Chương 14

“Uất Lam…, Uất Lam, bạn thức dậy đi. Chút nữa, buổi lẽ đính hôn của giám đốc Lục và cô Ôn sẽ bắt đầu, sao bạn lại nằm ngủ ở đây vậy?”

Uất Lam bị đánh thức bởi một giọng nói. Cô từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn về phía trước. Cô vẫn còn sống?

Sao có thể như vậy được? Cô đã nhảy từ tầng 28 xuống mà.

Đây là đâu?

Uất Lam nhìn cảnh lạ trước mắt, chỗ này không phải trong bệnh viện.

Đây hình như là bên trong một căn phòng nghỉ.

“Uất Lam, Uất Lam, bạn sao vậy?” Đàm Lợi Lợi giơ tay ra lắc qua lắc lại trước mắt Uất Lam. “Uất Lam, mình biết bạn thích giám đốc Lục, nhưng hôm nay là lễ đính hôn của giám đốc Lục và cô Ôn, bạn hãy bỏ cuộc đi, đừng để đến cuối cùng người bị tổn thương là chính bạn.”

Đàm Lợi Lợi là bạn học của Uất Lam, đồng thời cũng là cô chủ của nhà họ Đàm, hôm nay đến đây để tham dự buổi lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm với Ôn Như Họa.

Uất Lam có chút bức bối, không phải cô đã chết rồi sao?

Sao lại gặp Đàm Lợi Lợi? Vả lại Đàm Lợi Lợi vừa nói gì? Tham dự buổi lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa? Chuyện này là sao?

Uất Lam ngơ ngác mở miệng: “Lợi à, bạn…, không phải bạn đã qua Mỹ rồi à?” Hai năm trước, Đàm Lợi Lợi đã qua Mỹ, lúc đó còn thường xuyện gọi video cho nhau, năm ngoái về còn đem theo quà Mỹ về cho cô nữa.

“Uất Lam, có phải bạn bị sốt rồi không?” Đàm Lợi Lợi đưa tay sờ lên trán Uất Lam, thấy nhiệt độ vẫn bình thường. “Cũng đâu có sốt, vậy sao bạn không nói chuyện? Sao mình qua Mỹ được? Chúng ta vẫn chưa tốt nghiệp mà.”

Đàm Lợi Lợi lập tức kéo Uất Lam đứng dậy, vỗ vào vai Uất Lam. “Được rồi, Uất Lam. Mình biết hôm nay Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa đính hôn, trong lòng bạn rất khó chịu. Nếu bạn cảm thấy không chịu nổi thì cứ đi trước đi, mình cũng phải đi đây, mẹ mình đang tìm mình.”

Đàm Lợi Lợi chuẩn bị rời đi.

Uất Lam chụp tay Đàm Lợi Lợi lại, trong đầu lóe lên vài cảnh tượng khiến cô có chút không dám tin, hỏi bằng giọng run rẩy: “Lợi à, chúng ta vẫn chưa tốt nghiệp hả?”

“Uất Lam, hôm nay bạn sao vậy?”

“Lợi à, Lợi à, con đang ở đâu?” Bên ngoài cửa vang lên giọng của bà Đàm. Đàm Lợi Lợi trả lời: “Mẹ, con ở đây.” Rồi nói với Uất Lam: “Mẹ mình gọi mình rồi, mình đi trước đây.”

Uất Lam quăng người lên ghế xô-pha trong phòng nghỉ, cô run rẩy lấy điện thoại ra, có vẻ như không dám nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình. Cô chợt trợn to mắt lên, bây giờ lại là hai năm rưỡi trước?

Sao có thể như vậy được?

Rõ ràng cô đã nhảy từ tầng 28 xuống, sao có thể sống lại một lần nữa vào hai năm rưỡi trước đây?

Còn là ở buổi lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa?

Đây là mơ sao?

Uất Lam đưa tay nhéo vào cánh tay mình, đau…

Đây không phải là mơ!

Đây là thật!

Cô ấy đã sống lại, ông trời tội nghiệp cô, cho cô một cơ hội mới!

Uất Lam vừa kích động vừa vui mừng, đồng thời trong lòng cũng có thất vọng. Vậy là, cô không thể gặp bé Nam nữa, đúng không?

Bé Nam chưa tồn tại trong thời gian này.

------

Hôm nay là lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm với Ôn Như Họa. Ở thành phố này, họ Lục có thể xem là gia đình giàu có bậc nhất, nên rất nhiều người đến tham dự.

Vô số phóng viên, nhà báo đang chuẩn bị đưa tin về cuộc đính hôn mang tính thế kỷ này.

Uất Lam rời khỏi phòng nghỉ, đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Cô sống lại một kiếp khác, cô phải sống cho chính mình.

Rửa mặt xong, chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, cô không muốn ở lại khách sạn này để tham dự buổi lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm. Sống lại kiếp khác, cô sẽ không yêu người đàn ông này nữa.

Có một giọng nữ vang lên ở hành lang: “Nhiều người quá vậy…”

Đây là giọng của Ôn Như Họa!

Uất Lam ngay lập tức mở cửa một phòng nhỏ và trốn vào trong.

Cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, hai bóng người bước vào.

“A…, nhẹ thôi, Hằng Niên, anh đừng làm rách lễ phục của em…”

Ôn Như Họa bị Lục Hành Niên đè trên bồn rửa, anh ta cởi hết quần áo của Ôn Như Họa, gấp rút muốn cho vào. Ôn Như Họa rên hư hử, vừa chống cự vừa chuyển động với vẻ lẳиɠ ɭơ.

“Hành Niên, Hành Niên, anh thật tuyệt!”

Lục Hành Niên nhếch môi: “Anh giỏi hay Lục Chiến Thâm giỏi?”

Cơn lửa du͙© vọиɠ của Ôn Như Họa đã lên đến đỉnh điểm làm cô ta thốt không nên lời. Hai mắt cô ta lảo đảo, toàn thân mềm nhũn trên bồn rửa.

Uất Lam trốn trong phòng nhỏ, lắng nghe âm thanh ở bên ngoài. Hành Niên?

Cô lấy điện thoại ra, nhắm thẳng vào hai người qua khe hở, nhấn nút chụp…

Cái tên này nghe hơi quen!

Uất Lam được gả vào nhà họ Lục hai năm, nhưng cô không biết nhiều về những người trong gia đình họ. Họ Lục là gia đình nổi tiếng từ trăm năm nay, được chia thành nhiều nhánh nhỏ, vì Lục Chiến Thâm ghét cô, bà Lục cũng không muốn gặp cô, nên bình thường cô rất ít tiếp xúc với họ.

Có điều, với cái tên Hành Niên này, Uất Lam hình như có chút ấn tượng.

Phải rồi, Lục Hành Niên!

Em họ của Lục Chiến Thâm.

Thật không ngờ, Ôn Như Họa và Lục Hành Niên, em họ của Lục Chiến Thâm, đã ngủ với nhau. Lục Chiến Thâm, mắt anh đúng là mù thật rồi, Ôn Như Họa mà anh một lòng yêu thương, đã ngủ với em họ của anh, anh bị cắm sừng lâu rồi mà không biết.

Uất Lam nắm chặt tay, cô cố chịu thiệt thòi, chịu đựng bao nhiêu năm qua, lại bị người đàn ông đó xem là rác rưởi. Con của cô, cũng không được xem trọng, chịu đủ sỉ nhục và tổn thương, còn bản thân cô, trên người cũng đầy sẹo.

Lục Chiến Thâm, tôi thực sự muốn cho anh nhìn thấy Ôn Như Họa mà anh yêu nhất, lúc này đang lẳиɠ ɭơ nằm trong vòng tay của em họ anh, cho anh thấy bộ dạng của cô ta ngay lúc này!

“Hành Niên, em có thai rồi, là con của anh đó.” Ôn Như Họa chỉnh lại quần áo, vẻ mặt tươi cười. “Hành Niên, em không thể lấy Lục Chiến Thâm được, em có thai rồi, đã ba tháng rưỡi rồi.” Lục Chiến Thâm vẫn chưa chạm vào cô ta, nếu thực sự đính hôn, sẽ bị phát hiện ra thôi!

Vậy thì, coi như xong.

Lục Hành Niên ôm chặt Ôn Như Họa: “Em cứ nói là của anh ta, không phải xong rồi sao? Đúng lúc có con sẽ giúp ổn định chỗ đứng của em, anh cũng thuận tiện hơn. Lục thị không nên thuộc về Lục Chiến Thâm, chờ sau này anh nắm được quyền phụ trách Lục thị, anh sẽ đón em và con về bên anh.”

Ôn Như Họa cũng nghĩ như vậy, nhưng Lục Chiến Thâm chưa từng chạm vào mình. “Hành Niên, em…”

Lục Hành Niên đã đoán ra được, sắc mặt anh ta rất tệ, lập tức buông Ôn Như Họa ra. “Chắc không phải Lục Chiến Thâm chưa đυ.ng vào em đó chứ? Không phải anh ta yêu em nhất sao? Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Ôn Như Họa bật khóc: “Hành Niên, em là người của anh, sao anh lại hung dữ với em? Khi em trao cho anh, đó là lần đầu tiên của em!”

Lục Hành Niên đành phải ôm Ôn Như Họa vào lòng, nhưng trong tim lại cười mỉa mai, Lần đầu tiên? Lẳиɠ ɭơ như vậy mà nói là lần đầu tiên? Nhưng vì Ôn Như Họa vẫn còn hữu ích với mình, nên đành phải dỗ dành: “Được rồi, được rồi, là anh không đúng!”

Ôn Như Họa đánh vào ngực Lục Hành Niên: “Hành Niên, anh nói xem, em phải làm gì mới được đây? Nếu đính hôn với Lục Chiến Thâm, nhất định sẽ bị anh ta phát hiện ra, mà em…, em đã trao lần đầu tiên cho anh rồi, Hành Niên.”

Nếu bị Lục Chiến Thâm phát hiện ra cô ta không phải lần đầu tiên…

Lục Hành Niên suy nghĩ, nói: “Không sao đâu, Như Họa, anh đã suy nghĩ giúp em rồi, anh sẽ đưa em ra nước ngoài làm một cái màng giả, chúng ta…”

Uất Lam muốn nghe rõ ràng hơn một chút, nhưng giọng của Lục Hành Niên lại thu nhỏ đi, cô cũng không dám gây ra tiếng động lớn.

Một lúc sau, Lục Hành Niên và Ôn Như Họa chia nhau rời khỏi phòng vệ sinh.

Uất Lam đợi sau khi Ôn Như Họa đi được một lúc rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh, lúc này là 9 giờ sáng, buổi lễ đính hôn 12 giờ mới bắt đầu.

Trước khi đi, Uất Lam định nói với Đàm Lợi Lợi một tiếng. Trong sảnh tiệc đông người qua lại, một người phục vụ đưa cho Uất Lam một ly rượu vang. Uất Lam cầm lấy ly rượu, cô thấy hơi khát nên đã uống một ngụm. Mới đi được mấy bước, cô cảm thấy hơi chóng mặt.

Người phục vụ đỡ được cô: “Cô Uất, cô không sao chứ?”

Uất Lam cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao người phục vụ này lại biết tên mình, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ kỹ, đầu cô đã choáng váng hơn nhiều.

Người phục vụ dìu Uất Lam đứng dậy: “Cô Uất, tôi dìu cô vào nghỉ ngơi một lát ha.”

Người phục vụ dìu Uất Lam đang dần dần mất hết ý thức đến trước một căn phòng nghỉ, đẩy Uất Lam vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Rồi lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn: “Cô Ôn, chuyện cô dặn tôi làm, tôi đã làm xong rồi.”