Chương 20: Mối tình đầu vợ chồng (20)

Chương 20: Mối tình đầu vợ chồng (20)

Ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ đang nhấp nháy.

Trái tim Hề Thần Trạch bởi vì một cuộc điện thoại của Lam Yên mà bị treo lên cao, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ đang lập loè, ngón tay nôn nóng đánh tay lái.

Trong nháy mắt khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe xông ra ngoài.

Gió đêm gào thét ở bên tai, trong đầu Hề Thần Trạch trong đầu chỉ có giọng nói của Lam Yên.

"Hề Thần Trạch, anh đang ở đâu, em muốn lập tức. Lập tức nhìn thấy anh."

Khi xe dừng lại một lần nữa, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về quán lẩu bên đường, Hề Thần Trạch thấy được cô gái đang xiêu xiêu vẹo vẹo gục xuống trên bàn kia.

Hắn đột nhiên đẩy cửa xe ra, vọt vào quán lẩu, đi tới trươc mặt Lam Yên.

Đầu Lam Yên gục xuống bàn, mặt dán mặt bàn, mái tóc ngắn hơi xoăn xõa xuống rải rác, che lấp đi nửa khuôn mặt đang đỏ ửng vì say rượu của cô.

Cô không hề hay biết rằng giờ phút này Hề Thần Trạch đang đứng ở bên cạnh cô, miệng cô còn đang lẩm bẩm: "Hề Thần Trạch..".

Cô nhỏ giọng thì thào rất là mơ hồ, Hề Thần Trạch không thể nghe rõ, nghĩ là do cô là uống say đang nói bậy nói bạ.

Hắn chống tay đứng ở trước mặt Lam Yên, nhìn dáng vẻ say khướt lúc này của Lam Yên, bỗng nhiên cảm thấy tức giận trong lòng.

Lần trước là hút thuốc, lần này là uống rượu, em thật đúng là cái gì cũng sẽ làm được.

"Cậu là bạn vị tiểu thư này sao?" giọng nói của bà lão truyền đến. Hề Thần Trạch xoay người, trước mắt xuất hiện là một bà lão khảng 60 tuổi, trong tay đang cầm một cái giẻ lau.

Hề Thần Trạch thấy bà, vội vàng cung kính chào hỏi: "Chào bà, cháu là người trong điện thoại lúc nãy."

"À.." bà lão trên dưới đánh giá Hề Thần Trạch một lượt, trên mặt mang theo ý cười, sau đó lại như suy tư gì hỏi: "Cậu là bạn trai của cô gái này?"

Bà lão không quan tâm đến giới giải trí, lại càng không biết minh tinh gì đó. Đến tuổi của bà, số lượng minh tinh mà bà biết không nhiều lắm có thể là Châu Nhuận Phát, Mai Diễm Phương.. gì đó.

Cho nên, ngay từ đầu bà lão đã không nghĩ tới thân phận của Lam Yên và Hề Thần Trạch là minh tinh, vẫn luôn dùng thái độ bình thường nói chuyện với hai người.

Cũng đúng nha Này sẽ cũng là, bà giống như bà mối bắt đầu nối dây tơ hồng cho họ, không đợi Hề Thần Trạch đáp lại chuyện vừa hỏi vừa rồi, bà lại nói tếp: "Cô gái rất xinh đẹp, cậu lại tuấn tú đẹp trai, hai người thật là trai tài gái sắc."

"Bạn trai" ba chữ này đang còn bay nhảy ở trong đầu Hề Thần Trạch, câu khen "Trai tài gái sắc" lại nhảy ra, cả người hắn cứng đờ, tâm như bị thứ gì gõ một cái.

Hắn cười cười, nhưng lại không phủ nhận lời nói của bà.

Lúc sau, Hề Thần Trạch thanh toán cho bà tiền nồi lẩu của Lam Yên, bà lão đã xác định rằng cô gái đang say rượu và cậu trai đẹp trai trước mắt chính là một cặp, bà cười cười, hiểu rõ mà tránh ra, thu thập chén đũa trên bàn khác.

"Lam Yên.." Hề Thần Trạch nâng tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi xuông trên má Lam Yên ra sau tai, sau đó hắn cong lưng, ở bên tai gọi cô.

"Ưʍ.. đừng quấy rầy tôi.." Lam Yên rầm rì một tiếng, quay mặt về phía một bên khác.

Hề Thần Trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng bật cười.

Lần này, hắn không gọi cô nữa, trực tiếp cúi người một tay đem Lam Yên từ trên ghế ôm lên.

"Ừm.." đôi mắt Lam Yên híp lại, trong mũi phát ra mấy tiếng lẩm bẩm, rồi sau đó không còn âm thanh gì nữa, mặt cọ cọ tìm kiếm tới vòm ngực ấm áp của Hề Thần Trạch.

Hề Thần Trạch bởi vì tiếng kêu khẽ của cô, dừng chân một chút, nghĩ rằng hắn đã làm cô đau.

Rũ đôi mắt xuống, nhìn đến mặt cô gái trong lòng ngực đang gắt gao dựa vào ngực hắn, không còn lên tiếng, hắn mới tiếp tục đi ra bên ngoài.

- -

Trong xe.

"Ừm.. Hề Thần Trạch.." Lam Yên ngồi ở trên ghế điều khiển phụ, đầu ngã trái ngã phải, bởi vì say rượu mà bắt đầu ồn ào lên.

"Ừ.." tuy rằng biết cô chỉ là đang hồ ngôn loạn ngữ, hắn vẫn là đáp lại cô.

Lúc đang lái xe, dư quang nhìn thoáng qua cô gái đang điên điên khùng khùng bên người, hắn có chút tức giận lại không biết phải nói gì, nhưng bên môi lại treo ý cười nhẹ.

"Hề Thần Trạch.." lần này Lam Yên gọi tên của hắn, mơ mơ màng màng mà mở to mắt, mặt quay về phía Hề Thần Trạch nhìn lại, mãi đến khi chạm tới cánh tay hắn mới yên tâm.

Bởi vì có Lam Yên nên trong xe vốn dĩ đã tràn ngập mùi rượu, hiện tại cô vừa tới gần, mùi hương đó càng nồng hơn, Hề Thần Trạch cảm thấy có chút say lòng người.

Say không chỉ là bởi vì mùi rượu, mà bởi vì giờ phút này khuôn mặt của cô đang cọ vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, bởi vì uống rượu còn có hơi nóng. Mỗi khi mặt cô vào hắn một cái, cơ bắp trên cánh tay hắn sẽ buộc chặt một chút, làn da lúc sau càng nóng hơn với lúc trước mấy phần.

Không khí trong xe trở nên khô nóng lên, Hề Thần Trạch rốt cuộc nhịn không được mở cửa sổ xe ra, mặc cho gió lạnh thổi vào.

Thân thể Hề Thần Trạch xao động, một cô gái say rượu làm sao sẽ để ý đến những thay đổi này, khuôn mặt nhỏ của Lam Yên còn đang cọ dần lên theo cánh tay hắn, tay bắt đầu kéo lung tung mái tóc của mình, cho đến khi mái tóc vốn mượt mà của cô bị rối thành ổ gà, cô mới chịu dừng lại.

Gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. Nhân lúc này, Hề Thần Trạch hơi nghiêng đầu, lần này rốt cuộc thấy rõ ràng cô gái đang mượn rượu nổi điên lúc này, mái tóc rối xù che đi đôi mắt, giống như một kẻ điên.

Cô lẩm bẩm lầm bầm, không biết nhắc đi nhắc lại cái gì đó. Thỉnh thoảng hắn nghe thấy cô đang gọi tên của hắn một cách rõ, nhưng phần lớn là cô đang ngốc nghếch nói thầm một mình.

"Tít.." tiếng còi thúc giục của ô tô đằng sau vang lên, Hề Thần Trạch lúc này mới hoàn hồn, bất đắc dĩ mà cười cười.

Hắn đang cười Lam Yên điên khùng, cũng đang cười chính mình lúc này, dường như bởi vì cô gái bên cạnh mà trở nên có chút trì độn.

Lúc sau, hắn một chân dẫm xuống chân ga, xe xuyên qua ở đêm tối.

- -

"Ha ha.. phương thức giá lâm của quý nhân này có chút độc đáo nha." Hề Vân Trì đang ngồi trên sô pha phòng khách, dò xét nhìn Hề Thần Trạch ôm Lam Yên đi vào, trêu chọc nói.

Nghe thấy giọng nói cười nhạo của Hề Vân Trì, Hề Thần Trạch không cảm xúc mà liếc hắn một cái, cầm chìa khóa trong tay ném cho hắn, nói với hắn: "Trong xe còn có một cái bánh kem, cậu đi xuông đem về bỏ vào trong tủ lạnh đi."

Chìa khóa vừa ném tới, Hề Vân Trì một tay tiếp được, cười hừ một tiếng: "Thật quá đáng, thật sự xem tớ là thái giám để sai sử sao."

Vừa nói, Hề Vân Trì đi đến trước mặt Hề Thần Trạch, hơi hơi cúi người, tầm mắt dừng ở trên mặt Lam Yên: "Ừm.. bốn năm không gặp, Dã nha đầu này đã thay đổi, trở nên có hương vị phụ nữ hơn. Hề Thần Trạch, cậu kiềm chế chút nha, đàn ông một khi đã lâm vào trong mê hoặc của phụ nữ, sẽ chết rất thảm."

"Trong vòng một phút, nếu cậu còn không đi ra ngoài lấy bánh kem, cậu có thể thu dọn hành lý của mình cút ra khỏi căn nhà này rồi, đi về nhà cậu đi." Những lời vớ vẩn của Hề Vân Trì, Hề Thần Trạch lười phải nghe, hắn lạnh lùng nói.

Nhà của Hề Vân Trì còn đang trong quá trình sửa chữa, hắn cũng không muốn bị Hề Thần Trạch đuổi ra ngoài nha.

Hắn đứng thẳng người lại, phất đầu lên, "Được rồi.. hiện tại tớ đi lấy ngay, được chưa."

Lúc sau ánh mắt hắn nhìn Hề Thần Trạch đều có chút thay đổi, trong mắt là nỗi ai oán không tiếng động với việc Hề Thần Trạch "Thấy sắc quên bạn".

Hề Thần Trạch không thèm để ý tới ánh mắt u oán của Hề Vân Trì với hắn, hắn ôm Lam Yên vòng qua từ bên người Hề Vân Trì, đi thắng lên phòng ngủ ở tầng 2.

"Hừ.. Hề Thần Trạch, tớ cảm thấy cậu chính là đặc biệt muốn tớ đi, để lại không gian cho cậu và Dã nha đầu kia chứ gì, như vậy hai ngươi liền có thể tình chàng ý thϊếp." trước khi ra cửa Hề Vân Trì cũng không quên ném cho Hề Thần Trạch một câu, "Ha ha.. Hề Thần Trạch, xem ra tiểu quái thú tích tụ nhiều năm trong cơ thể cậu nhiều năm muốn bạo phát nha."

Hề Thần Trạch ôm Lam Yên vừa mới đi đến trước cửa phòng ngủ của hắn, nghe thấy câu nói của Hề Vân Trì, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa thì vấp phải bồn cây nhỏ trước cửa phòng ngủ.

Hắn mắt lạnh quay đầu lại, nhìn về phía Hề Vân Trì trong hai mắt có ánh lửa không kiên nhẫn, nhưng lúc đang muốn phát hỏa mắng Hề Vân Trì, kết quả bàn tay mềm mại của cô gái trong ngực sờ lên mặt hắn.

Hề Vân Trì đứng ở chỗ huyền quan của chung cư, thấy một màn như vậy, híp mắt di một tiếng, sau đó đóng "Phanh" cửa, ra khỏi chung cư.

- -

Bàn tay nhỏ của Lam Yên vẫn đang sờ mặt hắn, tay mềm mại phất qua khóe môi, sống mũi cao thẳng của hắn, trong miệng đang chất vấn hắn: "Hì hì.. là Hề Thần Trạch." "Hề Thần Trạch, anh nói đi tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?" "Ưm? Nói chuyện đi?" Sau đó là một trận cười ngây ngô cười: "Hì hì.." "Hì hì.."

Nàng đôi mắt hơi nước mờ hồ, hiển nhiên là do uống say làm loạn.

Đêm nay, Hề Thần Trạch thấy được dáng vẻ say rượu thiên hình vạn trạng của Lam Yên, nhưng mà, trăm triệu lần hắn không nghĩ tới là..

"Bốp" tiếng vang thanh thúy vang lên trong chung cư trống vắng.

Cô..

Mạnh mẽ mà tát cho hắn một cái.

Không thể hiểu được nhận một cái tát, Lam Yên uống say, xuống tay không phân nặng nhẹ. Trong nháy mắt, Hề Thần Trạch mặt liền nổi lên một mảng đỏ hồng.

Đau đớn trên mặt truyền đến rõ ràng, Hề Thần Trạch nhỏ giọng hô một tiếng, rũ đôi mắt xuống, vậy mà cô gái trong ngực lại cảm giác gì cũng không có, thân mình gầy gầy cuộn tròn ở trong ngực hắn.

Lúc này, cô đã không còn lầm bầm nói nhỏ, mà yên lặng ngủ rồi.

Đối với cô hắn căn bản không phát hỏa nổi, vừa rồi không hiểu gì hứng một cái tát từ cô ăn, lúc này nhìn thấy cô ngủ yên tĩnh và trầm ổn đến vậy, mọi cảm xúc trong lòng đều biến mất.

Hề Thần Trạch cười nhẹ một tiếng, ôm cô đi vào phòng.

Phòng của Hề Thần Trạch trang trí đơn giản 3 màu là đen, trắng và xám, sàn nhà màu trắng và vách tường trắng xanh, không nhiễm một hạt bụi.

Bài trí trong ít đến đáng thương, ngay cả tủ quần áo cũng không có. Căn phòng trống vắng dựa vào chỗ cửa sổ, một cái giường trắng ngà to rộng, chăn là màu xám. Đầu giường có một cái tủ gỗ rất nhỏ, trên ngăn tủ bày một quyển sách --《 Trong lòng là người thợ săn cô độc》.

Phòng hắn cũng giống như những người khác, cao ngạo và lạnh nhạt.

Lam Yên bị Hề Thần Trạch nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

"Ưʍ.." rời khỏi vòng ôm ấm áp của Hề Thần Trạch, mày Lam Yên mày vô ý mà nhăn một chút, trong miệng không vui mà nỉ non. Cuối cùng cả người ở trên giường lăn lăn một chút, đã không có âm thanh gì nữa.

Hề Thần Trạch nhìn cô, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô. Vậy mà, Lam Yên vừa đá chân, liền đạp chăn rơi xuống.

Cồn làm cho cả người khô nóng không thôi, Lam Yên không chỉ đá rơi chăn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, còn bắt đầu tự kéo quần áo của mình.

Hề Thần Trạch thấy thế, lập tức đè lại đôi tay của cô, không cho động đậy.

"Ừm.." mắt Lam Yên mơ hồ, tay bị trói buộc rất không thoải mái. Giơ chân bắt đầu đá khắp giường, lấy hành động này tỏ vẻ kháng nghị.

Hề Thần Trạch không có cách, chỉ có thể buông tay cô ra.

Hắn vừa buông tay, cô lại bắt đầu kéo quần áo của mình, nhưng kéo vài lần cũng không thể cởi được váy trên người xuống. Cô vẫn luôn luôn không có kiên nhẫn, cuối cùng cũng từ bỏ, mơ mơ màng màng mà lại ngủ tiếp.

Hề Thần Trạch đứng ở mép giường, xoa xoa eo nhìn người trên giường, cảm thấy buồn cười.

Kéo nửa ngày lại không kéo xuống được, không biết là đang kéo cái gì.

Lúc này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lam Yên đã ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, Hề Thần Trạch chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Lam Yên.

Hắn ngồi xuống bên đầu giường, kiên nhẫn mà đem chăn đắp lên một lần nữa.

Hắn lẳng lặng nhìn cô, ánh sáng chiếu sáng gương mặt tinh xảo của cô.

Như là trúng ma chú, tay Hề Thần Trạch buông chăn ra, hắn chạm được da thịt cô, ngón tay dọc theo cổ cô đi lên, đẩy ra lọn tóc nâu mềm mại dưới cằm cô, cuối cùng chạm lên hai má vẫn còn đỏ ửng trên mặt cô.

Cánh tay thon còn chưa dừng lại, xẹt qua đôi môi mềm mại của Lam Yên, lại đi lên cái mũi nhỏ thanh tú tinh xảo. Dọc theo mũi đi lên, tay hắn nhẹ nhàng đem tóc trên trán Lam Yên đẩy sang hai bên đi.

Cô giống như nàng Bạch Tuyết đang ngủ say, đẹp đến động lòng người.

Tiếng lòng bị kí©h thí©ɧ, đáy mắt đen của Hề Thần Trạch khẽ chớp một cái, trái khế trên yết hầu lăn đi lăn lại.

Cô đẹp như có một sức mạnh, lôi kéo Hề Thần Trạch chậm rãi tới gần cô, khi chỉ còn cách cô một centimet hắn ở dừng lại.

"Cô gái ngốc, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói đó vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng im ắng, hắn khẽ hôn lên môi cô.