó."
Con người này, già cả lớn nhỏ cũng không phân biệt, cô thể vô tư nói người khác như thế sao?
***
Ăn no, cô cùng anh đi dạo, ban đêm trời càng thêm lạnh, cô khoác chiếc áo to bự cũng không bớt hơn, hơi thở cũng hoá thành khói. Lục Tử Ngạn đột nhiên dừng lại, xoay người cô đối diện với mình, lấy khăn choàng choàng cho cô. Cố Thanh Vũ hỏi "Anh không sợ lạnh hay sao?"
Lục Tử Ngạn vỗ ngực lớn tiếng "Anh là đàn ông đâu thể thấy vợ mình lạnh mà đứng yên." Vế sau liền giở trò "Nếu em sợ anh lạnh thì ôm một cái thật chặt."
Cố Thanh Vũ: Im lặng bỏ đi.
Lục Tử Ngạn bật cười đuổi theo. Anh nắm tay cô nhét vào túi áo mình, giọng nói trầm thấp nam tinh "Về nhà thôi, nếu không em sẽ bị cảm lạnh đấy."
Cố Thanh Vũ xúc động, dịu dàng "Vâng" một tiếng. Anh bước đều bên cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng "Ít nhất thì nắm tay như vậy rất giống cảnh lãng mạn trong mấy cái phim vớ vẩn em thường xem."
Cô khẽ cười, đây có thể coi là có chút lãng mạn trong cách thể hiện tình yêu của anh?
Sáng, Lục Tử Ngạn đặc biệt dậy sớm, cà vạt tươm tấp, quần áo ngay ngắn, tóc tai gọn gàng đi vào bếp, cất tiếng "Thanh Vũ, bữa sáng của anh."
"Chờ chút"Cố Thanh Vũ cất tiếng, chuẩn bị hộp cơm xong, cô đưa bữa sáng cho anh rồi ngồi xuống. Chọc ghẹo anh "Hôm nay anh không nướng nữa à?"
Lục Tử Ngạn vui vẻ dùng, mắt ngó phía trước, anh chau mày "Em không thích à?"
Cô cười lạnh "Không, ngược lại ấy chứ, đỡ phải tốn thời gian gọi anh."
Lục Tử Ngạn: "...."
***
Đến trường, anh đi trước, cô đi sau, cứ coi như bình thường. Thụ thấy cô xuất hiện, chạy ào tới "Mày vào lớp à?"
Cô trả lời "Chẳng nhẽ vào phòng vệ sinh???"
Nó cười, vỗ vai cô "Cố tử, có trai đứng trước cửa lớp chờ đấy."
"Ai cơ?"
"Lâm Chính Tường, cái thằng mày gặp ở buổi họp lớp ấy, xem ra hắn quyết định theo đuổi mày rồi. Suy nghĩ xem có cho người ta một cơ hội không."
Cô: "Biến"
Cố Thanh Vũ đi đến lớp, quả nhiên cậu ta đứng chờ thật, mọi người xung quanh cũng đang nhìn. Cô níu tay Thụ: "Thụ, mày bảo cậu ta đi đi, để tao còn vào lớp."
Nó cười "Mày sợ cái beep gì, cứ đến đó và bảo: tớ đã kết hôn, thế là xong. "
"Mày mau giúp tao đi."
Cô lớn tiếng nói, không ngờ để Chính Tường nghe được, cậu ta quay sang, mặt lộ rõ sự vui vẻ "Thanh Vũ."
Cô thở dài một hơi...
"Sao cậu không gọi cho tớ? Làm tớ chờ mãi."
Cô cười trừ "Xin lỗi, tớ quên mất."
"Vậy, bây giờ cậu cho tớ số nhé."
"Chuỵên này..."
"Này, hai người kia, không định lên lớp sao?"
Giọng nói Lục giáo sư vang lên phía sau, cậu bạn họ Lâm thấy anh cúi gập người chào, rồi cười với cô "Thanh Vũ, một lát gặp nhé."
Lục giáo sư mặt mày khó chịu, bước đến gần "Em quen à?"
Cô gật đầu "Cậu ấy là bạn cũ, ừm...tên là Chính Tường thì phải."
Anh "hừ" một tiếng, mở cửa đi vào lớp, cô nhíu mày. Cố Thanh Vũ không hiểu hành động của anh, cũng không quan tâm, đi vào trong lớp.
***
Hết giờ bên lớp của cô, là lớp của cậu bạn họ Lâm, anh đi từ đầu đến cuối lớp, trừng mắt nhìn cậu ta, mấy ngày trước có nghe họ thủ thỉ với nhau :
Chính Tường: "Tao mới gặp lại mỗi tình đầu, cô ấy xinh lắm."
Bạn: "Thế mày định làm quen à?"
"Ừ, không ngờ học cùng trường, cách lớp mình mấy lớp thôi. Chắc chưa có người yêu đâu, tao phải nhanh chóng mới được. Mấy năm không gặp, cô ấy vẫn giữ nét thanh tú."
Bây giờ biết được mối tình đầu của cậu là cô, Lục giáo sư liền thay đổi thái độ với cậu ta, đứng trên bục giảng bài, mặt mày cau có, ánh mắt nhìn cậu ta đằng đằng sát khí, thấy cậu ta mở miệng liền phang thẳng viên phấn vào mặt, cất tiếng "Giờ của tôi cậu dám làm ồn?"
Mấy lần như vậy , cậu ta thì không biết lý do mình bị đì, vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.
Lục Tử Ngạn là một người có tính nhẫn nhịn rất kém, cuối cùng, một ngày đẹp trời, mát mẻ, cậu ta hẹn cô trước lớp, mặt mày hơi ngượng đưa cô hai tấm vé "Tớ có hai tấm vé xem phim, tối nay cậu có rảnh không?"
Cô không muốn bị cậu ta làm phiền, dạo gần đây cậu ta cứ bám dính lấy mình, cô lạnh giọng nói "Tớ không thể đi với cậu, tớ kết hôn rồi."
Câu nói của cô làm cho đám bạn đứng trốn sau cửa lớp cười thầm, cô rốt cuộc cũng chịu nói ra.
Cậu bạn họ Lâm sững người, cơ mặt căng cứng, hỏi dồn dập "Cậu kết hôn? Là nói dối phải không? Tớ có nghe ai nói đâu? Thanh Vũ, cậu không vừa ý tớ điểm nào?"
Cô thở dài "Tớ kết hôn rồi, tin hay không tuỳ cậu." Cô thuộc kiểu người thích yên tĩnh, gặp rắc rối tự động né tránh, đối với cậu ta càng không muốn dính đến.
"Vậy cậu kết hôn với ai? Tớ không tin.."
"Cô ấy kết hôn với tôi."
Ai đó vừa lên tiếng, khiến mọi người xung quanh hết sức ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều hướng về phía ba người, đám Bạch Nha vô cùng háo hức, trông chờ phản ứng tiếp theo của Lục giáo sư. Cố Thanh Vũ hai mắt mở căng nhìn người vừa lên tiếng, Lục Tử Ngạn!??? Nhìn nét mặt của anh, cô đủ thấy mưa đen sấm chớp đang vây quanh.
Anh chậm trãi bước đến trước mắt Chính Tường, nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu ta, tâm tình càng lúc càng không vui, vươn tay kéo cô đi giữa bàn dân thiên hạ. Cô thầm khóc, cuộc sống yên bình của cô, chấm dứt rồi...
Ngô Phong đứng khoanh tay nhìn hai người bỏ đi, tặc lưỡi vài cái, trường này lại sắp có một sự kiện mới. Hắn cười, Lục Tử Ngạn thật bản lĩnh, dám cãi lời vợ, tự động tuyên bố chủ quyền như thế, còn bạn học kia, gan to bằng trời mới dám tỏ tình với vợ của anh trước mặt anh như vậy. Hắn huýt sáo, sải bước bỏ đi.
Nhắc đến Chính Tường, cậu ta như khúc gỗ đứng trơ ra, hai bên lỗ tai lùng bùng, cậu hết đường sống rồi, bây giờ mới nhận ra, mấy ngày qua mình bị Lục giáo sư ác ma đày đoạ là vì nguyên nhân này, cuộc đời ĐH của cậu thế là hết. Cậu thề, nếu biết Cố Thanh Vũ là vợ của Lục giáo sư ác ma, có chết cũng không dám động đến.
Anh lái xe đưa cô ra khỏi trường, trong xe, mặt anh bí xị, không nói tiếng nào. Cô ngồi bên cạnh, chắc không phải anh giận vì cô không nói cho anh biết đấy chứ, nhưng chính anh cũng có hỏi đâu. Cố Thanh Vũ, hết cách lên tiếng trước "Ngạn tử, anh giận đấy à?"
"Không." Một câu trả lời cộc lốc.
Cô dịu giọng nói "Em có giấu anh đâu?"
Ai đó hừ mũi "Thằng nhóc đó, gan to bằng trời."
Cô an ủi "Thôi, vợ mời anh ăn cơm nhé."
Lục Tử Ngạn không trả lời, Cố Thanh Vũ hết kiên nhẫn, nói "Không thì đừng hối hận."
Anh vội vàng la ó "Anh có bảo không đi đâu?"
"Thế sao không trả lời."
"Anh bận suy nghĩ nên ăn gì."
Cô "...."
Ngồi trong nhà hàng, Lục Tử Ngạn lại vui vẻ như lúc đầu, ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi "Ngạn tử, nếu em nɠɵạı ŧìиɧ anh sẽ làm gì?"
Ai đó đang ăn, suýt chút bị sặc, cô vội nói "Em chỉ hỏi thôi."
Anh nhìn cô, con ngươi híp lại, nghiêm túc nói "Nếu em nɠɵạı ŧìиɧ, anh sẽ chạy đi thiến thằng đó, rồi chết trước mặt em, cho em vừa lòng."
Cố Thanh Vũ bật cười, anh có cần nghiêm túc thế không? Cô cười nghiêng ngả, sao lúc này cô thấy tội cho anh. Lục Tử 'Ngạn cúi xuống tiếp tục anh, mặc kệ cô ngây ngô cười.
😌