Chương 11: Tiểu yêu quái 2

Chương 11: Tiểu yêu quái 2

“Cậu luôn ấm ức mình như vậy à?”

“Chuyện này không tính là ấm ức đúng không?”

Khi nào thì anh đã quen yếu ớt của cô, thậm chí còn chủ động cảm thấy ấm ức thay cô?

“Cậu bắt đầu đi.”

Sau đó Thẩm Đào nói ra suy nghĩ của mình, trong quá trình này Tạ Ương nhắc cô hai lần.

Anh phát hiện cô rất thông minh, đúng là rất thông minh. Cô có thiên phú ở ngôn ngữ, sẽ dùng thông minh đến trên vật lý, ngày nào đó cô lấy được hạng nhất anh cũng không bất ngờ.

“Thẩm Đào, cậu cảm thấy mình kém nhất môn gì?”

Cô không có chút do dự: “Vật lý.”

“Muốn đạt được hạng nhất môn gì?”

Cô nghĩ một lát mới nói: “Vật lý.”

“Cậu sẽ.”

Bỗng nhiên Tạ Ương rất chờ mong ngày cô vượt qua mình.

Nghỉ giữa tiết Chu Tinh nhân lúc bạn cùng bàn Tạ Ương không có ở đây, ngồi xuống vị trí cạnh anh.

“Tạ Ương, vì sao cậu không tham gia lớp thi đua?”

Chu Tinh cảm thấy rất lạ, thành tích toán lý hóa của Tạ Ương vô cùng tốt, là đối thủ mạnh nhất của anh ta trong lớp, nhưng anh lại không tham gia lớp thi đua. Cho dù tham gia lớp nào anh đều có cơ hội đạt được giải thưởng của tỉnh của quốc gia, các trường đại học sẽ tự tuyển thẳng.

“Thi đua phải cần lượng lớn thời gian, còn chưa chắc đạt được kết quả có thể muốn, trừ phi tiến vào trại hè, nếu không tuyển thẳng cũng dựa vào vận may. Quan trọng nhất là, tôi không muốn quá mệt mỏi. Đơn thuần thi vào đại học càng thích hợp với tôi.”

“Tôi thực sự không hiểu nổi cậu, tương lai sẽ không hối hận ư?”

Thực ra lúc trước Phạm Phạm đã tìm anh nói chuyện, anh cũng trả lời như vậy, Phạm Phạm giống như có chút phẫn nộ thở dài. Giống như Chu Tinh hiện giờ không hiểu anh.

Chu Tinh đi rồi, Thẩm Đào đưa giấy tới, [mình cảm thấy cậu không tham gia thi đua cũng sẽ học đại học tốt nhất].

Cô có ý nghĩ giống như anh, học cấp 3 và thành tích tuy quan trọng, nhưng cô cảm thấy lưu lại chút gì đó mới là bờ bến cấp 3 hồi tưởng lại sẽ mỉm cười.

Cuối tháng 11, đại hội thể dục thể thao mùa thu vì xui xẻo ngày mưa kéo dài hài lần xong cuối cùng cũng đến. May mà hai ngày này thời tiết ấm lại trên diện rộng, mọi người không đến mức mặc áo lông thi đấu.

Tuy bình thường Phạm Dương Ba không cho bọn họ chơi bóng rổ, nhưng đại hội thể dục thể thao anh ta cổ vũ tham gia, nhưng tuyệt đối không phải vì chút gọi là vinh dự.

Anh ta hi vọng học sinh có thắng bại, có bốc đồng, trong đại hội thể dục thể thao thắng lớp khác sẽ chính diện xúc tiến bọn họ có ưu thế trên thành tích, bị người ta vây xem thi đấu cũng là một loại khiêu chiến tố chất tâm lý.