Chương 6

Cảnh tượng ɖâʍ mỹ vẫn tiếp diễn, Tạ Tương Phùng không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, lại bị đau đớn xé rách đánh tỉnh, khoảng thanh tỉnh càng lúc càng ngắn, nếu còn tiếp tục, sớm hay muộn, y cũng tinh tẫn nhân vong.

“Hỗn đản, ngươi… ngươi còn chưa ngưng? Ta… ta không được.” Tiếng gào khóc thống khổ dần dần hóa thành chuỗi nức nở rêи rỉ ngắt quãng, trước khi ý thức rơi vào hắc ám, Tạ Tương Phùng không quên tự giễu: “Con mụ nó… Bách Lý Kinh Đào… ngươi tốt nhất nên cầu… cầu ta sống sót, bằng không tươi sống… bị làm chết hay áp chết… Vô luận… nguyên nhân nào… ta đều… hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”

Cả hai quá mức chuyên chú vận động không phát hiện ra, bên ngoài giường, cách một tầng sa liêm mỏng mảnh, có hai người ngồi bên bàn trà, vị đạo trêи người họ, kỳ dị sao tương dung với hương vị ɖâʍ mỹ trong phòng; nhân nhi nho nhỏ cuộn tròn trong lòng nam nhân cao lớn, mí mắt trĩu nặng liên tục hợp hợp ly ly, lại cứ ngang bướng không chịu ngủ, loáng thoáng nghe thấy câu cuối của Tạ Tương Phùng, tinh thần tỉnh táo đôi phần, cố nhướn người dậy, hắc hắc cười nói: “Thực mạnh a…”

“Mạnh cái gì mà mạnh, ngươi nhanh ngủ đi mới tốt, quản người khác làm gì?” Trường Phong lo lắng nhìn Mộ Vũ, thực ra gã cũng trúng xuân dược, bất quá không như Bách Lý Kinh Đào lăn qua lăn lại hồi lâu, vừa thấy nữ nhân kia giở trò câu dẫn, gã thẳng tay gϊếŧ chết, vốn định nghĩ cách khống chế dược tính, nào ngờ tiểu gia hỏa Mộ Vũ sau khi biết gã trúng xuân dược, hô toáng lên cái gì “Cơ hội hiếm có” dồn sức đánh úp gã.

Nếu là ngày thường, Trường Phong có thể dễ dàng đẩy y ra, chỉ là xuân dược quá lợi hại, gã ý thức được dược này không thể tự mình khống chế, liền dứt khoát nhân lúc còn lý trí hảo hảo chuẩn bị cho tiểu gia hỏa sắp bị ‘ăn’, hai người một phen điên loan đảo phượng, thực chẳng uổng phí mớ kiến thức Mộ Vũ ngày ngày gom nhặt về nam nam tương luyến, cùng chỉ bảo của gã và nhuyễn cao nhuận hoạt, y tâm tâm niệm niệm dâng mình cho Phong caca đâu như Tạ Tương Phùng thê thảm, thậm chí có ngất đi sẽ rất tỉnh lại.

Chẳng qua dậy rồi Mộ Vũ lại không chịu ngủ tiếp, Trường Phong vì lo lắng cho Bách Lý Kinh Đào, trước tiên là chạy tới phòng gia, vô tình chứng kiến Cung chủ phủ phục lên Tạ Tương Phùng, gã định lui ra ngoài canh cửa, nhưng biến cố lần này rất dễ nhận ra là một âm mưu được dày công trù tính, bằng không với khả năng của Cung chủ, sao có thể tùy tiện trúng xuân dược, thêm nữa loại ‘Ôn nhu hương’ này cũng là lần đầu nghe tới, đích xác bá đạo lợi hại, nữ nhân bị gϊếŧ kia quá yếu, đã thế, ai dám cam đoan quanh đây không tàng ẩn cường địch rình rập như hổ đói, nhăm nhè chờ đợi Cung chủ thần chí mê loạn lặng lẽ lẻn vào đánh lén, không khéo võ công thích khách ngang ngửa mình, tình cảnh hiện tại của Cung chủ quá nguy hiểm. Bởi vậy gã đành xấu hổ cố ý lưu lại.

Mộ Vũ lại khác không hề biết hai chữ ‘xấu hổ’, ngược lại, y còn hưng phấn muốn chết, nếu không nhờ cỗ phẫn kϊƈɦ này cổ động, y đâu thể kiên trì chống đỡ cơn buồn ngủ đến giờ. Vểnh tai nghe động tĩnh trêи giuờng đã lắng xuống, y mới khanh khách cười nhắc nhở: “Trường Phong, mau mau chạy thôi, bằng không Cung chủ tỉnh lại, nhất định sẽ gϊếŧ chúng ta đấy.”

“Nhưng… Cung chủ đang ngủ, ta… ta không thể bỏ mặc người ở chốn hung hiểm.” Trường Phong do dự nói, gã làm sao không biết làm người xem kiểu này đích xác sẽ hứng chịu thiên oán nhân nộ, càng miễn bàn Cung chủ tính tình lãnh khốc một khi nổi bão lục thân bất nhận*… Nhưng… Nhưng sao có thể bỏ mặc Cung chủ đơn độc nơi hang hùm miệng cọp chứ?.

(*lục thân bất nhận: lục thân bao gồm bố mẹ, anh em, vợ con đều không nhận/ mất hết nhân tính)

“Ngốc, ngươi còn chưa nhận ra? Đối phương căn bản không muốn mạng các ngươi.” Mộ Vũ hừ một tiếng, thật không biết trong đầu Trường Phong ngoài trừ ‘Ngu trung’ còn chứa cái quái gì: “Ân, ta đoán chúng đại khái giống như hồ ly tinh có thể hấp thụ nguyên dương nam nhân đó, có lẽ định hấp thụ công lực hoặc máu của gia và ngươi, chẳng thế chúng đâu cần hạ xuân dược trong khi có thể trực tiếp hạ độc. Hơn nữa khi nãy chúng ta điên loan đảo phượng, thần chí gia cũng bất thanh minh, mới là thời cơ tốt nhất hạ sát chúng ta, đối phương lại không động thủ, chứng tỏ cái gì, chứng tỏ chúng không cần mạng chúng ta.”

Mộ Vũ phân tích rõ ràng mạch lạc, Trường Phong nghe đến mục trừng khẩu ngốc (nói không ra lời), gã thừa nhận ở phương diện này, bản thân xác thực kém xa Mộ Vũ, thế nhưng nảy sinh một vấn đề khác: “Nếu … ngươi đã biết, vì sao không sớm nhắc nhở ta, còn muốn ngồi đây nghe gia và tiểu Phùng… Cái kia… Sớm biết, sớm chút về ngủ tốt rồi.”

“Hừ hừ, nếu ta nói, ngươi sẽ cho ta thưởng thức Đông cung sống ư? Còn là Đông cung sống của gia a, đời này được xem, chết cũng đáng, lại nói về sau ít nhiều cũng là lợi thế để uy hϊế͙p͙ gia, miễn là lúc mỗ* cần cứ kéo dài giọng nói một câu: “Gia a, nhớ khi đó ở khách điếm, người và tiểu Phùng…” Hắc hắc, chỉ cần nói tới đây, gia đâu thể không thỏa hiệp.”

(*mỗ: tôi: dùng để tự xưng mà không nói tên VD: Vũ tôi)

Trường Phong suýt té xỉu, vì sao Mộ Vũ thường ngày khôn ngoan lại có lúc ngu ngốc thế chứ? Gia nói y ngốc xem ra không sai đi, gã ôm chặt Mộ Vũ, định nhảy ra ngoài đào tẩu, bất ngờ nghe Bách Lý Kinh Đào lãnh thanh ra lệnh: “Chuẩn bị một thùng nước nóng, ân, ta muốn hảo hảo ngẫm lại, hiện tại nhược điểm trong tay Mộ Vũ, nên làm gì a? Có lẽ, gϊếŧ người diệt khẩu là ý kiến hay đó, ngươi nói đúng không, Trường Phong?”

Trường Phong không nói hai lời, nhanh như gió lốc vọt thẳng ra ngoài, mà tên đầu sỏ gây họa vừa mới cười cười xấu xa đòi uy hϊế͙p͙ Bách Lý Kinh Đào, lại bị ‘gϊếŧ người diệt khẩu’ dọa sợ mặt cắt không còn giọt máu, không dám ho he một tiếng: Ô ô ô, thật là, gia sao tỉnh sớm thế? Mình cũng đần a, dám vọng tưởng lấy cái đó uy hϊế͙p͙ gia, vạn nhất gia thực sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu thì làm sao giờ?

Nghĩ tới đây, Mộ Vũ sợ hãi vô cùng nắm chặt tay áo Trường Phong, oa oa khóc cầu gã: “Ô ô ô, Trường Phong, chúng ta mau mau bỏ trốn đi, ta mới hưởng qua tư vị của ngươi, không muốn ly khai ngươi a, Trường Phong, gia muốn gϊếŧ ta diệt khẩu, ta không muốn chết sớm, không muốn…” Cái người nãy còn hăng hái ba hoa giờ khóc đến lê hoa đái vũ, tựa như bị Bách Lý Kinh Đào cầm đại đao kề cổ.

“Yên tâm đi, gia nếu đã nói, chứng tỏ không định gϊếŧ ngươi bịt miệng, bằng không còn cho chúng ta chuẩn bị làm gì? Trực tiếp giả vờ ngủ, gì cũng không nói, sáng mai cố ý sắp đặt thời cơ ý ngoại thân vong, không phải được sao? Với gia mà nói, bất quá chỉ là chuyện cỏn con, đúng không nào?” Trường Phong rất hiểu Cung chủ nhà mình, an ủy của gã xoa dịu tâm tư hoảng sợ giúp Mộ Vũ dần dần bình ổn, y đã quá đỗi mệt mỏi rốt cục chống đỡ không nổi, ngã vào giường ngủ ngon lành.

Đây là đâu? Thế nào bốn phía tối đen như mực? Tạ Tương Phùng trơ trọi ở chốn xa lạ không tên, ngơ ngác nhìn xung quanh, y chỉ nhớ mình đi mãi đi mãi, đi đến chân mỏi thắt lưng đau nhức muốn chết, vẫn không thoát khỏi cỗ hắc ám, cỗ hắc tối đen thăm thẳm tay đưa lên nhìn không rõ năm ngón, song xung quanh dường như có rất nhiều rất nhiều con mắt đang âm thầm rình mò y, tựa hồ chỉ cần y sơ sẩy ngã xuống, đám sinh vật này sẽ xé tan xác y.

“Hảo… sợ a, cha… nương…” Y cực độ hoảng sợ liều mạng chạy chối chết, vừa kinh hoảng thất thanh kêu gào, theo tiếng kêu, trước mặt xuất hiện luồng sáng mong mảnh, một đôi bàn tay xuyên qua luồng sáng ấy hướng về phía y, giọng nói ấm áp vang lên trong đầu: “Tiểu Phùng, qua, qua đây a cha ở đây…” Y vừa mừng vừa sợ, cuống quít vươn tay kéo tay cha, song đúng lúc này, vô số móng vuốt khô đét từ hắc ám đâm ra, tóm lấy y kéo ngược về sau.

Mắt thấy bàn tay kia càng ngày càng xa, Tạ Tương Phùng hoảng sợ gào to, nhưng không thể làm gì, đôi bàn tay kia từ từ biến mất, song song, như có thứ gì đó bén nhọn đâm chọc xé xả thân xác y, đau đớn nhấn chìm y, buộc y phát ra tiếng hét thảm “A”, rồi đột ngột choàng mở hai mắt.

“Ngươi tỉnh?” Tầm mắt chống lại đôi mâu tử (con ngươi) thâm thúy đen như mực, ánh mắt luôn tịnh lặng vô ba, lúc này lấp đầy ý kinh hỉ. Y ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi mới sực nhớ ra người này là Bách Lý Kinh Đào. Quái lạ, hắn tại sao ở đây, dùng cái loại ánh mắt kinh hỉ, hình như còn có áy náy nhìn mình? Còn nữa, hắn sao lại cầm tay mình, còn nắm gì chặt mà hữu lực thế… chẳng nhẽ…chẳng nhẽ hắn không chê minh bẩn loạn ư? Huống chi hiện tại mình còn đang bệnh?

“Oa, tiểu Phùng, ngươi tỉnh? Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi biết bao…” Tên nhào tới hô to gọi nhỏ, khỏi cần nhìn cũng biết là Mộ Vũ, bất quá chưa tới gần, bị Bách Lý Kinh Đào liếc xéo một cái, tiểu tư vẫn bị ‘Gϊếŧ người diệt khẩu kỳ quan sát’ vây khốn lập tức thức thời cười cười bồi tội, chầm chậm thối lui, vẫn không quên trước mặt Tạ Tương Phùng thay Cung chủ nhà mình nói tốt: “Thực ra… thực ra ta tàm tạm thôi, người lo lắng cho người nhất là gia á, ngươi mê man ba ngày ba đêm, gia cũng ba ngày ba đêm không ngủ, luôn luôn túc trực bên giường ngươi nha.”

Bách Lý Kinh Đào trừng Mộ Vũ, ánh mắt thoát ra sát khí bàng bạc, dọa tiểu tư sợ đến chân tay nhũn mềm, thầm than xui xẻo quá đi, vỗ ʍôиɠ ngựa lại bị ngựa đá, nhưng… nhưng ta thay người lấy lòng tiểu Phùng mà, làm y cảm động, chẳng nhẽ cũng sai sao? Nhìn gia sát khí trùng trùng Mộ Vũ chật vật lui ra xa, miệng lưỡi bất phục lầm bầm: “Thật là, chó cắn Lã Động Tân (~làm ơn mắc oán), gia người cứ cường đi, rồi sẽ có ngày hối hận…” Nói chưa xong, sát khí nồng đậm vài phần, y sợ hãi đến nín lặng, nhanh như chớp lủi ra sau lưng Trường Phong trốn.

“Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ (ngoan cố ương bướng).” Trường Phong tức giận đến tái mặt, ngạo khí của gia Mộ Vũ đâu phải không biết, sao lại ngốc thế, dám lộ ra gia túc trực chiếu cố tiểu Phùng ba ngày, nếu không quá rõ tiểu ái nhân ngốc nghếch, gã quả thực cho rằng Mộ Vũ cố ý muốn tìm cái chết.

Liếc nhìn Tạ Tương Phùng trêи giường đường nhìn thẳng tắp con ngươi bất động, trợn tròn mắt không dám tin nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Đào, thì thào liên miên, cũng chẳng biết nói gì, Trường Phong nghĩ lúc này tốt nhất không nên quấy rầy gia, hơn nữa Mộ Vũ còn tiền án, lại không giỏi sắc ngôn quan sát, thật sự muốn đến cùng trời cuối đất làm một đôi quỷ uyên ương sao? Gã không muốn.

Sau đó một cái chớp mắt hai tên thủ hạ biến mất dạng, sắc mặt Bách Lý Kinh Đào dịu xuống, quay đầu ôn nhu nhìn Tạ Tường Phùng, vẫn thấy y lầm ba lầm bẩm như niệm chú, hắn mất kiên nhẫn sờ sờ trán y, cảm thấy nhiệt độ bình thường, đạm nhiên nói: “Ngươi thì thầm cái gì đấy? Cơn sốt tuy đã lui, dược vấn phải uống.” Vừa nhấc chén dược nâu nâu đen đen, đưa cho Tạ Tương Phùng.

Tạ Tương Phùng nhớ tới sự tình trước đó, thân thể bất giác run run, nhìn màu sắc bát thuốc này chẳng có cái gì tốt, tâm tư y càng sợ hãi, trộm nghĩ đây không phải độc dược chứ? Bởi gia đêm ấy cùng ta làm chuyện đó, sợ có người biết làm tổn hại thể diện hắn, nên… nên muốn… muốn gϊếŧ người diệt khẩu… Y bất giác rùng mình kinh sợ, không dám nghĩ tiếp.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, hình như không đúng lắm, y hôn mê ba ngày, Bách Lý Kinh Đào thừa cơ hội hại y. Len lén liếc trộm đối phương, bắt gặp ánh mắt luôn lãnh liệt dẫn theo ý tứ hàm xúc ôn nhu hiếm thấy, nhất thời khiến y ngây ngốc, nội tâm không hiểu vì sao có điểm chua xót khổ sợ, y hấp hấp mũi, cúi đầu, một hơi uống cạn dược trong bát.

“Oa…” Dược trấp đã nhập ổ bụng, Tạ Tương Phùng đáng thương mới có tâm tư ‘thưởng thức’ mùi vị, dược trấp này quả thực đắng chát khó nuốt vô cùng, cái vị đắng y chẳng bao giờ muốn nếm. Ai oán nhìn Bách lý Kinh Đào, y nghẹn ngào nức nở nói: “Ngươi… ngươi cho ta ăn gì? Thế nào… thế nào đắng vậy? Ngươi muốn gϊếŧ ta bịt miệng? Ô ô ô, ta… ta sống còn chưa đủ a, tuy ta rất hèn nhát, lại ti tiện, nhưng ta không muốn chết, xin gia thương xót….”

Bách Lý Kinh Đào lại càng hoảng sợ, vội vã giữ vai Tạ Tương Phùng, gấp gáp hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao? Chỗ nào khó chịu? Dược này ngươi đã uống ba ngày, cũng chưa từng có chuyện, sao… giờ… ngươi đừng khóc, rốt cục thấy thế nào? Nói a, ta nhất định có thể cứu ngươi.”

Cái gọi là quan tâm tất loạn, Bách Lý Kinh Đào bản tính lãnh đạm, dù có tình với Tạ Tương Phùng, bất quá quyết không chịu biểu lộ, thẳng đến lần này vì xuân dược bá cung thượng ngạch y, lại nhớ tới ngôn hành của y lúc hầu hạ, tất cả đều vì hắn cam nguyện xá thân làm sự tình đó, phương tình cảm cuồn cuộn bị dồn nén dưới đáy lòng mới bạo khởi. Mãi đến khi thấy hậu đình y bị xé vỡ, gần như huyết nhục hỗn độn, máu tươi chảy dài không ngừng, mới biết đêm nay đã thương tổn y sâu sắc.

Cũng vì áy náy, hắn càng nhu tràng bách chuyển*, chẳng qua trước mặt thuộc hạ, ngại thân phận đành tự kiềm chế, nên lúc Tạ Tương Phùng mới tỉnh, cũng không tiện biểu lộ tình thâm chân thành, nhưng hiện nghe phương kêu la thảm thiết cái gϊếŧ người diệt khẩu, hắn chỉ nghĩ tiểu Phùng uống dược này phản ứng thực dọa ngươi, trong hoảng sợ bộc lộ chân tình, ôm lấy Tạ Tương Phùng bất ổn bắt mạch cho y.

(* nhu tràng bách chuyển: đau lòng cùng yêu thương trăm mối luân chuyển ^^)

“A? Đã uống ba ngày?” Tạ Tương Phùng đột nhiên bị kéo vào l*иg ngực rộng lớn ấm áp, tâm nhất thời không chịu thua kém nhảy dựng lên, đợi tiêu hóa hết lời Bách lý Kinh Đào, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với mục quang nghi hoặc của hắn, nghe hắn lẩm bẩm: “Kỳ quái, mạch rất bình thường, tiểu Phùng, ngươi rốt cuộc thấy khó chịu ở đâu?”

“Thật… Thật không có chỗ nào khó chịu.” Tạ Tương Phùng mặt thoáng cái đỏ bừng: “Chỉ là… chỉ là cảm thấy mùi vị dược này rất khác với trước đây, nên … nên ta cho rằng…” Y ấp a ấp úng nói không ra câu, thầm nghĩ xong rồi, mất mặt quá đi, trước cường ngạch kháng cự bọn hào nô ở trong lòng Bách lý Kinh Đào lưu lại hình tượng cốt khí đại khái tất cả đều bị hủy diệt rồi, ô ô ô, tự trách bản thân dễ kϊƈɦ động.

Bách Lý Kinh Đào chán nản, đẩy Tạ Tương Phùng ra, cả giận nói: “Dược này phối mới vì ngươi nơi đó thương nặng, mùi vị tự nhiên bất đồng, ngươi lại vì thế, sinh lòng nghi ngờ ta muốn gϊếŧ người diệt khẩu, là cái đạo lý gì, hả?” Hắn không nhận ra, bất tri bất giác, cách hành ngôn bất đồng với con người thường ngày, nếu là trước kia hẳn là luyến tiếc từng con chữ à.

Tạ Tương Phùng bị đẩy ra, cũng không tức giận, y rụt nhanh về góc giường, mím chặt miệng. Bách Lý Kinh Đào nhìn y, tâm niệm biến chuyển thật nhanh, nghĩ tới y trước sau luôn e ngại mình, lại không rõ vì sao, đúng là với y, bản thân chưa từng xử sự ôn nhu, đã thế còn dày vò y ra nông nỗi này, tối nay ắt phải làm rõ ràng mọi chuyện mới được, bởi vậy không ngừng truy vấn, không chút thả lỏng.

Sau cùng Tạ Tương Phùng bị bức đến quýnh quáng, buộc phải moi hết tâm tư cất giấu trong lòng nói ra, khe khẽ thì thầm: “Ta… Ta chỉ là tên hề dối trêи gạt dưới là khách giang hồ, ngày ngày bán đại bổ hoàn để sống, kỳ thực không nói ngươi cũng biết, kia… gì gì đó tự nhiên là gạt người, ta nói nhận thức Ma cung Cung chủ, cũng là… cũng là giả. Ngươi có lẽ là công tử phú quý, cũng có thể cao thủ võ lâm, dù gì, là người được vạn người kính ngưỡng, ta so với ngươi, như cá trạch trong bùn tanh và trăng thu thanh khiết trêи trời cao, đêm đó, ngươi trúng xuân dược, bất khả kháng phải cùng ta làm… cái kia, nếu truyền ra, thanh danh ngươi sẽ ra sao? Người ta nói người giang hồ tâm ngoan thủ lạt, đầu đao liễm huyết, người càng cao quý tâm càng lãnh khốc, cho nên… cho nên ta nghĩ ngươi không muốn ai biết ta và ngươi làm… cái kia, đương nhiên… đương nhiên muốn đem kẻ duy nhất biết rõ nội tình diệt người diệt khẩu a.”

Ngắc ngữ nói xong, Tạ Tương Phùng xẩu hổ lúng túng cực kỳ, hoàn toàn không thấy sắc mặt Bách Lý Kinh Đào đã dịu xuống. Hắn đến gần Tạ Tương Phùng, kéo y thân thể nho nhỏ lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng, cũng không nói gì, cứ thế tựa cằm lên mái tóc mềm mại của y, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ và nhịp tim gấp gáp của y.

“Thì ra là thế.” Giữa lúc Tạ Tương Phùng lo sợ bất an, trêи đỉnh đầu vang lên thanh âm ôn nhu trước nay chưa có: “Là ta không phải, đúng như ngươi nói, ta sinh ra ở gia đình phú quý, sau dù lụi bại, lánh đến nơi khác, chung quy vẫn không thoát ly phú quý, đích xác không trải qua như ngươi, nghĩ khi ngươi nói những chuyện này, hẳn không dễ chịu, tại ta khiến ngươi khổ sở.”

Chuyện gì xảy ra? Cóc ăn thịt thiên nga? Vì thái độ của gia với y đại xoay chuyển tới một trăm tám mươi độ, Tạ Tương Phùng quá mức kinh sợ không thốt lên lời. Rồi mặt bị nhẹ nhàng nâng lên, tầm mắt chống lại đôi mắt thâm thúy như biển sao trời.

“Tiểu Phùng, ngươi còn nhớ sự tình đêm ấy? Ta đã nói ngươi chưa? Ta vốn định tìm Lệ Quyên, không phải ta không muốn bính ngươi, mà bởi ta biết ngươi còn đang bệnh, không chịu nổi, thế nhưng thấy nàng ta, tâm tình càng bực bội, khô nóng cơ hồ khiến ta bạo tạc, nàng ta nghe ta nói, run lẩy bẩy muốn thoát y phục, nhưng ta không muốn, thế nào cũng không muốn ôm nàng ta, nên ta quay lại, vừa thấy ngươi, ta quên hết tất cả, liều mạng muốn ngươi, suýt nữa dằn vặt chết ngươi, trải qua ba ngày đại điều dưỡng, ngươi mới tỉnh lại, ngươi không biết ba ngày đó, ta đã lo sợ cỡ nào, ta nói với ngươi, mong ngươi hiểu, có lẽ, có lẽ ngươi đối với ta rất khác biệt, có lẽ ta… ta thích ngươi như Trường Phong thích Mộ Vũ, nếu… nếu hỏi trọn đời này, người ta thật sự yêu thương, người đó nhất định là ngươi, ngươi… có nguyện ý kết giao cùng ta?”

Bách lý Kinh Đào đem hết tâm tình rủ rỉ nói ra, hiện tại hắn mới nhận ra, nguyên lai trò chuyện cũng không phải việc quá khó khăn, ít nhất, hắn rất thích nói chuyện với Tạ Tương Phùng, nhìn biểu tình đặc sắc của y biến hóa không ngừng, một loại vui thích chưa bao giờ từng có bao phủ cả người hắn, nay hắn chỉ sợ đối phương cự tuyệt, dù sao, hắn không quên đương sơ Tạ Tương Phùng là làm sao bất chấp mạo hiểm tính mạng để chỉnh tên phú gia công tử coi trọng y.

“Có thể… Có thể thử sao?” Tạ Tương Phùng run run, trái tim y như muốn vọt ra khỏi ngực, y khẩn trương đến lợi hại, ngón tay siết góc áo Bách lý Kinh Đào các khớp nổi gân trắng bệch: “Ngươi… ngươi có biết ta là kẻ hèn mọn, ngươi là…” Y nói chưa xong, môi đã bị đối phương chặn lại, nụ hôn trắc trở, nhưng ngập tràn ôn nhu vô tận, hóa giải tự ti của y.

Nằm trêи giuờng, bàn tay dẫn theo điểm nội lực nhẹ nhàng thay Tạ Tương Phùng xoa bóp, đêm đó phúng túng, làm thân thể Tạ Tương Phùng đến giờ vẫn còn chút cứng ngắc, càng không cần nhắc tới các đốt ngón tay ẩn ẩn đau nhức.

“Vì sao lại xin tha? Sao lại sợ chết thế? Ngày trước dưới mưa đòn của hào nô, ngươi không hề ư hử một tiếng.” Bách Lý Kinh Đào bỗng nhiên đặt câu hỏi, hắn có điểm hiếu kỳ, song, càng nhiều là tâm đau.

“Không phải sợ chết, mà là… mà là không cam lòng.” Tạ Tương Phùng thở dài: “Ta… Ta vẫn muốn tìm phụ mẫu, khát vọng có một ngày gặp lại họ, cho nên trước khi tâm nguyện hoàn thành, thực sự rất không cam lòng chết. Còn bọn hào nô, ta biết dù cầu xin cũng là vô dụng, chẳng bằng chết quang minh lỗi lạc. Nhưng… nhưng ngươi không giống chúng, ta cảm thấy, nếu cầu ngươi, có lẽ… có lẽ ngươi sẽ mềm lòng dao động, đương nhiên, nay ta đã biết, ngươi căn bản không cần mềm lòng, vì ngươi đâu muốn gϊếŧ ta…”

Y lại gối đầu lên đùi Bách Lý Kinh Đào, vừa nghĩ mình có phải vẫn đang trong mộng, vẫn chưa tỉnh, đại công tử phú gia cao quý tao nhã, như thiên tiên hạ phàm, hắn … hắn xứng với ai xứng không nổi a.

Bách Lý Kinh Đào thâm tâm bất chợt nảy sinh cỗ cảm thương, ôm chặt Tạ Tương Phùng, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì, đợi mọi việc xong xuôi ổn thỏa, ta cùng ngươi đi tìm cha mẹ, hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Được rồi, hiện tại nhanh ngủ đi, ngươi đã nhiều ngày khổ cực, bệnh phong hàn chưa lui, lại gặp khổ nạn, vẫn phải hảo hảo nghỉ ngơi, đợi ngày mai, chúng ta nhất định phải lên đường.”

“Ân.” Tạ Tương Phùng ưng thuận, đầu gối lên trước ngực Bách lý Kinh Đào, y từ năm năm tuổi đã lẻ loi hiu quạnh, đã lâu chưa từng hưởng thụ chút quan tâm che chở, nay nằm tròng lòng ngực ấm áp, cảm thụ khí tức thanh sảng nhàn nhạt trêи người Bách Lý Kinh Đào, trái tim thỏa mãn trướng phình lên như có vật gì đó muốn trào ra, nhẹ nhàng khoát tay lên ngực đối phương, ôm theo hạnh phúc trước nay chưa từng có bình yên đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ tỉnh dậy, vì quan hệ đến hành trình, không thể chậm trễ khởi hành. Bảy con bảo mã qua nhiều ngày tĩnh dưỡng, hơn nữa được cung cấp cỏ non nước ngọt, càng hiển lộ khí chất oai hùng bất phàm.

Tạ Tương Phùng khi đi qua, cực kỳ hâm mộ sờ sờ tông mao của bạch mã đầu lĩnh. Nhanh như chớp, y bị Bách lý Kinh Đào kéo vào lòng, hắn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Con ngựa này tính tình liệt (mãnh liệt), không nên tùy tiện sờ nó, cận thẩn nó đá ngươi, sau này ta mang ngươi đến đại thảo nguyên phương Bắc kỵ mã, ấy mới chân chính là thừa phong nhi khứ kɧօáϊ ý vô bỉ (thuận gió mà đi kɧօáϊ ý không gì sánh được).” Nói rồi đỡ Tạ Tương Phùng lên mã xa.

Mộ Vũ phía sau ‘rầm’ ngã phịch xuống đất, khiến Trường Phong đau lòng không thôi, vội vã dìu y đứng lên, vừa tức vừa vội nói: “Đây là thế nào, hôm nay còn sinh mao bệnh té sấp té ngửa à, chớ phải phong hàn xâm phạm đầu óc, hay trúng gió độc?” Chẳng nghe gã ca thán, Mộ Vũ đã túm chặt gã, tay chỉ về hướng bóng lưng Bách lý Kinh Đào biến mất, lắp bắp nói: “Trường Phong, ngươi không cảm thấy… không cảm thấy gia càng ngày càng khủng bố? Gia… gia vậy mà dìu tiểu Phùng lên xe…”

Trường Phong lại không cho là đúng: “Cái này có là gì? Ta không phải cũng đỡ ngươi lên xe? Ta ngược lại thấy ngươi càng ngày càng quái đản đó, ngay điểm nhỏ cũng kinh ngạc.” Gã chưa nói hết, tay đã trúng một cái tát của Mộ Vũ.

“Ngươi ngu ngốc, ngươi sao có thể so sánh với gia? Hơn nữa chúng ta đã qua lại bao nhiêu năm? Còn họ? Họ thậm chí biết nhau chưa đến nửa tháng, với lại… với lại gia xưa nay đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, gia… gia vậy mà…” Y đang nói bất chợt bị tiếng nói băng lãnh bình đạm từ trong xe truyền ra đánh gãy: “Đánh xe đi, hai tên ngu ngốc kia thích chạy theo sau xe, thì cứ mặc chúng chạy đi.”

“Không… chúng ta muốn ngồi xe.” Mộ Vũ lại càng hoảng sợ, vội vàng nắm chặt tay Trường Phong, một đường kéo gã lên xe. Đôi mắt lanh lẹ đảo quanh một vòng, bỗng nhiên ngẩn ra hỏi: “Di? Lệ Quyên tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy thế nào còn chưa ra? Mặt trời đã chiếu đến ʍôиɠ, còn chưa rời giường?” Vừa nói vừa định nhảy xuống xe đi tìm.

Lại nghe Tạ Tương Phùng ám ách nói: “Mộ Vũ ngươi không cần quay lại, nãy qua phòng tìm, nàng đã không còn ở đó, ta cũng rất lo lắng, nhưng gia… Kinh Đào nói không việc gì đâu, cũng… cũng không để ta tìm…” Ánh mắt úp úp mở mở nhìn Mộ Vũ, ý tứ rõ ràng là: ngươi cầu xin lại gia nhà ngươi đi. Ta thực sự rất lo lắng cho Lệ Quyên.

Mộ Vũ bĩu môi, nghĩ bụng gia vốn không vừa mắt ta, nay ta còn phải cầu đường sống a. Giương mắt nhìn nhìn ái nhân nhà mình, nhìn gã biểu tình nghiêm túc, buồn chán thở dài, y quả quyết chuyển qua chỗ Tạ Tương Phùng, thủ thỉ: “Nếu đã thế, có lẽ Lệ Quyên tỷ tỷ đi trước rồi, yên tâm, không việc gì đâu.” Kế đó y và Tạ Tương Phùng huyên thuyên thiên nam địa bắc, đôi lúc nói tới chỗ thú vị, hai người cùng cười phá lên.

Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong mặt mày nhăn nhó, nghĩ thầm đúng là ngu ngốc, rõ là chả có gì đáng cười, thế mà hai tiểu sỏa cười nghiêng cười ngửa. Mới nghĩ tới đây, chợt cảm thấy tốc độ mã xa mất kiểm soát, cùng lúc tám con ngựa hoảng loạn hí dài, dễ nhận ra Diệp Phong đã mất quyền khống chế mã xa.

Tuy rằng không biết xảy ra biến cố gì, song Bách lý Kinh Đào và Trường Phong quyết đoán kịp thời, Tạ Tương Phùng và Mộ Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa đi, hai người nãy còn đang bất động ngồi đó thế mà đột nhiên biến mất, mành cửa số vẫn đang phần phật lay động, chân Tạ Tương Phùng hơi run run, vô thức nắm chặt tay Mộ Vũ, hoảng sợ lắp bắp: “Ta… Ta phải chẳng hoa mắt, ta thấy gia các ngươi và… và Trường Phong hai nguời… hai người vọt ra từ cửa sổ nhỏ.”

“Cái gì hoa mắt, ngươi nhìn không sai a.” Mộ Vũ bĩu môi: “Súc cốt thuật, nghe chưa?” Một câu chưa xong, chợt nghe vài tiếng hí dài, sau đó mã xa đột ngột dừng lại, hai người bị bất ngờ không kịp đề phòng, cùng nhau ngã nhào, rồi lại lồm cồm bò dậy chật vật chạy ra ngoài.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến cả hai nhất tề hít ngụm khí lạnh, xung quanh tứ phía không biết bao nhiều người, đều là hắc y hắc khố, hắc cân che mặt. Ở tiền phương của chúng, một dáng hình yểu điểu bạch y như tuyết, bất quá lại đội sa mạo, lụa trắng tinh khôi niêm kín khuôn dung, ngay cả như vậy liếc qua cũng thấy, toàn thân cao thấp tràn ngập mị hoặc.

“Cung nhân Bách Hoa Lâm?” Bách Lý Kinh Đào lạnh lùng lên tiếng, dù hỏi, nhưng ngữ khí mười phần khẳng định. Quả nhiên, bạch y nữ tử hơi khuỵu gối, uyển chuyển hạ bái nói: “Phụng mệnh Mẫu Đơn tiên tử, đặc biệt thỉnh Cung chủ [gōngzhu] đại giá quang lâm đến Mẫu Đơn cung làm khách, mong Cung chủ không chê hàn xá quê mùa, cung nhân trêи dưới tệ cung, cung nghênh Cung chủ.” Thanh âm êm du dương như hoàng oanh ngân nga, uyển chuyển êm tai.

Mộ Vũ sắc mặt đại biến, Tạ Tương Phùng lại như ‘Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não*’, xoay sang cười cười nói nói với Mộ Vũ: “Rõ là buồn cười, các nàng tìm công chủ ([gōngzhǔ]:công chúa), chúng ta ở đây một nữ nhân cũng không có, há cớ chi lại chặn mã xa chúng ta?” Không nghe hết, Mộ Vũ đã hung hăng trừng mắt lườm y, nét nghiêm nghị hiếm có lên giọng dạy bảo: “Ngốc, đó là người của Bách Hoa Lâm, các nàng chung quy sẽ xuất thủ, không nghĩ tới lại đυ.ng độ ở đây.”

*Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não: Hòa thượng cao 1 trượng 2 sờ không tới suy nghĩ. (NĐ) Thời cổ người cao ước chừng tám xích (thước), giơ tay lên cũng chỉ một trượng (=10 thước), mà (tượng) hòa thượng cao một trượng nhị xích (12 thước), cho nên nói là sờ không tới suy nghĩ của hắn (baidu).Ở đây ý nói: Tạ Tương Phùng lại như ở một ‘trình khác’ nên không ai hiểu y đang nghĩ gì,… (Tà nghĩ thế^^)

Tạ Tương Phùng căn bản không biết Bách Hoa Lâm là cái gì, chẳng qua thấy Mộ Vũ lộ vẻ nghiêm túc ít có, đã đủ chứng minh Bách Hoa Lâm khẳng định không thể khinh thường, làm y không khỏi khẩn trương theo. Bất quá lại nghĩ: người của Bách Hoa lâm thì sao? Thiên Vương lão tử cũng phải nói đạo lý. Nghĩ thế, cố nén khϊế͙p͙ ý động thân tiến lên, che trước người Bách lý Kinh Đào cười nói: “Vị cô nương này, các ngươi tính sai rồi, chúng ta chỉ là người qua đường, không chứa chấp cái gì công chủ, ngươi xem xem, chúng ta một xe ngựa năm nam nhân, trong xe không còn ai khác, không tin ngươi vào nhìn đi, chúng ta nên sớm tháo gỡ hiểu lầm, rồi đường ai nấy đi a.”

Không nói Bách lý Kinh Đào, Trường Phong và Mộ Vũ hóa đá, ngay cả vị bạch y phúc diện (che mặt) nữ tử cũng sững sờ, mãi lâu sau, nàng mới bật cười khanh khách nói: “Vị tiểu ca nhi này thật thú vị, dẫu là đương kim hoàng gia công chủ, Tiên tử cũng không hẳn đủ nhẫn nại khoản đãi nàng ta, nếu không phải là Kinh Đào Ma cung Cung chủ, há có thể lọt vào mắt xanh Tiên tử?”

“Haha… các ngươi nói đùa a .” Tạ Tương Phùng hahaha cười lớn: “Bách lý Kinh Đào và hộ vệ của hắn tuy có chút võ công, nhưng không hề liên quan gì tới Ma cung, cái kia Kinh Đào Cung chủ…” Y bỗng nhiên á khẩu, biểu tình biến chuyển liên tục, mới chậm chập cứng ngắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Đào thì thào nói: “Nàng… Nàng nói muốn tìm Kinh Đào cung chủ…” Thanh âm tràn đầy tư vị khổ sáp.

Bách Lý Kinh Đào nhẹ nhàng kéo Tạ Tương Phùng lại, đẩy y trở lại sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Mẫu Đơn tiên tử? Hừ, muốn gặp ta, sao không trực tiếp tới đây, lại muốn ta đến, Bách hoa lâm quả nhiên ngạo mạn.” Một câu chưa hết, hắn và Trường Phong đã xuất thủ, ngàn cánh hồ điệp múa lượn lả tả rơi rụng, chớp mắt đã bị chôn vùi dưới hoàng thổ.

“Cung chủ ra tay với Bách hoa điệp, là đã muốn đánh một trận với chúng ta, phải không?” Bạch y nữ tử cứng đơ người, mới nói một nửa, chợt thấy Trường Phong bật người nhảy lên, kiếm quang lóe sáng, bảy hắc y nhân gần gã nhất đồng loạt ngục ngã, đều là một kiếm giữa trán, một kiếm mất mạng.

“Quay về nói lại Mẫu đơn, muốn đánh với ta một trận, đừng phái đám thùng cơm tới chịu chết, trái lại ‘Ôn nhu hương’ ngày ấy của nàng ta còn có chút ý tứ, nếu không tiếc, bản cung ngược lại còn muốn xin mấy bao.” Bách lý Kinh Đào thản nhiên nói xong, giữa vòng vây của bạch y nữ tử và đám hắc y nhân, tiêu sái kéo Tạ Tương Phùng cứng ngắc vào mã xa, Trường Phong đẩy Mộ Vũ vào trong xe thì ngồi lại ở bên ngoài, cùng Diệp Phong đánh xe rời đi.

Mấy hắc y nhân phía sau bạch y nữ tử định xông lên, lại bị nàng phất tay ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không cần đi chịu chết, thực không ngờ, Bách lý Kinh Đào lại truyền thụ tâm pháp Tôn ma lộng nguyệt cho tâm phúc, hừ hừ, hắn quả rất lớn mật, không sợ bị tâm phúc phản bội ư.”

Nàng ta nói tới đây, chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng thở dài: “Dùng người thì không nghi ngờ đã nghi ngờ thì đừng dùng, tiểu Tuyết, Kinh Đào cung chủ tuy tính tình lãnh mạc, nhưng là kẻ cơ trí thông minh tuyệt đỉnh a, thảo nào có thể thân cư Cung chủ vị.” Theo tiếng nói, lam y nữ tử chậm rãi từ sau vách núi đi ra, ánh mắt chăm chú nhìn mã xa đã đi xa từ lâu, thở dài, nhẹ giọng nói: “Về thôi, dù sao mục đích thăm dò đã đạt được, kế đó, Tiên Tử tự có an bài.”

Bạch y nữ tử gật đầu, phân phó đám thủ hạ mai táng tại chỗ bảy hắc y nhân, sau đó tiến đến cạnh lam y nữ tử, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, người thấy thiếu niên kia không? Chẳng lẽ kế hoạch của tiên tử là bị y phá ngang? Này… Sao có thể…” Không cần nói xong, đã bị lam y nữ tử hung hăng trừng mắt cảnh cáo.

“Câm miệng, ngươi không muốn sống? Đó là sỉ nhục bình sinh chưa từng có của Tiên tử, ngươi ngoài trốn không kịp, ngươi còn dám nhắc tới, nói ngươi hay, trở về tốt nhất chỉ nói tới Bách lý Kinh Đào, về thiếu niên kia, ngươi một chữ cũng chớ nói ra, bằng không ta chỉ có thể nhắc xác giúp ngươi.” Nàng nói xong, bạch y nữ tử sợ hãi đến toàn thân run rẩy, vội vàng xin lỗi, tỷ muội hai người ngoảng đầu nhìn quanh, xác định không ai nghe lén, mới dẫn đội hắc y nhân vội vã rời đi.