Chương 22: Mối tình đầu vợ chồng (22)

Chương 22: Mối tình đầu vợ chồng (22)

"A.. cái gì vậy trời? Người dọn dẹp vệ sinh nhà tôi." Lam Yên ở trong phòng mình, ném một bên dép lê xuống đất, sau đó một cô nghiêng người nằm trên giường, bực bội mà lăn vài vòng trên giường.

Nửa tiếng sau, ở trong phòng tức nghẹn đến mức hoảng loạn, Lam Yên lại xám xịt xuống giường, nhặt đôi dép lên, đẩy cửa đi ra.

Vừa nhìn thấy Lam Yên đi ra, Hề Vân Trì vui sướиɠ, nhảy nhót đến bên cạnh Lam Yên, cúi người nhìn Lam Yên nói: "Ui cha.. cô bé giúp việc, lúc này biết quay lại rồi à? Cậu chủ nhà cô đã quét dọn xong rồi đó.." Lúc nói chuyện, Hề Vân Trì hất cằm về phía sàn nhà trong phòng khách.

Lam Yên liếc mắt nhìn theo anh ta, sàn nhà quả thật đã được lau dọn sạch sẽ. Đôi mắt khó có thể tin mà chớp hai cái, rồi sau đó thoáng nhìn vào Hề Vân Trì đang ở bên cạnh mình, cô khẽ bĩu môi mắng: "Cậu chủ cái đầu anh ý."

Hề Vân Trì hít sâu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hề Thần Trạch, ý vị tràn đầy hứng thú nói: "Hề Thần Trạch, tiểu nha đầu này của cậu, tính cách có chút bướng bỉnh nha."

Hề Thần Trạch nhàn nhã mà ngồi trên sô pha ở phòng khách, nghe vậy quay đầu lại, hắn còn chưa mở miệng nói cái gì, Lam Yên nghe Hề Vân Trì nói vậy đã không cao hứng, chỉ thấy cô nhấc chân về phía Hề Vân Trì đạp một cái, "Cái gì mà của cậu hả? Hề Thần Trạch là Hề Thần Trạch, tôi là tôi."

Hề Vân Trì bị Lam Yên đá đến la oai oái, xoa xoa cái chân hô to: "Dã nha đầu, xuống tay không thể nhẹ nhàng chút sao?"

"Anh chán sống.."

Chữ "rồi" còn chưa ra khỏi miệng, cổ áo Lam Yên đã bị một bàn tay to kéo lấy.

(đoạn này nguyên văn của nó là "Ngươi sống nên.." mình không hiểu chị Yên đang định mắng cái gì nên mình dịch tạm ra vậy. Nếu bạn đọc nào mà hiểu ý nghĩa của câu đấy thì xin đóng góp ý kiến để mình sửa lại nha. Mình cảm ơn)

Lam Yên quay đầu lại thấy mặt Hề Thần Trạch âm u đen lại, cô còn chưa phản ứng lại, hắn lại dùng sức kéo mạnh một cái, Lam Yên lảo đảo, đâm vào bờ ngực rắn chắc của hắn.

"Anh kéo tôi làm gì?" lửa giận của Lam Yên bùng lớn.

"Không được đá người lung tung." Hề Thần Trạch lạnh lùng nói.

"Tôi cũng đâu có đá anh. Anh tức giận cái gì?" Lam Yên không phục.

"..."

Hề Thần Trạch không nói gì nữa.

Nhưng giọng nói của Hề Vân Trì truyền đến, "Ý cậu ta là em không được đá người đàn ông nào khác ngoài cậu ta."

"..."

Lam Yên giật mình lặng yên, cô liếc khóe mắt nhìn qua Hề Thần Trạch.

Tâm tư bị tên xấu xa Hề Vân Trì nhìn thấu, Hề Thần Trạch nén lửa giận nháy mắt Hề Vân Trì, nhưng khi cúi đầu đón nhận ánh mắt của Lam Yên, lại lập tức thu lại tức giận trong mắt, ngược lại là giả bộ lạnh nhạt.

"Nhìn tôi làm gì?" Hắn nói.

"A.." Lam Yên cao giọng lên.

Đối với hai người trước mắt Hề Thần Trạch im lặng không nói lời nào, gãi cổ xoay người đi ra ban công.

Hắn một mình ngồi ở trên ban công, lại giống như một ông lão mở sách ra đọc.

Trong phòng khách, Lam Yên tức giận mà trợn mắt lườm Hề Vân Trì một cái, đi tới trước sô pha trước, đặt mông ngồi xuống.

"Hừ.." Hề Vân Trì cũng tức giận mà cười một tiếng, đi vào ngồi trên sô pha.

Hai người này tính tình quả thực là giống nhau như đúc.

Trong phòng khách, tiếng TV đang vang lên.

"Ai.. Dã nha đầu, em làm như thế nào mà dụ dỗ được Hề Thần Trạch, làm sao vào ở nhà này được vậy?" Cuối cùng vẫn là Hề Vân Trì mở miệng trước.

"Anh quản tôi à." Lam Yên nhấc mắt liếc qua. Móc một cái kẹo que từ túi của cái tạp dề trên người, kéo ra bỏ vào trong miệng. Sau đó hỏi lại: "Vậy anh và Hề Thần Trạch có quan hệ gì?"

"Tôi ấy à?" Hề Vân Trì cười nhạt, "Tên tuổi tôi khá lớn đó. Tôi cùng Hề Thần Trạch chơi từ nhỏ đến lớn. Nếu như tôi nhỏ hơn một chút, mọi người đều cảm thấy chúng tôi là song sinh."

Lam Yên bẹp miệng, "Nhìn không ra hai giống một cặp song sinh ở chỗ nào."

"Tới lượt em, em nói xem. Tôi chỉ xuất ngoại du học nửa năm trở về, sao em lại vào sống ở đây rồi?"

Trường đại học mà Hề Vân Trì học chính là Đại học Tài chính Quốc tế, tuy rằng bình thường thoạt nhìn anh ta cũng cà lơ phất phơ giống Lam Yên, nhưng anh ta lại học rất giỏi, trước giờ luôn xếp top đầu của loại chuyên nghiệp. Đầu năm nay, anh ta giành được cơ hội làm sinh viên trao đổi đến một trường nước ngoài tốt hơn. Cho nên, ở nước ngoài ngây người hơn nửa năm.

Lam Yên liếʍ liếʍ kẹo que, "Tôi làm giúp việc part time cho Hề Thần Trạch, sau đó bị bạn cùng phòng bắt nạt, sau lại được Hề Thần Trạch thu lưu. Chỉ đơn giản vậy thôi."

"Ha ha.." Hề Thần Trạch cười nghiêng ngả một trận, sau một giây lại trở về bộ đạng đứng đắn, "Có người dám khi dễ em sao, nhìn không ra đó."

Lam Yên nhướn mày, lườm anh ta một cái.

"..."

Hai người không nói chuyện nữa, phòng khách chỉ còn lại tiếng TV.

Vài phút sau, Lam Yên nhìn Hề Vân Trì, đột nhiên khẽ rón rén đến trước mặt anh ta, cô hỏi: "Anh thật sự chơi cùng Hề Thần Trạch từ bé đến giờ sao?"

Hề Vân Trì cong môi, "Đó là đương nhiên."

"Vậy anh có biết bố của Hề Thần Trạch không?"

"..."

Hề Vân Trì vừa nghe vậy, cả người rụt ra sau một chút, khựng lại vài giây rồi mới trả lời: "Biết, làm sao vậy?"

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao Hề Thần Trạch lại không thích ba anh ấy không? Lần trước ông ấy tặng một hộp quà cho anh ấy, kết quả bị Hề Thần Trạch ném đi." Giọng nói của Lam Yên đè xuống rất thấp, lúc nói nói chuyện, còn lén lút nhìn ra bên ngoài mấy lần, cô rất sợ Hề Thần Trạch nghe thấy chuyện cô đang nói.

Lần đó, kể từ khi Hề Thần Trạch tức giận ném hộp quà của bố anh ấy tặng vào thùng rác, Lam Yên luôn rất tò mò về quan hệ của Hề Thần Trạch và bố anh, cũng hy vọng giữa hai người có thể tốt lên. Nhưng cô lại không dám hỏi thẳng Hề Thần Trạch về chuyện này.

Bởi vì Hề Thần Trạch chưa bao giờ đề cập tới bố mẹ anh.

Lam Yên vừa hỏi xong, Hề Vân Trì ngơ ngác nhìn cô một lúc, sau đó cả người lại dịch ra sau thêm chút nữa, mắt đảo một vòng, rồi ném lại một câu, "Chuyện này tôi cũng không biết."

"Chắc chắn anh có biết." Lam Yên chưa từ bỏ ý định.

"Tôi không biết." Hề Vân Trì lại lùi thêm chút nữa.

"Anh có biết." Lam Yên duỗi tay một cái kéo lấy ống tay áo của Hề Vân Trì. "Nói cho tôi đi, tôi sẽ không nói cho người khác."

Đuôi lông mày Hề Vân Trì giương lên, "Vậy cô gọi một tiếng 'anh' xem nào."

Lam Yên: "..."

Nhưng mà, vì để nghe được bí mật của Hề Thần Trạch, Lam Yên chấp nhận thỏa hiệp, cô nghẹn một hơi, hô: "Anh trai." Ngữ điệu rất không tình nguyện.

"Ừm." Hề Vân Trì vừa lòng gật gật đầu, "Lại gọi một tiếng anh Vân Trì đi nghe một chút nào."

"Hư.." Lam Yên hít sâu một hơi, "Anh Vân Trì.."

"Ha ha ha.. cô đúng là một kẻ ngốc." Hề Vân Trì cười lớn, sau đó người từ trên sô pha đứng dậy, chạy trốn.

Lam Yên nhìn dáng vẻ cợt nhả của Hề Vân Trì, cô nhận ra, thì ra anh ta vốn dĩ không có ý định nói cho cô. Anh ta chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi. Lam Yên tức giận, cầm cái gối dựa bên người ném về phía Hề Vân Trì, trong miệng mắng: "Hề Vân Trì, anh ăn no rảnh mỡ à, trêu đùa tôi thú vị lắm sao?"

Hề Vân Trì tay mắt lanh lẹ, né tránh cái gối dựa mà Lam Yên ném tới, trả lời: "Đúng vậy, chơi rất vui."

Lam Yên tức nghẹn, đuổi theo Hề Vân Trì.

Hai người cứ như vậy mà chạy đuổi nhau ở trong phòng khách, chạy vòng quanh sô pha từng vòng, trong miệng cũng không buông tha mà anh mắng một câu, tôi mắng một câu.

Hề Thần Trạch ngồi ở trên ban công, âm thanh đùa giờn trong phòng khách truyền đến, rất là chói tai. Ngón tay đang lật sách của anh dừng lại, vẫn luôn chậm chạp mãi không lật sang trang sau.

Trong phòng, Lam Yên và Hề Vân Trì vẫn còn đang náo loạn, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn. Việc này trong mắt của Hề Thần Trạch, bọn họ là đang vui cười đùa giỡn với nhau.

Giờ phút này, Hề Thần Trạch cảm thấy phiền muộn thật sự, trong chớp mắt anh đứng dậy, để sách lên bàn gỗ bên cạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn "Bụp".

Tiếng đặt sách của Hề Thần Trạch nghe tuy nặng nề, nhưng cũng vang rất lớn.

Trong phòng khách, Lam Yên và Hề Vân Trì đột nhiên dừng lại việc đùa nghịch, không lên tiếng nữa. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một lúc, cùng tò mò nhìn về phía ban công.

Chỉ thấy Hề Thần Trạch buông tay xuống, đi vào nhà sắc mặt lanh lùng, đôi mắt giống như có ánh lửa đang cháy bùng lên.

Hề Thần Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Lam Yên và Hề Vân Trì.

"Làm.. làm sao vậy?" "Có chuyện gì vậy?" Lam Yên và Hề Vân Trì bị Hề Thần Trạch nhìn chằm chằm, có chút chột dạ, tuy rằng bọn họ cũng không biết có chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt kia của Hề Thần Trạch, cho dù là ai bị anh nhìn như vậy, cũng đều cảm thấy giống như chính mình đã phạm phải một sai lầm gì đó. Cho nên, hai người đang hoảng hốt hỏi lại anh.

Lam Yên và Hề Vân Trì cùng hỏi, quả thật chính là trăm miệng một lời. Một chút lòng ghen ghét chợt quấy phá, bàn tay đặt trong túi của Hề Thần Trạch nắm chặt lại, ánh sáng trong mắt càng âm trầm đáng sợ hơn, môi anh mím chặt lại, đi vào thẳng trong phòng.

Hắn vừa mới đi một bước, Lam Yên và Hề Vân Trì đều cùng sợ hãi mà lùi lại một bước.

Hề Thần Trạch đè nén cơn giận thở nhẹ một hơi, nói với Hề Vân Trì: "Em gái cậu tới rồi, tay đang cầm rất nhiều đồ, bảo cậu xuống dưới tầng đi đón nó."

Hề Vân Trì đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại mang theo nghi hoặc hỏi: "Thật à?"

Hề Thần Trạch mí mắt cũng không nháy nói, "Thật mà."

Nghe xong, Hề Vân Trì a một tiếng, sau đó lại cảnh cáo: "Nếu tớ đi xuống không không nhìn thấy em gái tớ. Tớ sẽ.." Hề Vân Trì dừng một chút, sau đó chỉ vào dưới háng Hề Thần Trạch, hung tợn nói: "Tớ sẽ cắt em trai nhỏ của cậu đi."

Một người đàn ông mà bị cắt đi em trai nhỏ, vậy sẽ biến thành cái gì, đó không phải là thành thái giám sao? Nhưng mà dựa vào tính tình của Hề Thần Trạch, vậy thật sự là không giống chút nào, nếu có anh ấy tuyệt đối sẽ là một thái giám lạnh lùng và có chức quyền cao nhất.

Lam Yên nghe xong câu nói của Hề Vân Trì, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Hề Thần Trạch, đang tưởng tượng hình ảnh. Ngay sau đó "Ha ha..", một trận cười lớn vang lên.

"..."

Hề Thần Trạch không còn gì để nói, anh biết trong đầu Lam Yên nhất định đang suy nghĩ về những thứ vớ vẩn lung tung, không tốt đẹp gì.

Mà Hề Vân Trì lắc đầu, dùng ánh mắt giống như gặp người thiểu năng trí tuệ nhìn Lam Yên, trong miệng ném ra một câu: "Cô bị ngốc à."

Lam Yên ngừng cười, tức nghẹn nói: "Sao anh còn ở đây, còn không mau đi đón em gái anh." Giọng điệu đó không khác gì giọng của một đại ca xã hội đen.

Hề Vân Trì: "..."

Hắn bẹp miệng cuối cùng đi ra khỏi nhà Hề Thần Trạch, nhưng vạn vạn lần hắn không ngờ tới chính là, hắn vừa mới ra khỏi cửa, Hề Thần Trạch đã đứng ở cửa, ném cho hắn một câu: "Tạm biệt.. về sau bớt chạy sang đây đi." Nói xong, anh còn cầm túi của hắn ra ngoài.

Hề Vân Trì tức khắc hiểu ra mình thật sự đã bị Hề Thần Trạch lừa, khi hắn tức giận định quay về mắng Hề Thần Trạch, "Oành" một tiếng, Hề Thần Trạch đã đóng cửa lại.

"Anh định đuổi anh ta đi như vậy sao?" Lam Yên trừng lớn đôi mắt hỏi Hề Thần Trạch. Nàng cảm thấy đêm nay đến nửa đêm, có khi nào Hề Vân Trì thật sự sẽ phá hỏng luôn của nhà Hề Thần Trạch hay không?

"Tự cậu ta đã thuê một căn hộ chung cư, ở ngay bên cạnh luôn." Hề Thần Trạch trả lời một cách không cảm xúc.

"Vậy tại sao hắn mới từ nước ngoài trở lại không về nhà mình mà lại chạy tới nhà của anh?"

"Bởi vì hắn là cái đuôi luôn đi theo tôi." Khi Hề Thần Trạch nói câu này, có thể nhìn ra anh thật sự cảm thấy Hề Vân Trì rất phiền phức, nhưng anh và Hề Vân Trì cũng thật sự là anh em tốt của nhau.

"Cái đuôi.." Lam Yên cảm thấy buồn cười mà lặp lại lời nói của anh.

Đúng vậy, ngay từ nhỏ Hề Vân Trì đã là cái đuôi luôn đi theo sau Hề Thần Trạch.

Lúc lên nhà trẻ, Hề Thần Trạch luôn lạnh lùng, không thích chơi cùng các bạn khác, luôn ngồi một mình yên lặng ở một bên, lúc đó, một kẻ lắm mồm là Hề Vân Trì xuất hiện, ngồi ở bên cạnh Hề Thần Trạch, luôn lắc lư hỏi đông hỏi tây, mới bắt đầu Hề Thần Trạch chỉ là bực bội đứng lên và tránh ra, kết quả Hề Vân Trì vẫn không hiểu mà lò dò theo sau mông Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch không có biện pháp nào khác, chỉ có thể trả lời những vấn đề của hắn.

Trong toàn bộ thời thơ ấu và niên thiếu của Hề Thần Trạch, luôn xuất hiện bóng dáng của Hề Vân Trì. Bây giờ cuối cùng anh cũng thoát khỏi hắn.

Trường học của Hề Vân Trì và trường của Hề Thần Trạch cách nhau rất gần, vốn dĩ hắn đã vui sướиɠ mà nghĩ, muốn cùng Hề Thần Trạch thuê chung một căn chung cư, cuối cùng do Hề Thần Trạch cảm thấy hắn thật sự rất phiền phức nên kiên quyết không đồng ý. Vậy mà hắn, trực tiếp thuê luôn căn hộ bên cạnh Hề Thần Trạch. Sau đó ba ngày hai hôm lại chạy sang nhà Hề Thần Trạch, có đôi khi còn mang theo em gái Hề Vân Khê của hắn.

"Hắn có phải thích anh hay không, Hề Thần Trạch?" Lam Yên càng nghĩ càng thấy có khả năng, nên cô hỏi Hề Thần Trạch.

"Hả.." Hề Thần Trạch đáp lại duy nhất một chữ.

"Hử.." Lam Yên bắt chước anh.

Sau đó, lại nghĩ đến việc Hề Vân Trì luôn chạy lại nhà Hề Thần Trạch, biết Lam Yên đang nghĩ xấu anh, anh lập tức lấy tay đẩy đầu Lam Yên, giữ đầu Lam Yên hơi dùng sức lay qua lay lại, trong miệng nói: "Tôi phải rũ cho sạch những thứ vớ vẩn trong đầu em mới được."

Bởi vậy, sau hai lần đυ.ng độ, sau đó mỗi khi gặp mặt Lam Yên và Hề Vân Trì, đều không để ý tới người kia, đều nhìn đối phương không vừa mắt.

Giữa hai người bọn họ không nói câu nào thì vẫn còn tốt, chỉ cần vừa mở miệng nói, cả hai đều không thể tránh khỏi việc châm chọc người còn lại, lật tung cả trời đất, có đôi khi tức giận quá, thuận tay liền cầm lấy đồ vật bên cạnh bắt đầu ném người kia, đương nhiên cũng không phải đánh nhau thật.

Mỗi khi đến loại thời điểm này, bên cạnh bọn họ luôn có một người, đen mặt lạnh lùng, ngay sau đó, Hề Vân Trì đã bị Hề Thần Trạch ném ra khỏi chung cư.