Chương 15

Ở đó, Ôn Như Họa đang ôm eo Lục Hành Niên. “Hành Niên, đã làm xong xuôi rồi. Em kêu phục vụ bỏ thuốc vào ly rượu của Uất Lam. Em biết ngay em mà đính hôn với Chiến Thâm, sao Uất Lam có thể không đến dự được? Trước giờ Chiến Thâm rất ghét Uất Lam, đến lúc đó báo cho các nhà báo để họ xông vào, Chiến Thâm chắc chắn sẽ nghĩ rằng đó là do Uất Lam giở trò, anh ta sẽ không yêu Uất Lam nữa. Còn bà Lục vô cùng để ý đến thể diện, nhất là khi bây giờ Lục Chiến Thâm đang nắm giữ Lục thị, có mặt nhiều nhà báo ở đó, chắc chắn bà Lục sẽ kêu Lục Chiến Thâm cưới Uất Lam. Đến lúc đó, em sẽ mượn cớ này để ra đi một cách đau đớn, sống ở nước ngoài sinh con rồi làm phẫu thuật màng giả xong mới quay về.”

Ôn Như Họa tính toán rất chặt chẽ, vì Lục Chiến Thâm ghét viên kẹo dẻo Uất Lam, nên Lục Chiến Thâm sẽ không yêu Uất Lam. Vậy thì, sau khi cô ta quay về, không ai có thể gây nguy hiểm cho địa vị của cô ta nữa, trong lòng Lục Chiến Thâm lại có áy náy với cô ta, cô ta mới có thể giành lại được tình yêu của Lục Chiến Thâm.

------

Uất Lam chỉ cảm thấy cả người nóng ran, khó chịu như thể đang bị lửa đốt vậy, rất khó chịu. Cô mở mắt ra và liếʍ đôi môi khô khốc. Đây là đâu?

Trước mắt là một màn tối tăm.

Cô không nhìn thấy rõ.

Sâu trong xương tủy khó chịu như bị kiến cắn, nước...

Cô muốn uống nước.

Đột nhiên, eo cô bị ôm chặt bởi một đôi bàn tay, người đàn ông cũng đang bị sức nóng hành hạ ghì chặt lấy eo của Uất Lam, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn đầy sức mạnh của anh ta cứ giật giật liên tục, chỉ còn lại chút lý trí cuối cùng, đành nghiến chặt răng. “Uất Lam, là cô! Cô đúng là không biết liêm sỉ, dám bỏ thuốc cho tôi uống!”

Uất Lam cố giãy giụa trong khó chịu: “Anh nói gì? Tôi không biết anh đang nói gì nữa.” Tầm nhìn hơi mơ hồ, Uất Lam chỉ cảm thấy cơ thể không nghe theo sự kiểm soát của mình, nhưng trái tim vẫn đang chống cự.

Uất Lam biết, cô đã bị bỏ thuốc.

Lục Chiến Thâm giơ tay xé rách quần áo của Uất Lam. “Uất Lam, cô dám dùng mọi thủ đoạn để bỏ thuốc cho tôi uống, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Gân xanh trên trán người đàn ông căng lên, thân thể trắng nõn nà của cô gái trước mặt làm cho chút lý trí cuối cùng của anh ta cũng bị nuốt chửng bởi ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Đem tất cả mọi sự tức giận trút vào bên trong cơ thể Uất Lam, gấp nhiều lần.

Uất Lam hét lên một tiếng đau đớn: “Đừng, Lục Chiến Thâm, anh thả tôi ra, tôi không phải là tôi đâu.”

Cơn đau vì bị rách phần dưới làm cho Uất Lam thấy trước mắt toàn một màu đen.

Đây là lần đầu tiên của cô ấy, nhưng lại bị chiếm hữu một cách vô tình đến vậy.

“Lục Chiến Thâm, anh thả tôi ra.” Đôi môi cô bị người đàn ông chặn lại, không một chút thương xót, đang trừng phạt cô một cách thô lỗ, như thể chỉ xem cô là một công cụ để giải tỏa du͙© vọиɠ, không hề quan tâm đến cảm xúc của cô.

Uất Lam đau đến mức ngất đi.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, không chờ cô nhìn rõ ràng, đã bị người ta tát thẳng một cái vào mặt, sau đó cả người cô quay mòng mòng rồi lăn từ trên giường xuống nền nhà.

Uất Lam không mặc gì bên trong, cái chăn đã bị kéo ra hơn phân nữa, cô vội vàng kéo chăn lại quấn cho mình.

Ôn Như Họa đứng ở cửa, nhìn vào những dấu vết sau cuộc mây mưa trên cơ thể Uất Lam, vẻ mặt tươi cười, có vẻ hài lòng. Cô ta đang mặc một chiếc váy cưới để đính hôn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cửa sổ. “Chiến Thâm, hai người...”

Các nhà báo bị chặn lại bên ngoài cửa lấy máy ảnh ra chụp liên tục. Bà Lục giận đến mức tóm lấy đầu tóc của Uất Lam, vừa đánh vừa đá. “Con đ* nhỏ, cô dám quyến rũ con trai tôi vào một ngày quan trọng như hôm nay? Con đ* nhỏ này, cô không cần thể diện, nhưng họ Lục chúng tôi vẫn cần thể diện!”

Lục Chiến Thâm ôm chặt Ôn Như Họa: “Như Họa, em nghe anh giải thích, mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”

Ôn Như Họa đẩy Lục Chiến Thâm ra, giọng run rẩy. “Chiến Thâm, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn, anh và Uất Lam... Chiến Thâm, em muốn được yên tĩnh một chút.” Sau đó bật khóc rồi chạy ra ngoài.

“Như Họa!” Lục Chiến Thâm muốn đuổi theo, nhưng lại bị các nhà báo ở bên ngoài giữ chân lại. “Xin lỗi giám đốc Lục, anh và cô gái trong phòng kia có mối quan hệ thế nào?”

“Giám đốc Lục, hôm nay không phải là lễ đính hôn của anh với cô Ôn sao?”

“Giám đốc Lục, anh làm ơn trả lời đi.”

Mặt Lục Chiến Thâm tái mét.

Bà Lục thấy Ôn Như Họa đã đi khỏi liền thả Uất Lam ra, bây giờ dù bà ta có trách mắng Uất Lam thế nào cũng vô ích, nên giải quyết các nhà báo trước mắt kia thì tốt hơn, bằng không, nhà họ Lục còn mặt mũi nào nữa?

Uất Lam nắm chặt cái chăn, thì ra Ôn Như Họa đã hãm hại cô, là Ôn Như Họa nhờ người bỏ thuốc cho cô uống.

Nhưng...

Cùng lúc đó, điều làm Uất Lam kinh ngạc là, thời gian vẫn trôi qua đúng theo thứ tự từng bước vốn có. Cô bị cho uống thuốc, rồi ngủ với Lục Chiến Thâm ngay tại buổi lễ đính hôn của anh ta với Ôn Như Họa, sau đó Lục Chiến Thâm không chịu nổi áp lực nên đành phải cưới cô.

Tiếp theo đó, cô đã sống một cuộc sống thương tích đầy mình trong hai năm.

Không!

Bây giờ cô sẽ không lặp lại vết xe cũ nữa!

Số phận của Uất Lam cô nằm trong tay cô!

Ông trời đã cho cô cơ hội được sống lại, chính là để cô lựa chọn lại từ đầu! Cô sẽ không ngu ngốc đem lòng yêu người đàn ông này nữa.

Lục Chiến Thâm đóng cửa lại, hai tay cuộn thành nắm đấm đi đến trước mặt Uất Lam, giơ tay bóp chặt cằm cô. “Tại sao vậy? Rốt cuộc tại sao lại làm như vậy? Uất Lam, tôi luôn nghĩ rằng cô là một cô gái tốt bụng. Tại sao? Tại sao cô lại trở thành như thế này?”

Hơi thở của Uất Lam bị chặn lại, cô há miệng thở hổn hển, nói với vẻ khó nhọc: “Lục Chiến Thâm, tại anh mù mắt.”

Hai tay anh ta dùng sức hơn: “Cô tưởng cô phá hỏng buổi lễ đính hôn của tôi và Như Họa, thì tôi sẽ yêu cô hả?” Lục Chiến Thâm cười lạnh lùng. “Cô chỉ sẽ làm cho tôi kinh tởm hơn!”

Cơn đau làm cho Uất Lam không còn sức để nói nữa, cô chỉ có thể thở dốc một cách yếu ớt, nhìn vào Lục Chiến Thâm. Lục Chiến Thâm, cám ơn anh vì sẽ không yêu tôi, bởi vì tình yêu của anh cũng làm cho tôi kinh tởm!

Khi Uất Lam tưởng rằng mình sẽ bị người đàn ông đó bóp cổ cho đến chết, Lục Chiến Thâm lại thả lỏng tay ra, chụp xé tấm chăn mỏng đang che chắn cơ thể của Uất Lam, rồi nói với vẻ nhạo báng: “Uất Lam, cô tìm đủ mọi cách để phá hỏng buổi lễ đính hôn của tôi và Như Họa, không phải vì muốn leo lên vị trí bà Lục sao? Nóng lòng muốn trèo lên giường của tôi. Được thôi, tôi sẽ thỏa mãn cho cô.”

Cái chăn mỏng còn lại trên người Uất Lam đã bị xé rách, làn da trắng như ngọc phơi bày ra ngoài, lọt vào tầm mắt anh ta còn có những dấu vết sót lại sau cuộc mưa hoang, có một cảm giác quyến rũ mơ hồ, mắt anh ta híp lại.

Uất Lam run lẩy bẩy, cố gắng chống cự. “Lục Chiến Thâm, anh làm vậy là hãʍ Ꮒϊếp đó!”

“Con gà chủ động tìm đến tận cửa, tôi ngủ với cô, không phải cô nên vui hay sao?” Giọng nói lạnh lùng đáng sợ của anh ta rơi xuống bên tai Uất Lam, cô với tay ra đấm lên vai anh ta. “Thả tôi ra, cứu tôi, cứu tôi với...”

Lần trước là bị cho uống thuốc, vậy nên Uất Lam đành chịu, nhưng bây giờ, Uất Lam tuyệt đối không thể nào cùng người đàn ông này làm ra những chuyện khiến cô kinh tởm nữa. Ông trời đã cho cô cơ hội lựa chọn lại, cô sẽ không lặp lại vết xe đổ trước đây.

Bé Nam, đứa con tội nghiệp của cô.

Hai mắt Uất Lam đỏ rực, cắn chặt răng, lên tiếng mỉa mai. “Lục Chiến Thâm, tôi thực sự hối hận. tôi hối hận vì đã yêu một kẻ cặn bã như anh. Anh yêu Ôn Như Họa có phải không? Anh có biết là, Ôn Như Họa đã ngủ với người đàn ông khác rồi không? Anh bị cắm sừng rồi, anh đúng là tội nghiệp quá!”

Vào lúc này, trong lòng Lục Chiến Thâm tràn đầy lửa giận, ả đàn bà này đã bỏ thuốc cho anh uống, phá hoại buổi lễ đính hôn của anh và Như Họa, bây giờ còn định bôi nhọ Như Họa? Anh ta tháo cà vạt ra, cột hai tay của Uất Lam vào giường, giữ chặt cô một cách dễ dàng.

Giọng của anh ta lạnh lùng, tựa như A Tu La dưới địa ngục. “Hãʍ Ꮒϊếp? Được thôi, tôi sẽ cho cô cảm nhận thế nào là hãʍ Ꮒϊếp!”

Nói xong, bỏ qua màn dạo đầu, ngón tay của anh ta đưa vào trong.

Mặt Uất Lam tái mét, cô không ngờ rằng Lục Chiến Thâm lại làm nhục cô như vậy, xấu hổ và đau đớn khi bị xâm phạm, cô cố giãy giụa nhưng hai tay đã bị trói chặt.

Mồ hôi làm mờ đi tầm nhìn, Uất Lam nhìn vào gương mặt điển trai nhưng lúc này giống như ma quỷ của người đàn ông đó, gằn từng chữ một. “Lục Chiến Thâm, anh là đồ cầm thú!”