Chương 7

Trêи mã xa nhiều ra một thạch đầu nhân, Bách Lý Kinh Đào Trường Phong hay Mộ Vũ tuyệt không nghĩ Tạ Tương Phùng nhất thiết phải phản ứng mạnh thế, nhưng từ lúc lên xe, y không nói nửa lời, trốn ở góc xa Bách lý Kinh Đào nhất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, không biết y nghĩ gì, hơn nửa ngày cũng chẳng hề động đậy.

“Tiểu Phùng, ngươi… ngươi đâu cần khϊế͙p͙ sợ thế chứ, ta cứ tưởng ngươi sớm biết thân phận Cung chủ, suy cho cùng cao thủ đệ nhất thành Lục Bình, ngoại trừ Kinh Đào Cung chủ còn ai vào đây, ai biết ngươi lại thế này…” Mộ Vũ sán lại gần Tạ Tương Phùng, bền bỉ cố gắng biện giải, kỳ thật chính là trốn tránh trách nhiệm trá hình.

Một ánh mắt chết người lia qua, đủ làm y minh bạch thân phận tiểu Phùng giờ đã khác, đây đâu còn là thiếu niên cầu bơ cầu bất* có thể cho mình nói hưu nói vượn, y nay đã có chỗ dựa vững chắc là Cung chủ, Kinh Đào Ma cung Cung chủ. Mộ Vũ co rúm người, bất quá vẫn không từ bỏ ý định, lầm bầm oán giận: “Vả lại, cũng chả liên quan tới ta a, ta… Ta còn tưởng, Cung chủ và người đã thế, hắn sẽ tiết lộ thân phận thật cho ngươi chứ.”

*Nguyên văn: Vô y vô kháo: không nơi nương tựa. Miêu tả: cô độc hoặc không có chống đỡ. (baidu.com+ ichiba.com). Xuất xứ: Lý Thọ Khanh < Ngũ Viên xuy tiêu> đệ tứ chiết: “Hôm nay lão thân ta không nơi nương tựa (vô y vô kháo), không ai phụng dưỡng chăm sóc, khốn khổ vô cùng.” ( Kịch 《 Ngũ viên thổi tiêu》 viết về Ngũ tử tư trải qua muôn vạn khổ cực vì phụ huynh (cha anh) báo thù. Toàn bộ kịch bốn phân đoạn một tiết tử. Vở kịch lấy bối cảnh chiến tranh Ngô Sở thời Xuân Thu…)

Lại một đạo ánh mắt chết người bắn tới, Mộ Vũ bất đắc dĩ đứng dậy, ngao ngán than: “Được rồi được rồi, ta không nữa không nói nữa, ta biết, gia tuyệt sẽ không nói lời thừa thãi, chẳng qua, hừ hừ…” Y không dám nói tới cùng, đó là đại bất kính, trong bụng y nghĩ: Đáng đời, cho gia thích tích tự như kim (kiệm lời), hiện tại ăn khổ đi, tiểu Phùng vừa nhìn rõ là thương tâm muốn chết, gia muốn hống y, còn phải tốn một phen công phu, hắc hắc, đáng đời.

Trường Phong thừa biết Mộ Vũ nghĩ gì, thế mà gã lại rất mừng, vì, năng lực thừa thụ kiểu Mộ Vũ ăn nói vô phép vô tắc của Cung chủ tựa hồ tăng tiến không ít, hết thảy phải cảm ơn tiểu Phùng a, chỉ là … Nghĩ tới đây, gã không khỏi lo lắng nhìn Tạ Tương Phùng, lòng rối rắm không giải thích được, cũng không biết vì sao, mơ hồ ẩn hiện cỗ bất an, nghĩ thầm tiểu Phùng đã biết gia là Kinh Đào Cung chủ, đáng lẽ càng phải hưng phấn hãnh diện mới đúng, thế nào lại vậy.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Tạ Tương Phùng trước sau vẫn giữ nguyên tư thế, hình như đang ngủ. Bách Lý Kinh Đào ngồi ở chủ vị, đường nhìn thường thường bay tới chỗ y, chẳng qua, muốn hắn ăn nói kép nép nhận lỗi với Tạ Tương Phùng, thừa nhận giấu diếm thân phận là sai, thành thành thật thật kể ra lý do che giấu, cái này nói thế nào hắn cũng làm không được, có thể trước mặt Mộ Vũ và Trường Phong biểu lộ ôn nhu hiếm có với tiểu Phùng, đã là biểu hiện ái ý lớn nhất của hắn rồi.

“Khụ khụ…” thanh thanh cổ họng, hắn biết Tạ Tương Phùng chưa ngủ, thế là chuyển sang Trường Phong, cố ý lảng tránh nói: “Trường Phong, ngươi nói đi, lai lịch đám người đó thế nào?” Vừa nói ra, hắn biết lời nói ra thật không đúng lúc.

Quả nhiên, Trường Phong chưa kịp trả lời, Mộ Vũ đã kinh ngạc kêu lên: “Gia, ngươi bị choáng à? Chúng là người của Bách Hoa lâm a, chính nữ tặc kia đã nói mà, còn nói Mẫu đơn tiên tử mời đích danh ngươi…” Câu kế tiếp nuốt vội trở vào, bởi động tác khẽ vuốt ngón tay của Bách lý Kinh Đào.

“Gia, thuộc hạ cũng cho rằng lai lịch bọn chúng không cần hoài nghi, ‘ôn nhu hương’ không phải thứ thường nhân hay môn phái tầm tầm có thể điều chế ra, ngoài trừ kẻ đối địch với chúng ta, Trường Phong nghĩ không ra còn ai khác, bất quá, Mẫu đơn tiên tử kia…” Gã ngần ngừ do dự, thử thăm dò Bách lý Kinh Đào: “Gia, người nói, Mẫu đơn tiên tử kia liệu có phải là Lệ Quyên chúng ta cứu lên xe?”

“Trừ nàng ta còn ai vào đây.” Bách Lý Kinh Đào nhếch mép cười lạnh, phân tích rành mạch: “Ta nghĩ yêu nương Bách hoa lâm công lực ắt hẳn không đủ để bày ra ‘Loạn hoa tiệm ɖu͙ƈ mê nhân nhãn trận’, với lại lấy cá tính của Bách hoa lâm chủ, ả từ Tổng Cung chủ chịu nhục nhã, nhất định sẽ không để chúng ta chết dễ dàng, ả nữ nhân đó biếи ŧɦái cực điểm, khẳng định muốn chúng ta thống khổ chết đi sống lại, đồng thời để Tổng cung chủ nếm qua tư vị lực bất tòng tâm, cho nên, với lối suy nghĩ ấy, hấp thụ toàn bộ công lực của chúng ta là lựa chọn tốt nhất, mà Lệ Quyên kia, thiết lập bãy rập, lợi dụng tiểu Phùng lên xe chúng ta, không biết ả dùng thủ đoạn gì, hạ ‘ôn nhu hương’, vậy nên ả không nhân lúc chúng ta động tình xuống tay gϊếŧ ta, đủ chứng minh suy đoán của ta, hiện tại, nàng nhất kϊƈɦ bất thành, lập tức rút đi, chỉ có thể là chuẩn bị bắt tay tiến hành bước thứ hai, dọc theo đường đi, chắc chắn không bình yên, Trường Phong, chúng ta phải sẵn sàng nghênh địch.”

Trường Phong gật đầu đã hiểu, Mộ Vũ thì miệng há to, mắt trợn tròn sùng bái nhìn Cung chủ nhà mình, thì thào nói: “Gia, người… người nói nhiều nha, một hơi nói tới, so vơi một năm trước còn muốn… Ngô…” Nhiều nhiều chữ sau đó bị Trường Phong một quyền nhét lại vào bụng, y ủy khuất kêu ca: “Huynh làm gì a Trường Phong, người ta là sùng bái Cung chủ nha, gia nói y như kế hoạch của Mẫu đơn tiên tử kia.”

Trường Phong không nói gì, bụng nghĩ sùng bái của ngươi chỉ tổ nhuộm đen mặt Cung chủ thôi, còn mặt mũi ở đó hô to gọi nhỏ. Gã dừng một chút, lại bình tĩnh lên tiếng: “Kỳ thực cũng không quá lo lắng, binh đến tướng ngăn nước tới đất chắn, trước nếu không vì tiểu Phùng, nữ nhân khả nghi không có khả năng lên xe, thực ra thuộc hạ biết, gia sớm đã có đề phòng, bất quá vì tiểu Phùng…” Gã liếc nhìn Tạ Tượng Phùng, không nói gì thêm, lòng thầm nói: Cung chủ a, ta đây chính là giúp người nói tốt, để tiểu Phùng biết y ở trong tâm người, chiếm cỡ nào phân lượng trọng yếu, ngươi còn ngẩng đầu lên a? Ta còn tưởng ngươi sẽ vừa xấu hổ vừa cảm kϊƈɦ lại kinh hỉ nhào vào lòng gia chứ.

Ngu ngốc quả nhiên dễ lây truyền. Bách lý Kinh Đào tiếc hận than thầm, hắn biết Trường Phong là muốn thay mình làm thuyết khách, nhưng cứ cho là thế đi, không phải càng khiến Tạ Tương Phùng tự trách sao? Nhìn qua tiểu nhân nhi thủy chung không chịu ngẩng đầu, hắn lại khụ một tiếng, tùy tiện nói: ” Cũng không thể nói vậy, ta chẳng qua muốn xem nữ nhân kia giở mánh khóe gì, không liên quan tới tiểu Phùng. Bất quá nàng ta còn chút thủ đoạn, có thể không ai hay biết hạ ‘ôn nhu hương’ ám toán chúng ta.”

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đầy bụng tự trách nhất thời hóa thành vô hạn ủy khuất, dù biết Bách lý Kinh Đào cùng mình da thịt chi thân, từng đường mật hứa hẹn, nhưng Tạ Tương Phùng trăm ngàn lần không ngờ tới hắn lại là Cung chủ Ma Cung.

Hắn là Cung chủ Ma Cung a, sao có thể thật tâm đặt mình trong tâm, y biết chứ, vừa biết danh tính đối phương y đã biết, nhưng… nhưng tận tai nghe hắn nói, nói cứu Lệ Quyên chẳng qua vì toán tính riêng của hắn, cùng mình không quan hệ, Tạ Tương Phùng trong lòng muôn phần khổ sở.

Đúng vậy, trước giờ chưa từng nghĩ đối phương lại là Cung chủ Ma Cung cao cao tại thượng, là đại hiệp giang hồ đỉnh đỉnh đại danh được người người kính ngưỡng như thần linh, khó trách hắn tao nhã cao quý thế, khó trách võ công hắn cao thâm nhường vậy, hết thảy đều có đáp án, chân tưởng phơi bày như sét đánh giữa trời quang, bản thành hành xử, nhìn như tên hề, một tên hề dối trêи gạt dưới, tất cả mọi người cười giễu xem y diễn trò hề, thế mà y lại cảm thấy tất cả đều tốt đẹp còn vui vẻ nhảy múa trêи xà nhà.

Xe ngựa dừng lại ở một con phố náo nhiệt, Mộ Vũ khẽ khẽ kéo tay áo Tạ Tương Phùng: “Tiểu Phùng, xuống xe thôi, chúng ta đi ăn.” Y rốt cục cũng chịu ngẩng đầu lên, lọt vào mắt là nét mặt lo lắng, xa xa phía trước có người đang nói, Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong đang ở ngoài xe.

Tạ Tương Phùng nhìn Mộ Vũ, bỗng nhiên dè dặt hỏi y: “Mộ Vũ, ngươi có phải nghĩ ta rất buồn cười, ta… ta mà cũng dám tự xưng là huynh đệ Cung chủ Ma cung, lúc đó… ngươi chắc cười đến vỡ bụng, đúng không? Cung chủ Ma Cung xa giá ngay trước mặt, ta lại dương dương tự đắc khoác lác không biết ngượng, ta phải không giống như tên hề nhảy qua nhảy lại, cứ ảo tượng bản thân là đại hiệp, có thể quang minh chính đại sánh vai cùng Ma Cung Cung chủ đại nhân, phi…”

Y nói năng lộn xộn, dọa Mộ Vũ giật mình, vội vã xua tay: “Không a không a, ta… ta khi ấy chỉ cảm thấy ngươi rất thú vị, hay ba hoa mà thôi, ta… ta không có cười ngươi. Tiểu Phùng ngươi đừng nghĩ nhiều, ta bất quá chỉ là hạ nhân, đâu dám có ý nghĩ này, nếu ngươi là tiểu hề*, ta đây chính đại hề*, chúng ta như nhau a.” Y cuống cuồng biện bạch, tổng cảm thấy Tạ Tương Phùng có điểm bất thường, khẩn trương muốn y phục hồi bình thường, bằng không một ngày Cung chủ trách tội, bản thân gánh không nổi hậu quả a.

*Nguyên văn: tiểu sửu khiêu lương và tiểu sửu khiêu phòng. tiểu sưu: tên hề; kiêu: nhảy; ‘lương’ nghĩa là xà nhà còn ‘phòng’: nhà/phòng.

Tạ Tương Phùng lộ nét cười sầu thảm, không nói gì nữa, cứ như du hồn nối gót Mộ Vũ xuống xe. Y thấy đằng trước có ba người đang trò chuyện, ngoại trừ Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong, còn có một vị thần tiên công tử cao quý, dung hình tuấn tú phong lưu không cần nói, đơn giản thần thái phi dương ẩn giữa mi nhãn, xa xa nhìn đã biết dân đen thấp hèn như y nào có thể sánh cùng.

Tạ Tương Phùng mắt không dời nhìn chăm chăm vị công tử tuấn tú, liếc xung quanh tiếu dung ấy hấp dẫn không ít đường nhìn. Bách Lý Kinh Đào nếu thích nam nhân, thì chỉ có thể là vị công tử này đi, họ ở bên nhau, mới chân chính là thần tiên quyến lữ, dù là thứ tình cảm bị cấm kỵ, nhưng chỉ cần là họ, nhất định sẽ nhận được chúc phúc. Nhưng nếu người bên cạnh Bách Lý Kinh Đào đổi lại là mình, liệu sẽ thế nào? Có phải giống như thổ kê (gà nhà) sánh vai cùng phượng hoàng, chắc khác nào vấy bẩn Bách điểu chi vương cao cao tại thượng, bị người người phỉ nhổ.

“Tiểu Phùng, đi a, người sao thế? Nga, người kia a, là đương kim thập tứ Vương gia, là thân đệ đệ tối sủng ái của hoàng thượng, thế nào? Rất đẹp ha? Trước mới thấy ngài ấy, ta cũng nhìn không chớp mắt đấy.” Mộ Vũ thì thào giới thiệu tiểu Vương với Tạ Tương Phùng, sau chột lại câu cuối: “Bất quá… tiểu Vương gia thích nam nhân nha, mà thôi, ngài ấy giơ tay nhấc chân cũng đã phong tình vạn chủng, nam nhân nữ nhân đều bị hút hồn, đáng ghét!”

Y oán hận lầm bầm, chợt cảm thấy người Tạ Tương Phùng hơi hơi lung lay, mới tỉnh ngộ ra: tiểu Vuơng gia đang đứng cùng Cung chủ, không khỏi luống cuống khe khẽ kêu lên: “Tiểu Phùng, ngươi đừng nghĩ nhiều, Cung chủ và ngài ấy chỉ thuần túy là bằng hữu, tịnh không có gút mắc tình cảm gì gì đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung a, bằng không Cung chủ mà biết, hắn sẽ lột da ta đó.”

Tạ Tương Phùng rũ mi, không để ý đến Mộ Vũ, thấy Bách lý Kinh Đào và tiểu Vương gia cùng Trường Phong đã cất bước tiến vào đại môn tửu lâu, y hơi do dự, lại bị Mộ Vũ lôi đi. Tiếp đón cả nhóm người là một bàn ăn thịnh soạn, người giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, mỗi lần hành tẩu, Bách lý Kinh Đào cùng Trường Phong và Mộ Vũ đều ăn chung, lần này cũng không ngoại lệ, sáu người một bàn, Bách lý Kinh Đào hướng tiểu Vương gia và Tạ Tương Phùng giới thiệu, nguyên lai tiểu Vương gia danh xưng Thượng Dĩ Hiên, đến Mẫu đơn thành để du ngoạn sơn thủy, tình cờ gặp Bách lý Kinh Đào, hắn và các vị Cung chủ Ma Cung có chút qua lại, vừa thấy mã xa liền nhận ra, chủ động tiến lên bắt chuyện.

Thượng Dĩ Hiên là thành viên Hoàng thất, tác phong cử chỉ là từ nhỏ luyện thành, Trường Phong Mộ Vũ theo Bách lý Kinh Đào lâu ngày, lễ nghi dùng cơm tự nhiên cũng chu toàn. Chỉ có Tạ Tương Phùng là kẻ phiêu linh nay đây mai đó, y len lén nhìn, thấy người người phong thái nhã nhặn cử chỉ ưu nhã, đó ăn gà nướng vịt nướng cũng là dùng dao nhỏ từ tốn cắt miếng nhỏ ăn. Y tự đánh giá, công phu đó bản thân chẳng thế nào giả bộ được, không thề làm già khác đành cúi đầu chăm chăm ăn cơm trắng, nghĩ bụng như vậy sẽ không bị moi móc lỗi đi.

Ăn được hai miếng con con, cảm giác có ánh mắt ai đó bắn tới, ngẩng lên nhìn, y và Bách lý Kinh Đào hai mắt chạm nhau, bất quá vừa nhác thấy y ngước lên, mắt liền phiêu hướng khác, tiếp tục bàn luận với tiểu Vương gia Thượng Dĩ Hiên. Tạ Tương Phùng ngực nghẹn cứng, lại ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp bốn người thần thái tự nhiên sống lưng thắng táp dáng, tay nâng đũa ăn ổn thỏa, duy chỉ mình y gần như ghé sát vào bàn, chắc chắn nhìn rất hèn mọn y như loài chuột vậy, bằng không mọi ánh mắt trong tửu lâu sao cứ tập trung lên người y.

Hương vị ngọt ngào ngon miệng của cơm tẻ nhạt dần, hạt cơm như ngạnh lại yết hầu, nuốt không trôi, cố nuốt xuống mà nước mắt suýt rơi, bởi thân phận y và Bách lý Kinh Đào quá cách biệt, tuy đối phương luôn miệng nói sẽ đối với y tốt, nhưng… nhưng thế thì sao nào, y và hắn vốn không cùng một thế giới. Hắn tốt với y, cũng rất tốt với tiểu Vương giả, huống chi thế gian đâu ít tuấn nam mỹ nữ, mà y muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài không có tài, muốn gia thế lại càng không có gia thế, gắng gượng bám theo Bách lý Kinh Đào, âu chỉ khiến hắn mất mặt, càng bị người đời nghìn lần vạn lần kinh bỉ coi thường.

Bách lý Kinh Đào liếc qua nhiều lần, Tạ Tương Phùng ruột như lửa đốt, ăn gì cũng không vô, y buông đũa, lí nhí nói: “Ta… Ta ăn no .” Rồi chật vật chạy khỏi bàn, chợt nghe Bách lý Kinh Đào đuổi theo, tay bị kéo lại, nghe hắn ôn nhu hỏi han: “Sao không ăn ? Ta thấy ngươi thức ăn cũng không gắp, bằng không ăn thêm gì đi.”

Tạ Tương Phùng tâm bi ai, nghĩ còn ăn gì nữa? Người khác làm nhiều sai nhiều, ta thì ăn nhiều sai nhiều, uổng phí cơ hội cho ngươi và bằng hữu cao quý của ngươi chế giễu ư? Y khéo léo giãy khỏi tay Bách lý Kinh Đào, lắc đầu nói: “Ta thấy bụng có chút trướng, đầu hơi choáng, cho nên… nghĩ về mã xa nghỉ ngơi… nghỉ ngơi.” Không đợi y lắp bắp xong, một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trán y.

Bách Lý Kinh Đào cẩn thận sờ sờ, xả một hơi nhẹ nhõm, cười nói: “Hoàn hảo không sốt, nếu thế, ngươi lên xe nằm đi, muốn ăn gì không, nói cho ta biết ta bảo người mang lên, giữ lại trêи đường ăn.” Lời nói quan tâm tràn ý sủng nịch.

Tạ Tương Phùng nghi hoặc ngẩng đầu, không biết Bách lý Kinh Đào tại sao còn đối tốt với mình thế, nhưng khi nhìn vào đôi mâu tử sáng như sao của hắn, y lại ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng nói: “Không cần, ta… ta không đói …” Nói rồi giật vội tay về, lao một mạch xuống lầu, tâm nhi đập đến lợi hại, không ngưng tự hỏi: Hắn tại sao tốt với ta thế? Hắn nãy không phải trách ta ăn xấu sao? Đã thế, vì sao còn nói những lời đó? Lẽ nào… lẽ nào hắn là chân tình với ta?

Nghĩ đến đây, bước chân không khỏi do dự, ngoái đầu nhìn lên trêи lầu, lại nghe được tiếu ngữ quen thuộc truyền ra: “Đúng, ta giữa đường thu lưu, một hài tử rất thú vị a…” Giọng nói ấy đích thị là Bách lý Kinh Đào. Trong nháy mắt, người y lạnh băng run rẩy, phải vịn vào lan can khắc hoa hồi lâu mới có thể gian nan nhấc bước chân cứng ngắc xuống lầu.

“Đứa nhỏ rất thú vị… đứa nhỏ rất thú vị…” Tạ Tương Phùng thì thào nhớ kỹ câu nói ấy, tâm bị kϊƈɦ động muốn cười thật to thật to xả hết mọi ưu phiền vướng bận, y trong bụng liên tục tự thóa: Đáng đời, cho ngươi tâm sinh vọng tưởng, cho ngươi đi thích người ngươi không thể chạm tới, cho ngươi hoang tưởng một bước hóa thành phượng hoàng, hôm nay rốt cục đã bị nghiêm phạt đi? Hắn chỉ xem như ngươi như một món đồ chơi, như thằng hề mua vui, như công cụ thay hắn bài ưu giải buồn dọc đường đi, đứa nhỏ thú vị … Ha ha ha…

Y cười thảm một tiếng, tiếng cười nói không hết ý thê lương, loạng choạng bước ra khỏi tửu lâu, cách không xa xe ngựa, tựa như châm chọc y, ở khối đất trống gần mã xa một người một khỉ đang mại nghệ, hầu tử làm đủ trò quái đản, sau đó giật la (thanh la)đồng trong tay người kia đi một vòng xin tiền thưởng, biểu tình ngô nghê tức cười khiến đoàn người xung quanh bộc phát trận trận tcười lớn.

Tạ Tương Phùng ngã khuỵu vào tường tửu lâu, toàn thân vô lực, người rét run từng trận từng trận, giống như băng hàn đâm sâu vào cốt tủy, y thực sự thực sự muốn xông lên hỏi thẳng Bách lý Kinh Đào, trong mắt hắn, y đúng hay không giống như con khỉ kia, tất cả tất cả với hắn mà nói, y chỉ là tên hề khoác lác, cho nên chẳng đáng để hắn tự nói thân phận Cung chủ.

Bên tai nhớ lại lời Bách lý Kinh Đào nói, nguyên lai hắn đã sớm biết Lệ Quyên là địch nhân, đêm đó, hắn không phải vì thích y mới tìm đến đi? Chắc bởi dính líu tới Lệ Quyên, rất dễ mất mạng, vậy nên y là lựa chọn duy nhất, là bất đắc dĩ, về phần lời ngon tiếng ngọt khi xưa… Y haha cười, cay đắng nghĩ bản thân đúng là gian ngoan mất linh, đến lúc nào rồi, còn cố chấp tin đó là sự thực.

Quên đi, ngươi nên thấy rõ rồi chứ, Tạ Tương Phùng ơi Tạ Tương Phùng, thôi thôi xin miễn tương phùng (gặp lại), ngày sau không cần tương ngộ. Hai hàng ngân lệ tuôn rơi, cuộn người thu lu nơi góc tường nghẹn ngào thì thào: “Lẽ nào ta cả đời này, không thể ở bên người ta thương? Ấy nên ta là Tạ Tương Phùng (chú thích chương 2), cha nương đã thế, hắn cũng thế, không, cha nương không như hắn, cha nương là thật tâm thật lòng thương ta, sủng ta, còn hắn… hắn chỉ xem ta như tên hề mua vui thú vị, hắn căn bản không thương ta, hắn thương, là thương người như tiểu Vương gia kia, hết thảy đều là ta nhất sương tình nguyện… Đúng là nhất sương tình nguyện.”

Y thất thểu bước đi, lưng còng rũ xuống, lần lần theo chân tường chầm chầm ly khai đại tửu lâu, cõi lòng tan nát, mộng cũng nên tỉnh, cần gì phải lên mã xa tự rước lấy nhục, sớm ly khai người kia, có lẽ còn có thể sớm giãy thoát… Tạ Tương Phùng miên man nghĩ ngợi, tay chống vách tường thất thểu bước về trước, bỏ lại con đường đất phía sau, vài giọt thủy châu trong nháy mắt bị bụi đất che phủ.

Kỳ thực lại nói tiếp, Tạ Tương Phùng quá nhạy cảm, Bách Lý Kinh Đào dù nói thế, nhưng tuyệt không liên tưởng đến chuyện gì thái quá, bất quá vì y mới biết Bách lý Kinh Đào là Cung chủ Ma Cung, thân phận hai người lại quá khác biệt y chưa thể tiếp thu, rồi chưa kịp tiêu hóa rụng xong, liền gặp chuyện như vậy, khiến y vốn tự tị càng mẫn cảm hơn, ấy nên mới có những suy nghĩ đó.

Bách Lý Kinh Đào lơ đãng buông lời, đã khiến Tạ Tương Phùng tổn thưởng sâu sắc, ảm đạm rời đi. Hắn và Thượng Hiên vô tình gặp nhau, xem như xa quê gặp bạn cũ, cho nên hàn huyên rất lâu, bất quá hắn vẫn nhớ tới Tạ Tương Phùng, vừa khéo trù tử của tửu lâu quen biết Bách lý Kinh Đào, sai người đưa lên mấy món điểm tâm chế tác tỉ mỉ để hắn thưởng thức, nhìn điểm tâm tinh xảo thoang thoảng cỗ hương khí ngòn ngọt mê người, hắn phân phó Mộ Vũ: “Tiểu Phùng nãy không ăn được cơm, ngươi đem điểm tâm này đưa cho y, rồi ở trong xe bồi y ăn, ở đây không cần ngươi hầu hạ.”

Mộ vũ vui vẻ gật đầu vâng mệnh, y thích nhất ăn điểm tâm nha, đúng lúc Trường Phong và Diệp Phong đều dùng bữa xong, hai người nhất tề cáo từ, lưu lại không gian riêng tư để Bách Lý Kinh Đào và tiểu Vương gia có thể tự nhiên ôn tồn trò truyện. Ba người một đường cười nói xuống lâu, cũng chỉ nói không ngờ Cung chủ lãnh khốc vô tình, lại quan tâm Tạ Tương Phùng thế, lần này chắc chắn là thật tâm.

Đi tới gần mã xa, Mộ Vũ đã lớn tiếng hô to gọi nhỏ, còn pha trò chọc cười Tạ Tương Phùng, ai ngơ vén rèm lên, trong xe không một bóng người. Y giật mình biết không phải chuyện đùa, vội vàng cùng Trường Phong và Diệp Phong đi tìm một vòng, nhưng trêи đường cái người đi kẻ lại tấp nập, không hề có bóng dáng Tạ Tương Phùng. Ba người hoảng sợ đến chân tay lạnh ngắt, lâu sau, Trường Phong mới tỉnh ngộ, nói với Diệp Phong: “Mau, ngươi dẫn Mộ Vũ tiếp tục tìm kiếm tiểu Phùng, ta đi thông tri Cung chủ.” Nói rồi gấp rút chạy về tửu lâu.

Bách lý Kinh Đào đang cùng Thượng Dĩ Hiên chọn ngày đến Kinh thành du ngoạn, thuận tiện ghé thắm Cung chủ Ma Cung Kinh thành Thượng Quan Thiên Trảm, chợt nghe thang lâu rầm rầm tiếng bước chân, tâm trạng hắn trầm xuống, sớm đã nghe ra tiếng chân Trường Phong, rốt cục xảy ra chuyện gì, để tên thuộc hạ luôn ổn trọng lại hoảng loạn đến nước này.

Mới đứng lên, một bóng người từ cầu thang lầu hai nhào vào, là Trường Phong, sắc mặt trắng bệch, đi tới trước mặt Bách lý Kinh Đào, cúi đầu hành lễ, trầm giọng nói: “Hồi bẩm Cung chủ, tiểu Phùng… tiểu Phùng không thấy đâu.”

Tin này như sét đánh trời quang, Bách Lý Kinh Đào sắc mặt đại biến, tóm lấy tay thuộc hạ tâm phúc, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiểu Phùng… Tiểu Phùng y thế nào không thấy đâu? Y không phải nên ở trong mã xa sao?” Đám người trong tửu lâu bị tiếng chất vất nôn nóng lại lãnh khốc dọa sốc, tiếp đó thấy mắt như bị hoa, người kia khắc trước còn đứng đó thân ảnh đã biến mất, dọa tất cả sợ đến mất mật la hoảng lên, cứ tưởng gặp quỷ.

Chạy đến xe ngựa, thấy trong xe vẫn hoàn hảo, Bách Lý Kinh Đào lập tức phủ định ý nghĩ Tạ Tương Phùng trói trong xe, hắn xoay người sang chỗ khác, trầm giọng chất vấn Trường Phong: “Tìm xung quanh chưa? Có ai thấy tiểu Phùng không?” Cũng đâu thế trách hắn ngưng trọng lo lắng thế, hắn làm sao nghĩ tới, Tạ Tương Phùng là giận dỗi bỏ đi. Tâm chỉ nhất nhất cho rằng đối phương bị người của Mẫu đơn tiên tử bắt cóc để uy hϊế͙p͙ đối phó hắn, bởi vậy mới bất an đến sợ hãi.

Trường Phong bẩm báo ngắn gọn tình hình tìm kiếm của Mộ Vũ và mình, Bách Lý Kinh Đào càng nghe tâm càng trầm, hắn nửa đời tâm tính lương bạc (lương= nguội lạnh, bạc= lạnh nhạt), chưa bao giờ để ai trong tâm, nhưng Tạ Tương Phùng, lại có thể hữu ý vô ý làm rạn nứt căn băng huyền kia, sau đêm ấy, hắn liền biết, người có thể đồng hành suốt kiếp này với mình, ngoài tiểu Tương không có ai. Tình cảm một khi đã trao, tâm cũng buộc chặt trêи người đối phương, lúc nghe tin y gặp chuyện không may, hắn sao còn có thể bảo trì lãnh tĩnh.

Phút chốc, Mộ Vũ và Diệp Phong đã trở lại, sắc mặt cả hai đều rất khó coi. Bách Lý Kinh Đào tâm lại càng trùng, vội vã bước lên, trầm giọng hỏi: “Thế nào? Có tin tức gì của tiểu Phùng không?” Hai tay không kìm được siết chặt thành quyền, nhìn sắc mặt hai người, liền biết ắt không phải tin tức tốt, trong nháy mắt, hắn vô thức toát ra sát khí sắc bén.

“Gia…” Mộ vũ và Diệp Phong sợ hãi ngẩng đầu, bắt gặp nhãn thần của Bách Lý Kinh Đào, lại đồng loạt cúi đầu. Thần tình hai người khiến Bách Lý Kinh Đào thân thể phút chốc lạnh ngắt.

“Chuyện gì xảy ra? Là… tiểu Phùng đã…” Cả người liêu xiêu lung lay, Bách lý Kinh Đào thế trụ vai Mộ Vũ, thế nào cũng không dám tưởng tượng thiếu niên đã gặp phải bất trắc, dù y bị bắt, bị trọng thương, chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ dốc hết toàn lực cứu y trở về, nhưng, chỉ sợ khi thấy đã là một cỗ thi thể, cứu… đã không thể.

“Không phải không phải…” Mộ Vũ cuống quít xua tay: “Gia, tiểu Tương không chết.” Y luống cuống làm rõ, thấy Cung chủ nới lỏng tay, mới lúng túng nói tiếp: “Chỉ là… Chỉ là ta và Diệp Phong hỏi thăm được, tiểu Phùng… hình như, y là… tự mình, nói đúng ra là, y bỏ đi, cụ thể vì sao, chúng ta cũng không biết.” Gã ấp a ấp úng đem một câu chặt làm mấy mẩu, cuối cùng ngó thấy sắc mặt gia bất thiện, mới vội vàng một hơi phun ra hết.

“Bỏ đi? Y bỏ đi?” Bách Lý Kinh Đào nghi hoặc hỏi lại lần nữa, thấy Mộ Vũ và Diệp Phong gật đầu, mi tâm nhíu sâu, tự hỏi: “Vì sao? Y vì sao bỏ đi?” Không biết a, mình rõ ràng bảo y lên xe chờ, chẳng lẽ là y thấy người giống cha nương y? Không đúng, li tán hơn mười năm, y cũng từng nói hình dạng cha nương đều đã quên.

Mộ Vũ buông tay: “Thế nên ta nói, cụ thể vì sao ta cũng không biết. A gia.” Y ngẩng đầu liếc trộm Cung chủ nhà y rồi lặng lẽ lùi sau hai bước, nuốt nước miếng thẽ thọt nói: “Nga, gia, ta muốn nói, cái gì… Ngươi có phải đã đắc tội tiểu Phùng, ta và Diệp Phong hỏi vài người, bọn họ đều nói thiếu niên kia chảy lệ ly khai, hình như rất thương tâm, cái kia… Ta và Trường Phong không có trêu chọc y, mà dù là chúng ta, y cũng không thương tâm a, tựa hồ chỉ có gia…”

Bách Lý Kinh Đào hung hăng lườm y, rầu rĩ nói: “Ta không phải luôn ở cùng cùng các ngươi? Có chọc y hay không ngươi còn không rõ? Bình thường không phải nói mình thông minh ư? Vậy ngươi thay ta nghĩ đi, rốt chuyện gì đang xảy ra?” Hắn nói xong, tiến về phía Thượng Dĩ Hiên, ôm quyền nói: “Ta còn có sự vụ phải xử lý, hôm nay biệt quá tại đây, ngày khác ổn thỏa thỉnh tiểu Vương gia uống rượu không say không về.”

Thượng Dĩ Hiên ôm quyền đáp lễ: “Nếu có việc gấp, bản vương cũng không khẩn nài lưu khách, Bách lý Cung chủ thỉnh.” Nói xong, Bách Lý Kinh Đào nhảy lên xe ngựa, Trường Phong và Mộ Vũ theo sau, chẳng qua lúc này, ngay cả Mộ Vũ cũng không dám nói tiếp, y biết tâm tình Cung chủ bất hảo, không chỉ vì Tạ Tương Phùng mất tích, mà bởi tên kia lại chủ động bỏ đi, bỏ đi không nói, hình như còn oán hận Cung chủ, nhưng cố tình nan giải chính là, Bách Lý Kinh Đào cũng không biết lúc nào đắc tội y.