Chương 13

“Chiến Thâm, là Ôn Như Họa, là cô ta đã đẩy bé Nam, là cô ta đẩy bé Nam té xuống cầu thang. Chiến Thâm, anh hãy tha cho tôi và bé Nam, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh.” Uất Lam quỳ dưới đất, ôm chặt ống quần của anh ta, dập đầu liên tục. “Tôi cầu xin anh đó, hãy tha cho tôi và bé Nam đi.”

“Đủ rồi, Uất Lam. Chính Như Họa đã cứu bé Nam, nếu không nhờ có Như Họa, bây giờ bé Nam còn bị thương nặng hơn nữa kìa!” Lục Chiến Thâm nhìn sang chỗ khác, có hơi thất vọng, đẩy cô ra: “Uất Lam, cô tỉnh táo một chút được không? Đến bây giờ cô vẫn muốn hãm hại Như Họa?”

Uất Lam đứng dậy, chạy về phía phòng bệnh của Ôn Như Họa, đẩy cửa ra, liên tục đấm vào người Ôn Như Họa. “Ôn Như Họa, nếu bé Nam có chuyện gì, tôi sẽ bắt cô đền mạng. Các người sẽ bị quả báo! Lòng dạ của cô sao có thể độc ác đến vậy? Nó vẫn còn quá nhỏ, sẽ không đe dọa gì đến cô cả.”

Ôn Như Họa dường như đã đoán trước được rằng Uất Lam sẽ đến, liếc nhìn Lục Chiến Thâm đang theo vào sau Uất Lam, cố né tránh, hét lên bằng giọng yếu ớt: “Chiến Thâm, Chiến Thâm cứu em, Uất Lam điên rồi, cô ấy bị điên rồi.”

Lục Chiến Thâm đẩy Uất Lam ra, đứng chắn trước người Ôn Như Họa, nhìn Uất Lam bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng, mặt sa sầm. “Đủ rồi. Lúc đó nếu không nhờ Như Họa đỡ cho bé Nam, không biết chừng bây giờ bé Nam còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa. Như Họa vì cứu bé Nam mà bị gãy tay. Uất Lam, cô làm tôi quá thất vọng!”

Uất Lam vịn tường, mỉm cười, mặt cô nhợt nhạt, đôi môi run rẩy. “Lục Chiến Thâm, anh bị mù rồi phải không?”

Sao không nhìn ra được sự ác độc của Ôn Như Họa?

Lục Chiến Thâm nhìn về phía người vệ sĩ ở cửa, nói với vẻ bất lực: “Đừng làm tổn thương cô ta, kéo cô ta ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”

------

Mỗi ngày Uất Lam đều đứng bên ngoài phòng bệnh của bé Nam, nhìn cô giống như đã mất đi linh hồn, nước mắt của cô đã khô cạn, cổ họng cô khóc đến khàn, và một trái tim cũng đã chết.

Buổi tối ngày hôm đó, tranh thủ lúc hai người bảo vệ thay ca cho nhau, cô đã bước vào trong phòng bệnh, nhìn hình dáng nhỏ bé đang nằm trên giường, hai mắt đang nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng. Còn nhỏ như vầy, mà đã phải chịu đau đớn nhiều như vậy.

Cô bồng bé Nam lên. Xin lỗi, đều tại mẹ không tốt.

Mẹ sai rồi.

Mẹ không nên yêu anh ta, rất không nên. Tất cả đều là lỗi của mẹ.

------

Ở sân thượng bệnh viện.

Uất Lam bồng bé Nam đứng ở mép lan can, nhìn xuống phía dưới mà không hề chớp mắt.

Chỉ cần tiến về phía trước một bước, chính là vực sâu sâu thẳm.

Ở dưới chân tòa nhà, tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi.

Rất nhiều người vây xung quanh.

Lục Chiến Thâm vừa ra khỏi phòng bác sĩ, chuông điện thoại vang lên, là trợ lý của anh ta gọi đến. “Giám đốc Lục, tôi đã lấy được đoạn phim mà anh cần ở chỗ hòn non bộ. Là cô Ôn đã đánh cô Uất Lam, sau đó cố tình nhảy xuống hồ.”

Lục Chiến Thâm không dám tin: “Cậu nói gì?”

Người trợ lý ngay lập tức gửi đoạn phim đến điện thoại cho Lục Chiến Thâm. Anh ta nhìn vào cảnh quay, bàn tay run rẩy.

Và ngay vào lúc này.

“Giám đốc Lục, anh mau đến đây, không hay rồi.” Một người bảo vệ vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng. “Không hay rồi. Cô Uất Lam bồng theo cậu Nam, định nhảy lầu đó.”

“Cái gì?” Lục Chiến Thâm kinh hoàng.

Gần như ngay lập tức, Lục Chiến Thâm chạy lên sân thượng, nhìn vào Uất Lam đang bồng bé Nam đứng ở mép lan can, giọng anh ta run rẩy: “Uất Lam, cô điên rồi hả? Rốt cuộc cô định làm gì?”

“Lục Chiến Thâm, tôi biết anh ghét tôi, ghét tôi chia rẽ anh và Ôn Như Họa, nhưng bé Nam là con của chúng ta, trong người nó đang chảy dòng máu của anh.”

Nhìn hình dáng mảnh mai kia đứng ở mép lan can, gân xanh trước trán Lục Chiến Thâm căng cứng: “Uất Lam, chết tiệt, cô đứng yên đó, không được cử động! Giữa chúng ta có hiểu lầm, cô đừng cử động!”

Uất Lam mỉm cười, gió lạnh thổi tung mái tóc của cô, cô nói thật khẽ: “Anh biết không? Tôi đau lắm, thật sự rất đau. Con của chúng ta không còn nữa, con cứ vậy mà rời khỏi cơ thể của tôi, vào buổi tối lạnh lẽo đó.”

Lục Chiến Thâm tưởng rằng cô nói về bé Nam, vội vàng nói: “Bé Nam ổn rồi, bác sĩ nói, mấy ngày nữa nó sẽ tỉnh lại. Cô không tin lời tôi nói, chẳng lẽ lời bác sĩ nói mà cô cũng không tin?”

Uất Lam cúi đầu, nhìn bé Nam vẫn đang hôn mê, trán đang được băng bó. Cô tuyệt vọng, trong lòng quạnh quẽ, cô nói: “Lục Chiến Thâm, tôi biết anh không yêu tôi, nhưng bé Nam là con của anh, anh phải chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ không làm phiền anh và Ôn Như Họa nữa.”

Nói xong, Uất Lam cúi đầu hôn lên trán bé Nam, nhìn cậu bé lần nữa với ánh mắt lưu luyến, rồi quay đầu lại nhìn Lục Chiến Thâm, người đàn ông mà cô dùng tất cả để yêu thương. “Chỉ khi tôi chết đi rồi, anh mới có thể đối xử tốt với bé Nam. Vậy thì, tôi sẽ toại nguyện cho hai người.”

Cô nói xong rồi đặt bé Nam xuống, sau đó nhắm mắt lại, dứt khoát nhảy từ sân thượng tầng 28 xuống dưới.

“Uất Lam…” Lục Chiến Thâm vội lao đến, nhào người về phía trước, nhảy theo xuống dưới. Anh ta chỉ muốn chụp cô lại, nhưng cô ngày càng xa, rơi xuống mặt đất tan tành, máu lan ra khắp nơi…

Bên tai gió gào thét, cơ thể rơi xuống với tốc độ nhanh, Lục Chiến Thâm nhắm chặt hai mắt, trước đây anh ta đã làm quá nhiều chuyện ngớ ngẩn, thời khắc ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết, Uất Lam, anh đi theo em đây.

Không sinh cùng ngày, nhưng sẽ chôn cùng chỗ.