Chương 21: Mối tình đầu vợ chồng (21)

Chương 21: Mối tình đầu vợ chồng (21)

Editor: Lanhna

Nơi xa đồi núi chạy dài, tạo ra những đường cong phập phồng.

Gần đó, trên đồng ruộng trải dài những mảnh hoa cải dầu, gió khẽ thổi qua một cái, đã hình thành từng dải sóng màu xanh lục, từ xa tới gần quay cuồng mà đến.

Hề Thần Trạch dồn Lam Yên vào trên tường, trong mắt có ý cười, nụ cười kia như ánh mặt trời ấm áp.

"Nhắm mắt lại." Hắn nói với cô, ngữ khí có chút bá đạo.

Lam Yên cắn cắn môi, đôi mắy ngập nước long lanh như là quả nho chín mọng vừa được tưới nước. Mang theo nụ cười vui vẻ, cô chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Giờ phút này, cô cái gì cũng không nhìn thấy. Thị giác tạm thời biến mất, các giác quan khác đều trở nên mẫn cảm và nhanh nhạy hơn.

Lam Yên chân thật mà cảm giác được độ ấm khi Hề Thần Trạch đến gần, cùng với mùi hương trên người hắn, đó là mùi hương chỉ thuộc về hắn, giống hoa lan tử la có màu sắc vừa lãng mạn lại vừa mê người.

Tay cô lén lút nâng lên, muốn ôm eo hắn. Lúc tay cô chạm được tới vòng eo của hắn, đôi môi có chút lạnh lẽo của hắn bao phủ xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Hề Thần Trạch cũng không thỏa mãn với nụ hôn nhẹ nhàng này. Đầu lưỡi của hắn duỗi ra, ở bên môi cô dò xét hai lượt, cuối cùng tiến quân thần tốc cạy ra miệng Lam Yên, tùy ý mà quấn lấy đầu lười mềm mại của cô.

"Ưʍ.." Lam Yên chỉ cảm thấy đầu thiếu oxy, một trận choáng váng, hô hấp đều trở nên khó khăn.

Nếu đàn ông mà bá đạo lên, thật sự rất đáng sợ.

Bàn tay Hề Thần Trạch ôm lấy eo Lam Yên, đột nhiên dùng một chút lực, cả người cô đã ngã vào trong l*иg ngực rộng của hắn.

Thân thể hắn cứng rắn cùng với cả thân thể cô mềm mạ gắt gao dán chặt với nhau, thân mật khăng khít.

Nhưng mà, hắn vẫn không bỏ qua, trên tay còn đang dùng sức, hắn dường như muốn đem Lam Yên xoa nhập vào trong thân thể hắn, như vậy mới cam tâm.

Phía trên, môi bị Hề Thần Trạch cắn, hắn hôn có chút ngang ngược.

Phía dưới eo nhỏ mềm mại bị hắn nhéo, giống như sắp bị bẻ gãy.

"Hề Thần Trạch.."

Lam Yên thừa nhận không được nụ hôn cực nóng như vậy của hắn, cô muốn hô to, nhưng là miệng lại bị hắn bịt đến kín mít.

Cuối cùng, tất cả động tác đẩy và kháng cự đều bị hắn ăn không còn một mảnh. Cả người cô mềm nhũn vô lực, chỉ có thể để mặc cánh tay tay rắn chắc của hắn ôm lấy.

Sáng sớm gió vốn nên mát mẻ, nhưng khi thổi đến bên cạnh đôi nam nữ đang ôm nhau, lại có chút nóng bỏng.

"Hề Thần Trạch, buông ra. Tôi sắp không thở nổi rồi." Lam Yên kêu to, mở choàng mắt.

Đập vào mắt chính là trần nhà trắng xóa.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lam Yên là: Đây là chỗ nào?

Ý nghĩ thứ hai là: Mình mẹ nó, vậy mà tại một phòng ngủ xa lạ ngủ một đêm, lại còn nằm mộng xuân?

Thắc mắc thứ ba lại quay về vấn đề đầu tiên: Cho nên rốt cuộc đây là đâu?

Lam Yên đá văng chắn trên người ra, ngồi dậy, đầu choáng váng đến lợi hại.

Xoa xoa cái đầu đang trướng đau xuống giường, chân trần đạp lên sàn nhà hơi lạnh, bước đi lảo đảo loạng choạng. Xem ra là đêm qua say rượu còn chưa hết hoàn toàn.

Rời đi giường, cô đi dạo xung quanh phòng một vòng, trong phòng trống không, nhưng là phi cực kỳ sạch sẽ, đơn giản và yên tĩnh, không giống nhà của những kẻ phạm tội lừa bán trẻ em và phụ nữ. Cái này làm cho lòng cô thoáng yên tâm.

Dừng lại bước chân, Lam Yên ngồi xuống bên mép giường, cô nỗ lực hồi tưởng sự việc tối hôm qua, rất nhiều mảnh nhỏ ký ức vụn vặt bị cô mạnh mẽ lôi ra.

Đi dạo lang thang trên phố, đi mua bánh kem, vào quán lẩu của một bà lão, uống hết hai chai rượu, gọi điện cho Hề Thần Trạch.

Nhưng những việc sau đó, dù cô có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Một trận choáng váng kèm theo đau đầu đánh úp lại, Lam Yên không quan tâm mà cả người hướng về phía giường ngã qua, trong miệng kêu la: "A.. a.. đau đầu quá.."

Sao khi trên giường kêu lăn một vòng, cô lại bỗng nhiên đứng dậy, ngồi ở trên giường, tay nắm lấy mái tóc đang lộn xộn, rối mù, vẻ mặt mờ mịt không rõ.

Cho nên đây là nhà của Hề Thần Trạch?

"Ào ào.." là tiếng gió thổi bức màn lay động, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mềm nhẹ mà thanh thúy.

Khi Lam Yên còn đang suy nghĩ xem nơi này có phải là nhà của Hề Thần Trạch hay không, thì xen lẫn trong âm thanh lay động của bức màn, còn có giọng nói của một người đàn ông. Cái âm thanh đó phảng phất như gió xuân thổi qua, thật nhẹ thật ấm, lại dội vào timLam Yên tâm.

"Lam Yên.." anh ta gọi cô*.

(Đoạn này mình để 'anh ta - cô' là vì chị Yên đang mơ hồ chưa rõ là đang ở đâu).

Lam Yên bất chợt hoàn hồn, bàn tay đang kéo cái đầu rối tung như ổ gà ngừng lại.

Bởi vì say rượu, đôi mắt cô vẫn luôn mơ mơ hồ hồ nửa hư nửa thực, hiện tại nghe được có người gọi mình, Lam Yên nỗ lực trợn to hai mắt, tìm kiếm theo tiếng nói của anh ta nhìn lại, muốn nhìn mặt của anh ta, nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân, có cố sức như thế nào cũng đều không mở ra được.

"Em đã ngủ đến giữa trưa, em lại cọ xát thêm nửa giây nữa, tôi sẽ đem phần cơm trưa của em đổ đi đó." Một giây trước còn tràn đầy ấm áp, giây tiếp theo lại biến thành bộ dạng hung dữ như vậy.

Sau đó Lúc lại không có âm thanh gì nữa, người đàn ông đang nói chuyện đôi tay vòng lại ở trước ngực, xoay người rời đi.

Lam Yên sững sờ ở tại chỗ, híp híp mắt như cũ. Nghe xong câu nói của anh ta, tay cô hung hăng vuốt mấy cái với mái tóc đang lộn xộn.

Đây, mẹ nó không phải là Hề Thần Trạch thì còn có thể là ai? Hơn nữa, mình vậy mà còn mơ thấy cùng cái mặt liệt lạnh băng này của hắn hôn môi nhiệt tình như lửa, quả thực là uống rượu đem đầu óc uống hỏng luôn rồi.

Cô thở dài một hơi, một lần nữa xuống giường.

Chân nhỏ trắng nõn đạp lên trên mặt đất, giống như là đạp lên bông, Lam Yên cảm thấy cả người đều lâng lâng bay bổng. Cho nên, đi đường chậm rì rì, giống như một con rùa đen.

"Còn không nhanh lên?" giọng nói thúc giục của Hề Thần Trạch lại truyền đến, ngữ khí rất không tốt. Tiếp theo là tiếng bước xuống cầu thang "Lộc cộc" vang lên.

"Giục cái gì mà giục?" Lam Yên khó chịu mà nói thầm, sau đó hướng về phía bóng dáng lạnh lùng của hắn hô to, "Tôi không đi được nữa, có bản lĩnh anh bế tôi đi.." trong giọng nói vừa có phần khıêυ khí©h lại có phần làm nũng.

"..."

Yên lặng, tiếng dép lê đạp trên cầu thang cũng cũng biến mất.

Một giây, hai giây, ba giây..

"Ha ha, Hề Thần Trạch, cậu đó.. chỉ có Dã nha đầu này trị được cậu!"

Truyền đến không phải là giọng nói của Hề Thần Trạch, mà là giọng nói của một người khác. Âm thanh này nghe có chút quen tai.

Lam Yên giật mình mà đi ra ngoài mấy bước, sau đó cả người lui về ẩn sau vòng bảo hộ trên chỗ ngoặt cầu thang tầng 2, đôi mắt dùng sức trợn to, ngồi ở phòng khách tầng 1 chính là.. Hề Vân Trì!

Tuy rằng đã cách bốn năm, nhưng là Lam Yên vẫn nhớ rõ hắn.

Đến khi thật sự nhìn thấy rõ mặt của Hề Vân Trì, Lam Yên trong lòng mắng thầm: Mẹ nó*, vậy mà còn có thể gặp được tiểu tiện nhân* này.

(-từ gốc nó là "dựa" cũng tương đương một câu chửi tục, chửi bậy của VN mình đó nên mình dịch vậy.

- Đây là nguyên tác nó vậy nha. Tại chị Yên đang có thù với anh Trì nên gọi vậy).

Sau đó, những ân oán với Hề Vân Trì từ bốn năm trước cũng bị khơi lên.

- -

Sau giờ trưa ánh nắng chói chang.

Hề Thần Trạch ngồi trên ban công bên ngoài phòng khách, trong tay hắn cầm một quyển sách đang lật xem, giống như một ông lão sáu mươi tuổi vậy.

Mà Lam Yên đeo tạp dề, tay cầm cây lau nhà, lảo đảo lắc lư lau sàn nhà ở phòng khách.

"Leng keng.."

Chuông cửa vang lên ở giữa trưa đang yên tĩnh.

"Hề Thần Trạch, có người tới." Lam Yên ngừng động tác trên tay, quay đầu về phía ban công nơi Hề Thần Trạch đang ngồi hô to. Ở cuối còn thêm một câu, "Hiện tại tôi đang bận lau sàn."

Những lời này hàm ý chính là: Anh đi mở cửa đi.

"Ừ.." Hề Thần Trạch nghe tiếng, chậm rãi mà ừ một tiếng, sau đó ngữ điệu thong thả mà kéo dài, "Em đi mở cửa đi.."

"..."

Lam Yên cạn lời, "Bang" một tiếng, đem cây chổi lau sàn trong tay ném trên mặt đất, thấp giọng mắng: "Bây giờ anh bị nhập vào trong sách rồi à? Giả làm con mọt sách?"

Hề Thần Trạch nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, nghe được tiếng mắng thầm của Lam Yên đối với hắn.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào trên người hắn. Quyển sách trên tay, trang sách đang nhẹ nhàng tung bay, khóe miệng hắn cong lên cười nhạt.

Lúc ấy, cuộc sống hàng ngày của hai người bọn họ thật sự rất giống đôi vợ chồng già đã kết hôn mấy chục năm rồi, Hề Thần Trạch như là một ông cụ non có chút cố chấp, nhưng lại cũng rất kiên nhẫn, Lam Yên cũng lại là một bà cụ non đanh đá luôn có thể mắng chửi người khác.

"Đồ lười, còn lười hơn mình. Lười chết anh đi." trong miệng Lam Yên còn đang mắng Hề Thần Trạch. Kéo mãi cuối cùng cô đi dép lê, lẹp bẹp tức giận mà đi tới chỗ huyền quan.

"Là ai?" Hề Thần Trạch chầm chậm hỏi cô.

Lam Yên quay đầu, cực kỳ khó chịu mà ném cho Hề Thần Trạch một ánh mắt xem thường, sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình chuông cửa một cái, rầm rì trả lời: "Là một người đàn ông."

"Vậy có thể không cần mở cửa." Hề Thần Trạch ném lại một câu.

"..."

Lam Yên mơ hồ luôn, rốt cuộc là mở hay là không mở. Vì thế, cô đứng yên ở chỗ huyền quan, nhưng mà cô nhìn người đàn ông xa lạ trên màn hình, trông rất buồn cười.

Trên màn hình là một người đàn ông ước chừng cũng tầm tuổi với Hề Thần Trạch, hắn đang dùng sức mà ấn chuông cửa, trong miệng hô to: "Hề Thần Trạch, tớ biết cậu ở nhà, mở cửa."

Không ai mở cửa cho hắn, hắn chống eo đứng một lát, sau đó bắt đầu trực tiếp dùng chân đá vào cửa, "Hề Thần Trạch, nếu cậu lại không mở cửa cho tớ, có tin là tớ sẽ phá luôn cửa nhà cậu hay không?"

"Ha ha.." Lam Yên nghe xong nhịn không được bật cười, sau đó hướng về phía Hề Thần Trạch gọi: "Hề Thần Trạch, anh ta nói nếu anh không mở cửa, anh liền dỡ cửa nhà anh."

"Thần kinh.." Hề Thần Trạch vẫn nhàn nhã mà lật sách trong tay, trong miệng không mặn không nhạt mà đáp.

"Anh thật không định mở cửa cho anh ta?" Lam Yên hỏi, cảm thấy có chút không thể hiểu được, lại có chút buồn cười.

Không chờ Hề Thần Trạch trả lời, "Rựt rựt rựt.." điện thoại vang lên.

Hề Thần Trạch buông quyển sách trên tay, không nhận điện thoại, lúc này mới chậm rì rì đi về phía Lam Yên. Đi vào bên cạnh Lam Yên, đôi mắt hắn liếc thoáng qua màn hình camera, khóe miệng khẽ cong một chút, mới duỗi tay mở cửa.

"Hề Thần Trạch, lỗ tai cậu bị điếc sao? Lão tử ở bên ngoài ấn chuông cửa lâu như vậy, cậu lúc này mới ra mở cửa cho lão tử."

Anh ta còn chưa vào nhà mà đã truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Lam Yên nghe, đầu nghệch ra, khóe miệng giật giật.

Người này vậy mà có cái khá giống với mình nha.

"Phanh.." một cái cặp sách da đen bị ném tới trên người Hề Thần Trạch, là người đàn ông đó ném. Sau đó, anh ta phẩy phẩy tay đi tới. Nhìn Hề Thần Trạch lại hỏi một câu, "Cậu bị nặng tai à? Tớ quen cậu nhiều năm như vậy, sao không phát hiện cậu có cái tật xấu như vậy đó?"

Anh ta đâu phải là đang hỏi Hề Thần Trạch, hắn chính là đang châm chọc cộng thêm mắng Hề Thần Trạch.

Lam Yên lặng lẽ cười, nhìn lại về phía Hề Thần Trạch. Chỉ thấy ánh mắt Hề Thần Trạch thình lình quét qua anh ta một cái, sau đó giơ tay lên, đem cặp của anh ta ném lên đống giày trên mặt đất.

"ahihi.. đó là cặp tôi đó." anh ta trừng mắt nhìn Hề Thần Trạch, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi.

Hề Thần Trạch ôm tay trước ngực: "Hề Vân Trì, cậu còn kêu la nữa thì lập tức cút ra ngoài cho tớ."

"..."

Anh ta lập tức ngậm miệng lại, nhưng lại liếc Hề Thần Trạch một cái. Đẩy Hề Thần Trạch ra, đi vào trong phòng.

Vừa mới đi vào đến huyền quan, Hề Vân Trì lại hô to: "Phụ nữ.." giọng nói kia quả thực có thể phá tan nóc nhà.

Hề Vân Trì nhìn chằm chằm Lam Yên trái phải trên dưới tả một lượt, sau đó vẻ mặt thắc mắc quay đầu nhìn về phía Hề Thần Trạch, chờ xem Hề Thần Trạch giải thích như thế nào.

Lúc này Lam Yên ho nhẹ một tiếng, nhìn Hề Thần Trạch, một tay chống eo, chân rung rung lên, chờ xem Hề Thần Trạch sẽ giải thích như thế nào về cô với người đàn ông trước mặt này.

Nhưng cô không thể ngờ rằng Hề Thần Trạch chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, ném lại một câu: "Người giúp việc quét dọn nhà."

Lúc Lam Yên nghe xong câu này, đầu tiên là sửng sốt, chân cũng dừng lại. Nhưng ngay sau khi định thần lại, lửa giận trong lòng bốc lên.

Được lắm Hề Thần Trạch, anh vậy mà ngay cả họ tên cũng không thèm giới thiệu, chỉ ném ra một câu "Người giúp việc quét dọn nhà."

Lam Yên càng nghĩ càng tức giận, duỗi tay vào trong túi của tạp dề móc ra một cái kẹo que, ném về phía Hề Thần Trạch, căm giận mà nói: "Hôm nay tôi sẽ không lau, anh tự đi mà lau lấy." Sau đó, thở hồng hộc xoay người rời đi.

Chung cư, "Bang" một tiếng, là tiếng đóng cửa của Lam Yên.

"Ui da.. người giúp việc nhà cậu, tính tình cũng không không nhỏ nha?" lời nói có chút ẩn ý của Hề Vân Trì, "Lại còn có phòng riêng trong nhà cậu nữa, hơn nữa vấn đề chính ở đây là, người giúp việc đó vậy mà còn trèo lên đầu cậu chủ là cậu."

Hề Thần Trạch không thèm quan tâm đến câu nói của Hề Vân Trì, trong tay cầm cái kẹo que mà Lam Yên ném, khóe mắt có ý cười.

Hắn lén lút mà đem kẹo que cất vào túi quần, kết quả vẫn là bị Hề Vân Trì thấy được, cuối cùng cuối cùng là trốn không thoát Hề Vân Trì một đốn trêu chọc, "Mẹ nó.. cái cặp của tớ, vừa chớp mắt cái lại ném giày, người giúp việc nhà cậu tức giận đùng đùng ném cho cậu một cái kẹo que, cậu lại cười cẩn thận đặt trong túi. Haha.. Hề Thần Trạch, thấy sắc quên bạn, cậu cũng có lúc như vậy sao?"

"Tùy cậu muốn nghĩ thế nào cũng được." Hề Thần Trạch bĩu môi. Vòng qua Hề Vân Trì đi vào phòng khách.

Hề Vân Trì cười lạnh một tiếng, thấy cửa nhà chưa đóng, hắn quay lại đóng cửa rồi mới đi vào trong phòng khách.

Vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, càng không thể nào tin được. Hắn hỏi Hề Thần Trạch: "Cậu đang làm cái gì?"

Hề Thần Trạch: "Mắt cậu có vấn đề à, lau sàn nhà!"