Chương 19: Mối tình đầu vợ chồng (19)

Chương 19: Mối tình đầu vợ chồng (19)

Thời gian quay trở lại hai giờ trước.

Lam Yên đẩy ra cửa văn phòng Lý Hạ, Lý Hạ tuy rằng chỉ là một người đại diện rất nhỏ, nhưng ở trong công ty giải trí Cảnh Thụy, vẫn có một cái văn phòng.

Đi vào văn phòng của Lý Hạ, Lam Yên thấy sắc mặt Lý Hạ rất không tốt.

"Làm sao vậy? Gần đây em không gây chuyện gì nha." Cô nói, đi đến trước bàn làm việc của Lý Hạ, tự mình kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.

"Haizza.." Lý Hạ phiền muộn mà thở dài một hơi, sau đó mới mở miệng nói, "《 Bí mật mùa hè 》 nữ chính của bộ phim này cuối cùng định ra rồi, là Lâm Tử Hàm. Mà em.." Lý Hạ dừng một chút, "Đã được xác định là sẽ diễn vai nữ phụ."

"..."

Ánh mắt Lam Yên ảm đạm xuống, cô nhìn Lý Hạ, Lý Hạ cũng nhìn cô.

Trong văn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió điều hòa thổi vù vù.

Một lúc lâu, Lam Yên bỗng nhiên cười nói: "Haha.. em đã nói sớm nói rồi nhiều nhất lấy được vai nữ phụ là được rồi."

Lý Hạ từ bên kia bàn làm việc vòng đến trước mặt Lam Yên, một tay chống trên bàn làm việc, trong mắt là sự đau lòng đối với Lam Yên.

Lam Yên vươn tay, nắm chặt ánh tay Lý Hạ, "Không phải chỉ là một vai nữ chính thôi sao. Sớm muộn gì em cũng có thể được diễn mà."

Việc này, cô thật ra có thể an ủi được Lý Hạ.

Mất đi cơ hội diễn vai nữ chính này, Lam Yên cũng khổ sở, nhưng hiện tại xem ra Lý Hạ còn khổ sở hơn so với cô.

Đối với Lam Yên thì, Lý Hạ vẫn luôn giống như một người mẹ, một người chị cả. Có thể ở giới nghệ sĩ rối loạn gặp được Lý Hạ, Lam Yên đã cảm thấy chính mình rất may mắn rồi.

Lý Hạ nghe xong lời Lam Yên nói, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu Lam Yên, "Em đó.. luôn là như vậy không tranh không giành." Lời nói đó có khen có chê đối với Lam Yên, cũng có ý cảm thấy bất bình thay Lam Yên.

Sau đó, Lý Hạ nói tiếp: "Chị đi hỏi thăm rồi, thật ra đạo diễn 《Bí mật mùa hè》nhìn trúng em, muốn chọn em làm nữ chính. Nhưng một tuần trước, khoảng khắc cuối cùng xác định đó, Cố tổng nói rõ muốn Lâm Tử Hàm làm nữ chính. 《 Bí mật mùa hè 》 nhà đầu tư lớn nhất là công ty Cảnh Thụy, cũng chính là công ty của chúng ta. Cho nên, với áp lực về tài chính, đạo diễn không thể không lâm thời thay đổi, xác định nữ chính là Lâm Tử Hàm."

Cố tổng trong miệng Lý Hạ đúng là Cố Vân Phàm.

"Ha.." Lam Yên lạnh nhạt cười nhẹ.

Xem ra lần này mỹ nhân kế của Lâm Tử Hàm đã thực hiện được.

"Nhưng mà Lâm Tử Hàm cũng vui vẻ không được bao lâu, Cố tổng là cái dạng người gì chứ, Lâm Tử Hàm cô ta tuyệt đối không có khả năng vẫn luôn bám được vào Cố tổng. Đến lúc đó Cố tổng đá cô ta, xem Lâm Tử Hàm kia sẽ đến khóc ở chỗ nào."

Tuy rằng Cố Lăng Phàm không có công khai với bên ngoài quan hệ của hắn ta và Lâm Tử Hàm, nhưng trong công ty, quan hệ của hai người bọn họ đã sớm không phải là bí mật gì.

Nghe xong lời của Lý Hạ, Lam Yên bĩu môi, không nói chuyện. Trong đầu hiện lên ánh mắt Cố Lăng Phàm nhìn cô. Lúc sau, cô thở dài mà lắc lắc đầu.

"Ôi, đều ở đây cả à." Lúc này có người đẩy cửa vào, một cái giọng nói bén nhọn chói tai truyền đến.

Lam Yên và Lý Hạ đều quay về nhìn lại phía cửa.

Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lâm Tử Hàm miệng giơ lên, đầu ngẩng lên nhìn vào trong phòng.

Khóe miệng Lam Yên giật giật, cô đã biết lúc này Lâm Tử Hàm lúc này tới đây để làm gì, ngoài việc tới khoe cô ta trở thành nữ chính của 《Bí mật mùa hè 》, còn có thể là chuyện gì nữa.

Quả nhiên, Lâm Tử Hàm lắc mông đi đến.

"Bang" cô ta ném tập hồ sơ thật dày trong tay lên bàn làm việc của Lý Hạ, ngay sau đó còn ném cho Lam Yên một ánh mắt đắc ý, "Đây là kịch bản của《 Bí mật mùa hè》. Đạo diễn nhờ tôi mang cho cô."

Thật ra trên bàn làm việc của Lý Hạ sớm đã có một phần.

Lam Yên mắt lạnh nhìn Lâm Tử Hàm, lúc sau đem ánh mắt bỏ qua một bên.

Giờ phút này, cô căn bản không muốn nhìn Lâm Tử Hàm dù chỉ là một cái liếc mắt.

"Lam Yên, chúng ta thật đúng là có duyên nha. Lần đầu tiên đóng phim, trong bộ phim 《 Chúng ta 》 tôi là nữ chính, cô là nữ phụ. Lần này trong phim điện ảnh 《 Bí mật mùa》, chúng ta lại hợp tác rồi, nhưng mà tôi vẫn là nữ chính, cô vẫn là nữ phụ."

Khi nói chuyện, Lâm Tử Hàm tay đặt trên vai Lam Yên, trên tay còn dùng sức ấn vai Lam Yên xuống.

Lam Yên khó chịu mà liếc tay Lâm Tử Hàm đang ấn vai cô, tiếp theo ánh mắt lạnh lùng nhìn, nhướng đầu mày cười nhạo: "Nói xong chưa? Nói xong thì lấy tay cô ra. Tôi sợ làm bẩn quần áo mình."

Từ "Bẩn", Lam Yên đặc biệt nhấn mạnh hơn.

Không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, Lâm Tử Hàm chính là người làm chuyện trái với lương tâm.

Từ "Bẩn" mà Lam Yên vừa nói ra, làm cả khuôn mặt cô ta cứng lại ngay lập tức.

Lâm Tử Hàm đương nhiên biết Lam Yên đang châm chọc cô dan díu với Cố Lăng Phàm.

Lý Hạ ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Tử Hàm cứng đờ cả khuôn mặt, trong lòng âm thầm vỗ tay tỏ ý vui mừng.

"Cô.." Lâm Tử Hàm tức giận đến nói không nên lời.

Lam Yên bẹp miệng, rồi sau đó từ trên ghế đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lý Hạ nói: "Em đi trước đây, ở lại nơi này phiền lòng." Lúc nói lời này, Lam Yên nháy mắt liếc Lâm Tử Hàm một cái.

Ánh mắt đó của Lam Yên rõ ràng là đang cho thấy nhìn Lâm Tử Hàm, rất phiền. Cái này làm Lâm Tử Hàm càng khó chịu hơn, hô lớn: "Lam Yên.."

Lam Yên căn bản không để ý tới cô ta, lắc lắc vai đeo túi nhỏ đi mất.

Thật ra đối với Lam Yên, Lâm Tử Hàm vẫn luôn là một người ngốc, hơn nữa là ngốc đến đáng thương. Rõ ràng biết Cố Lăng Phàm không phải là người có thể phó thác, mà cô ta vẫn cố gắng bám lên người anh ta.

Buổi tối hôm nay cũng vậy, cô ta chạy đến chỗ cô diễu võ dương oai, cuối cùng còn không phải bị mấy câu của cô làm cho nghẹn họng.

Lam Yên cười vui vẻ ra khỏi văn phòng Lý Hạ, nhưng sau khi ra khỏi công ty, sắc mặt cô trầm xuống từng chút một, tâm tình rất là không tốt.

Khi ở một mình, ác ma và quỷ quái trong lòng sẽ bò ra hết.

(Ý của câu này là lúc ở một mình thì hay nghĩ bi thương các kiểu đó, giống như mấy đoạn trong phim ấy có ác quỷ xuất hiện ý)

Cơ hội diễn nữ chính bị Lâm Tử Hàm đoạt, ở trước mặt Lý Hạ cô luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng là hiện tại nghĩ lại, cô là không cam lòng. Nếu là Lâm Tử Hàm thông qua phương thức quang minh chính đại thắng được nhân vật nữ chính, Lam Yên chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng sự thật là cô ta cứ không minh bạch như vậy mà kéo cô từ vị trí nữ chính xuống vị trí nữ phụ.

Lam Yên hít hít mũi, bàn tay nhỏ gầy đưa vào trong túi xách da, sờ đến hộp thuốc và bật lửa. Nhưng nghĩ lại nghĩ đến việc mình hút thuốc bị lên hot search trên Weibo, cô lại bực bội mà lấy tay ra khỏi túi.

Môi cô mỉm cười, nhưng trong mắt lại như có lệ quang.

A.. mình là bị giam cầm sao? Sao chuyện nào mà mình muốn làm, đều không thể được như ý nguyện?

- -

Buổi tối 10 giờ, Lam Yên đi dạo trên đường thưa thớt bóng người.

Cô chỉ mang mũ lưỡi trai màu cà phê mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen đơn giản, để ngụy trang.

Bên đường ngẫu nhiên có tiếng còi xe hơi vang lên.

Ánh sáng từ cửa hàng hai bên đường phố hắt ra hợp với ánh sáng đèn đường chiếu sáng lên toàn bộ đường phố.

Thân ảnh thon gầy của Lam Yên từng bước đi qua các cửa hàng.

Khi Hề Thần Trạch gặp phải chuyện phiền lòng, luôn thích đem mình nhốt ở trong thư phòng, còn Lam Yên lại thích lang thang không có mục tiêu trong đêm trên đường tối.

Cô thích ngửi hương thơm các cửa hàng khác nhau bay tới như mùi hoa, mùi trái cây, mùi bánh kem, mùi cà phê..

Cô thích nghe tiếng còi ô tô nơi góc đường, tiếng nam nữ nói chuyện.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể chân thật mà cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rực rỡ.

Lúc này, góc đường truyền đến từng đợt mùi bánh kem mùi, mùi hương đó thật ngọt ngào.

Lam Yên dừng chân lại, đứng ở trước cửa hàng bánh kem, nhìn qua cửa kính, cô nhìn vể phía những cái bánh kem trên các tầng trong tủ kính.

"Lam Yên, đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ." ánh mắt của Lam Yên từ trên bánh kem thu hồi lại, cuối cùng nhìn vào bóng hình của mình phản chiếu trên cửa kính chỉnh sửa lại đầu tóc.

Cô gái trong cửa kính, sắc mặt trắng nhợt, nhìn mang theo vài tia bệnh trạng. Ánh mắt rời rạc không ánh sáng, nghiễm nhiên không có chút vui sướиɠ nào khi chúc mừng sinh nhật mình.

Lam Yên hít sâu một hơi, lặng người vài giây, cuối cùng đi vào cửa hàng bánh kem. Lúc đi ra trong tay cầm một phần bánh kem.

Cầm bánh kem, Lam Yên lại đi dạo một vòng, cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu.

Cuối cùng, cô dừng lại trước quán lẩu của một bà lão.

Quán lẩu làm ăn rất không tốt, chỉ có hai người khách thưa thớt. Lam Yên nhìn trong tiệm của bà lão, giống như bị một lực lượng thần bí hấp dẫn, cô đi vào quán lẩu của bà.

Nếu nhất phải định nghĩa cỗ lực lượng đó là cái gì, thì nó là lòng trắc ẩn.

Quán của bà lão không lớn, nhiều nhất chỉ có thể bày được sáu cái bàn.

Cửa hàng trang hoàng cũng rất đơn giản, vách tường và gạch sàn nhà đều là màu trắng, làm người khác luôn có giác quạnh quẽ.

Lam Yên tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.

Bà lão đi lại đây, Lam Yên một mình gọi phần lẩu dành cho bốn người.

"Cháu gái, một mình cháu sẽ không ăn hết nhiều như vậy." Bà lão tốt bụng nhắc nhở.

"Không có việc gì, cháu có thể ăn từ từ." Lam Yên cười trả lời.

Thật ra là cô đang cảm thấy đau lòng cho bà đã trễ thế này vẫn còn phải trông cửa hàng, sinh ý của quán còn không tốt, cho nên gọi phần của bốn người.

Lam Yên cố chấp, bà lão cũng không cùng cô tranh cãi, đưa cho Lam Yên suất lẩu bốn người.

Đáy nồi lẩu đỏ hồng, Lam Yên nhìn liền muốn ăn.

Một mình một người, cô bắt đầu ăn lẩu. Đây là lẩu cay Tứ Xuyên, cô bị cay quá mức, nước mắt nước mũi đều chảy ra tới, nhưng Lam Yên lại cảm thấy thật sảng khoái, mọi tích tụ trong lòng dường như đều bị độ cay đó áp xuống. Hứng lên cô còn gọi thêm hai chai bia.

Uống chút bia, Lam Yên có chút say, nhưng lại không phải thật sự say, chỉ là lòng say thôi. "Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng sầu." Lời nói này một chút cũng không sai.

Đầu Lam Yên gối ở trên bàn, tay ở sờ xoạng túi xách nửa ngày, rốt cuộc móc ra di động.

Mở khóa di động, vào phần tin nhắn.

【 Hề Thần Trạch, cuối tuần sau là sinh nhật tôi, anh còn nhớ không? 】 đây là tin nhắn của một tuần trước cô gửi cho Hề Thần Trạch, nhưng cho tới bây giờ, phía dưới tin nhắn này đều trống rỗng không hề có tin nhắn trả lời của Hề Thần Trạch.

"Hề Thần Trạch, anh cố ý đúng không. Đúng, chính là cố ý. Cố ý không để ý tới mình." Lam Yên bỗng nhiên cười một chút, trong miệng nói thầm, cuối cùng nhặt lên cái chai, đem bia còn sót trong chai uống một hơi cạn sạch.

Một lọ rượu xuống bụng, tiếp theo lại một lọ nữa.

Lần này là cô say thật sự, cô mơ mơ màng màng.

Thường nói rượu vào sẽ to gan hơn, Lam Yên móc di động ra, híp mắt mơ màng tìm được số điện thoại có tên "Ngọt ngào", gọi cho Hề Thần Trạch.

"Alo?" Điện thoại kia đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Hề Thần Trạch, nhưng Lam Yên nghe lại rất an tâm.

Tuy rằng khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng, nói chuyện cũng lạnh nhạt.

Nhưng là lúc cô không chỗ để đi nữa, hắn lại là người không chút do dự thu lưu cô.

Lúc cô bị thương, hắn là người giúp cô bôi thuốc.

Lúc cô bị ốm, hắn là người đưa canh gừng trước mặt cho cô.

Cho nên, bất tri bất giác, sự tồn tại của Hề Thần Trạch giống như là một cây đại thụ, phảng phất có thể giúp ngăn trở hết thảy mưa gió.

Nhưng, lúc này Lam Yên yên tâm, cùng với sợ hãi đối với Cố Lăng Phàm, và ủy khuất khi bị Lâm Tử Hàm cướp đi vai nữ chính, bị cư dân mạng nhục mạ tất cả sợ hãi trong lòng đều bị toàn bộ gợi lên.

Cô nghe thấy giọng hắn, vốn dĩ Lam Yên quật cường không cho phép bản thân mình bị đánh bại, gặp một cây đại thụ có thể cho cô cảm giác an toàn, bởi vậy, cô có tham luyến với cuộc sống.

Lam Yên đỏ mắt, đè nặng giọng nói: "Hề Thần Trạch, anh đang ở đâu, em muốn lập tức. Lập tức nhìn thấy anh."

"..."

Đầu bên kia điện thoại đầu im lặng một hồi lâu, sau đó truyền đến lại là giọng nói lạnh lùng, "Cô uống say?"

Ngữ khí Hề Thần Trạch lạnh lùng, nhưng chỉ có hắn biết chính mình có bao nhiêu là giả vờ.

Giả vờ bộ dáng lạnh nhạt không quan tâm cô, nhưng thật ra giờ phút này, trong lòng hắn tất cả đều là lo lắng cho cô.

Lam Yên bị các cư dân mạng giễu cợt chê trách không thiếu lời nào, nhưng cô lại là thịt trên đầu quả tim của một người đàn ông nào đó.

Hề Thần Trạch là một người có tính tình khá xấu, một khi hắn phát hỏa, khí thế lạnh lẽo sẽ làm người khác tránh lui ba thước, nhưng Lam Yên lại càng không sợ hắn, vẫn tùy ý làm bậy mà quấy loạn nỗi lòng hắn.

Có lẽ cũng là bởi vì như vậy, ở trước mặt cô, dù hắn có nóng tính đến mấy, cũng như giống như lại không biết giận.

Lần đó ở trên đồng, Lam Yên dùng ba hắn để chọc tức hắn, đúng là hắn đã bị chọc tức, nhưng khi cô lè lưỡi với hắn, hắn liền dễ dàng mà buông tha cho cô.

Còn có lần đó khi mà cô nói cô vĩnh viễn sẽ không thích hắn, cô bị ốm, hắn lại mềm lòng, cuối cùng còn tự mình đem canh gừng đưa đến trước mặt cô.

Lúc này đây, bởi vì bốn năm trước cô chạy trốn mà hắn rất tức giận, nhưng khi nghe thấy giọng nói say khướt trong điện thoại say khướt của cô, lửa giận của hắn lập tức chuyển thành lo lắng cho cô.

"Cô uống say?" Nghe được trong giọng nói Hề Thần Trạch mang theo vài phần truy hỏi ý vị, Lam Yên phản bác: "Tôi không có say."

Nhưng lời cô vừa nói kia, ngữ điệu kéo dài, có chút mông lung, có chút khàn khàn, đó không phải uống say vậy là cái gì.

Hề Thần Trạch vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, hỏi: "Cô đang ở đâu?"

"Tôi.. tôi ở.. tôi ở.. ở.." giọng nói nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng không còn âm thanh nào nữa.

Đầu Lam Yên nặng nề đập xuống trên bàn, mí mắt nặng nề như có nghìn cân, cuối cùng cô khép lại hai mắt. Cả người mang theo men say vô ý thức mà ngủ.

Trong điện thoại không còn truyền đến âm thanh của Lam Yên, Hề Thần Trạch có chút hoảng hốt, "Lam Yên?" "Lam Yên?" "Nói chuyện. Lam Yên?"

Nhưng mà đầu kia của điện thoại lại yên tĩnh không một tiếng động.

"Lam Yên.. trêu đùa tôi như vậy rất vui sao?" Bởi vì đầu kia của điện thoại chậm chạp không có tiếng trả lời, Hề Thần Trạch nóng nảy, hắn mày nhíu chặt hét lớn, "Nhìn thấy bộ dạng phát điên vì em của tôi, em rất vui phải không?"

Hắn cho rằng Lam Yên là cố ý không trả lời hắn, cho rằng cô là muốn thấy hắn tức giận, sốt ruột vì cô.

Chuyện như vậy, theo Hề Thần Trạch nghĩ, Lam Yên tuyệt đối có thể làm ra được.

"Alo.. cậu là bạn của cô bé xinh đẹp này sao?"

Lúc này, điện thoại truyền đến giọng nói không phải của Lam Yên, mà là giọng nói của một người xa lạ.

Hề Thần Trạch khó thở, lại không biết phải làm sao. Hắn hỏi: "Người là?"

"Tôi là bà chủ của quán lẩu, chủ nhân của chiếc di động này, chính là vị tiểu thư trước mặt này, cô bé uống rượu say. Hiện tại đã say đến bất tỉnh nhân sự."

Hề Thần Trạch lúc này mới rõ ràng thì ra người nhận điện thoại chính là bà lão của quán lẩu.

Sau khi trải một hồi nói chuyện với bà, Hề Thần Trạch biết Lam Yên thật sự là đã uống rượu say, cũng biết vị trí của quán lẩu.

Hắn cắt đứt điện thoại, xoay người từ ban công đi vào trong phòng, khi đi qua phòng khách, hắn nhìn thấy trên mặt đất bị Hề Vân Trì ném đầy vỏ trái cây, Hề Thần Trạch lạnh mặt ném qua một câu: "Tớ đi ra ngoài khi trở về, nếu trên mặt đất vẫn còn bẩn như vậy, thì cậu cút ra cho tớ."

Hề Thần Trạch ở ban công trò chuyện cùng Lam Yên, Hề Vân Trì ở trong phòng nghe thấy rõ ràng.

Lúc này, thái độ của Hề Thần Trạch với hắn, hắn bất mãn cãi lại: "Hừ hừ.. tư thế này, quý nhân tiến hoàng cung, tớ liền trở thành người hầu sao?"

Hề Thần Trạch lạnh lùng liếc Hề Vân Trì một cái, xoay người xông ra ngoài.