Chương 18: Mối tình đầu vợ chồng (18)

Chương 18: Mối tình đầu vợ chồng (18)

9 giờ tối, buổi quay chụp cho một tạp chí thời trang rốt cuộc cũng đã xong, kết thúc công việc Lam Yên ngồi ở trong xe bảo mẫu, có chút mỏi mệt.

"Tinh tinh" một tiếng, trong xe đang yên tĩnh vang lên tiếng chuông báo nhắc nhở có tin nhắn.

Lam Yên chậm chạp kéo túi xách từ ghế lại, cầm điện thoại từ trong túi xách ra. Nhấn mở tin nhắn, là Lam Vũ gửi tới:

【 Chị, em làm thêm kiếm được một khoản tiền, cuối tuần sau là sinh nhật chị, chị xem chị muốn quà sinh nhật gì, em mua cho chị. 】

Lam Yên nhìn, khóe miệng lúc này mới lộ ra tươi cười, cô trả lời: 【 chị của em muốn trăng trên trời, em có thể mua cho chị sao? 】

【 Mua cho chị trong mơ. 】 Lam Vũ đáp.

Lam Yên cười nhẹ, trêu chọc: 【 Được rồi, em không cần mua quà gì cho cho chị đâu, tiền đi làm thêm kiếm được em hãy để dành đi, về sau tìm bạn gái, còn lo không chỗ tiêu tiền sao? 】

【 Chị.. bạn gái còn sớm mà. 】

【 nếu không chị giới cho em một người. 】 trả lời xong tin nhắn này, ánh mắt Lam Yên nhìn về phía tiểu trợ lý của mình.

"Chị Lam Yên, chị nhìn em chằm chằm làm gì?" Tiểu Tuyết khẩn trương run sợ hỏi.

Lam Yên cười xua xua tay: "Không có gì."

【.. 】 lúc này, Lam Vũ đọc tin nhắn mà chị cậu gửi cho, cậu thật không biết nói gì. Sau đó nói chọc cười nhau một hồi: 【 em đang trên đường về trường học, xe buýt tới rồi, không nói chuyện nữa. 】

Tiểu tử này, giới thiệu bạn gái cho em, em cũng không cần ư.

Lam Yên cười khẽ một tiếng, ấn tắt màn hình di động, cầm điện thoại ở trong tay thưởng thức. Mới chẳng được bao lâu, thân thể mệt mỏi ủ rũ đánh úp lại, tâm trạng cũng tự dưng mà trầm xuống, ánh mắt cô nhìn phía ngoài cửa sổ xe.

Ngoài cửa sổ, thành phố A này còn chưa ngủ say.

Dòng xe cộ nối đuôi không dừng, rực rỡ lung linh.

Đèn nê ông hai bên đường phố chiếu vào cửa sổ xe, chói sáng mắt Lam Yên, tầm mắt cô trở nên có chút mơ hồ, loáng thoáng, trong ánh đèn mê ly hình như có Hề hình bóng Thần Trạch.

Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác của cô.

Khi tỉnh táo lại, cô cầm lấy di động, không chút do dự gửi tin nhắn cho người đàn ông đó.

【 Hề Thần Trạch, ngày này cuối tuần sau là sinh nhật em, anh còn nhớ không? 】

- -

Đêm nay ở đầu bên này, Hề Thần Trạch nhìn chằm chằm màn hình di động, tin nhắn đó mỗi một chữ dường như đều đang nhảy lên, từng đợt từng đợt mà gõ vào lòng hắn.

Hòn đá lớn trong lòng kia, từ bốn năm trước vẫn luôn đè nặng hắn, tin nhắn cô gửi thình lình nhảy ra, đem tảng đá treo lên chỗ cao nhất.

Hô hấp trở nên đình trệ, cùng với sự khô nóng trong phòng càng là làm Hề Thần Trạch không thở nổi, hắn né tránh một đám người ầm ĩ, một mình đi ra phòng khách, đi tới ban công âm u không ánh sáng.

Hề Thần Trạch đứng thân mình thẳng tắp, có chút cứng đờ.

Từ tầng 26 nhìn xuống, thu lại cảnh đêm thành phố A vào trong mắt.

Dưới bầu trời đêm đen nhánh, đèn đuốc sáng trưng, dòng xe cộ hối hả tạo thành từng chùm tia sáng, tùy ý mà xuyên qua thành phố này.

Cho dù là ban đêm, dù chỉ là một giây thành phố A cũng chưa từng dừng lại dừng lại tình cảm mãnh liệt với nó. Nhưng, người của thành phố này, trong lòng Hề Thần Trạch đang từng chút một trầm ngâm lại*.

(Editor: Câu này tui cũng không hiểu lắm là đang nói về cái gì, nên dịch tạm ra vậy).

Con ngươi âm lãnh của hắn rũ xuống, nhìn chằm chằm màn hình di động, hắn đọc tin nhắn của cô không chỉ là mười lần, cuối cùng, hắn lạnh lùng mà đánh xuống bốn chữ*: 【 không nhớ rõ. 】

(* trong tiếng trung là bốn chữ)

Sau một lúc lâu, cánh tay hắn khẽ run, hắn chỉ cần chỉ cần chạm nhẹ một cái, tin nhắn sẽ gửi đi. Chính là dù thế nào hắn cũng không thể ấn xuống nút gửi đi.

Cuối cùng, tay nắm chặt lấy di động, gân xanh trên cánh tay Hề Thần Trạch từng đường một hiện ra.

Hắn không trả lời cô chữ nào cả.

"Em giương nanh múa vuốt mà xuất hiện, tùy ý làm bậy đảo loạn cuộc sống của tôi. Hiện tại, em vậy mà ý đồ muốn dùng chi ngôn phiến ngữ* lừa dối cho qua sao. Lam Yên, em xem tôi như một vai hề sao?"

(* chi ngôn phiếm ngữ: Tui tìm nhưng mà không thấy nghĩa của câu này, vì vậy xin được giải thích theo ý hiểu của tui, thì là dùng lời lẽ hay câu nói hoa mỹ khác để nhằm bỏ qua hoặc dời sang một vấn đề nào đó. Tựa tựa kiểu mình đánh trống lảng ấy)

Giọng hắn trầm thấp, cuối cùng theo gió tan vào đêm tối.

- -

Xe chạy nhanh, những tia sáng đèn đường thoảng qua.

Ánh mắt Lam Yên gắt gao nhìn chằm chằm di động, cô đang đợi Hề Thần Trạch trả lời.

Nhưng mà, một phút, nửa giờ, một giờ, cái gì cô cũng không chờ được.

Tâm linh tương thông là một loại cảm giác thật kỳ diệu, Lam Yên cảm giác được tâm tình của Hề Thần Trạch khi nhận được tin nhắn này.

Cô thở hắt một cái, đang cười chính mình.

Sau đó, cô ném mạnh điện thoại ra ghế, ngã người vào ghế, nhắm chặt hai mắt, đầu dựa vào chỗ tựa lưng ghế.

Cũng đúng, nếu đổi làm là cô, nếu năm đó là anh ấy đi mà không nói một tiếng, cô nhất định sẽ tức giận gấp trăm ngàn lần so với anh.

Nhưng Hề Thần Trạch, em không phải cố ý.

Lam Yên ở trong lòng ai thán.

"Chị Lam Yên, chị bị làm sao vậy?" Tiểu Tuyết nhìn thấy Lam Yên đem điện thoại ném sang một bên, nhận thấy được cảm xúc của Lam Yên không đúng, cô lo lắng hỏi.

"Mệt mỏi, muốn nhắm mắt một chút." Lam Yên đè nặng giọng, cô không muốn nói chuyện nhiều.

"Vâng.."

- -

Một tuần sau.

8 giờ tối, ở tầng 1 công ty giải trí truyền thông Cảnh Thụy, Lam Yên đang chạy về phía thang máy.

Bởi vì Lý Hạ nói có việc khẩn cấp cần bàn bạc với cô, cho nên chụp xong quảng cáo Lam Yên mới về đến nhà lại phải kéo lê một thân mệt mỏi, chạy đến công ty.

"Chờ một chút.." Lam Yên sốt ruột mà kêu, một chân bước vào cửa thang máy sắp đóng lại.

Bởi vì chân cô bước vào, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Cùng cửa thang máy mở hướng ra hai bên, hình ảnh trong thang máy càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm làm người chán ghét.

Người đàn ông cao lớn đè một người phụ nữ lên vách thang máy, bàn tay to ôm lấy vòng eo cô ta, cúi đầu hôn dưới thân cô ta. Người phụ nữ đó dục cự còn nghênh* mà đón ý nói hùa.

(* ý là chỉ bả làm điệu, làm dáng đó. Muốn mà còn giả vờ cự tuyệt đó)

Lam Yên nhíu mi nhìn kỹ lại, người phụ nữ đó là Lâm Tử Hàm, ngời đàn ông là Cố Lăng Phàm.

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lâm Tử Hàm lúc này cảm nhận được sự tồn tại của Lam Yên, bỗng nhiên lấy bắt tay đang để ở trước ngực của Cố Lăng Phàm, đem hắn đẩy ra. Tiếp theo ánh mắt liếc Cố Lăng Phàm ý bảo nhìn bên ngoài thang máy.

Cố Lăng Phàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thấy Lam Yên, quay hẳn người, đôi mắt đào hoa chớp nháy một cái, tiếp theo khóe miệng gợi lên, chậm rì rì mà lấy bàn tay đang ôm Lâm Tử Hàm ra.

Lam Yên quét mắt về phía Lâm Tử Hàm, quần áo lộn xộn, vết son môi loang lổ, làm cô phải nhíu mày lại một chút.

Mà Lâm Tử Hàm bị Lam Yên nhìn đến có chút hoảng hốt, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lúc sau lại bày ra bộ mặt đắc ý, tiến lên dựa vào cánh tay Cố Lăng, hất mặt lên nhìn Lam Yên.

Lam Yên cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi.

Xem ra, Lâm Tử Hàm tuy rằng cấu kết với Cố Lăng Phàm, nhưng là sớm muộn gì sẽ có một ngày thua trên tay Cố Lăng Phàm.

"Cô là nghệ sĩ của công ty?" âm thanh Cố Lăng Phàm truyền đến.

Lam Yên mới đi được hai bước, nghe tiếng dừng lại bước chân, lúc sau lại giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, đi về hường thang máy ở đối diện.

Đứng ở trước thang máy bên này, Lam Yên nhìn xuyên qua cửa gương thang máy, nhìn Cố Lăng Phàm bên kia, hắn vẫn còn đang nhìn cô, ánh mắt hắn có chút giảo hoạt cũng có chút kiêu ngạo đắc thắng*, mà cô giống như là con mồi trong mắt hắn.

(* Nguyên văn: 志在必得 (chí tại tất đắc) : Mang nghĩa, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay)

Xung quanh có như âm khí lạnh lẽo, Lam Yên ôm lấy thân mình.

Đúng thật là, cả hai lần gặp mặt, cô đều có chút sợ ánh mắt của Cố Lăng Phàm.

Thang máy của Cố Lăng Phàm đi rồi, Lam Yên mới chậm rãi buông ra đôi tay ôm lấy chính mình.

"Đinh.." vừa vặn thang máy trước mặt cô cũng tới.

Lòng cô vẫn còn sợ hãi mà đi vào.

Thang máy, chỉ có một mình Lam Yên. Trong không gian u tĩnh nhỏ hẹp, cô nhìn hình bóng mình được hắt lại trên thang máy. Khuôn mặt trắng nõn cùng cái mũi, mặt mày thanh tú, môi đỏ kiều diễm.

Tầm mắt di chuyển xuống, trên người là váy ngắn màu đen ôm sát lấy đường cong quyến rũ của cô. Dưới ánh cánh tay tinh tế và đôi chân trắng thon dài sáng đến có chút chói mắt.

Chính mình có bao nhiêu tư sắc, Lam Yên rất rõ ràng. Cố Lăng Phàm nhìn trúng điểm gì ở cô ư, trừ bỏ thân thể này cùng với khuôn mặt xinh đẹp, còn có thể là cái gì chứ.

Lam Yên khóe miệng cong cong bật cười, chân lại có chút phát run.

Nếu Cố Lăng Phàm thật sự có ý đồ muốn có được cô, cô nên đấu với hắn thế nào đây.

Trong không gian yên tĩnh, Lam Yên phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở sợ hại của chính mình và cảm nhận được trái tim đang nhảy lên kịch liệt từng tiếng một.

Cuối cùng, cả người cô dựa sát vào vách tường thang máy.

"Hề Thần Trạch.." cô thấp giọng gọi tên của hắn. Giống như chỉ cần đọc ra tên của hắn, cô liền có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.

- -

Giờ phút này, Hề Thần Trạch đang ngồi yên tĩnh ở thư phòng của mình, ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào mặt hắn, trên mặt hắn có loại cảm xúc nói không rõ ràng.

Thư phòng của hắn không lớn, bày biện rất đơn giản, một cái giá sách bằng gỗ, một cái bàn gỗ và một chiếc ghế. Trên giá sách tất cả các cuốn sách đều được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng. Trên bàn gỗ một quyển sách đang mở ra, một cái bút tùy tiện đặt ở trên trang sách.

Hề Thần Trạch ngồi trên chiếc ghế, trong không gian nho nhỏ của thư phòng cất giấu những bí mật của hắn.

Mỗi khi có tâm sự khi, hắn luôn tránh ở trong không gian an tĩnh lại nhỏ hẹp này, không muốn đi ra ngoài.

【 Hề Thần Trạch, ngày này cuối tuần sau là sinh nhật tôi, anh có nhớ không? 】

Cô gửi tin nhắn tới, mỗi một chữ và mỗi ký hiệu liên quan đều còn in rõ trong đầu hắn.

Hề Thần Trạch hít sâu một hơi, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề đến khó thở, như là bị một cái bàn nặng ngàn cân đè nặng.

Bỗng nhiên, hắn lại đứng lên. Đứng trước giá sách, đầu ngón tay xẹt qua một ngăn sách, bỗng nhiên dừng lại, lấy ra quyển sách cuối cùng, mở sách lấy ra chiếc chì khóa nho nhỏ kẹp ở giữa sách kia.

Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, hơi khom thân mình, đem chìa khóa cắm vào ổ khóa trên ngăn tủ bàn gỗ.

Nhẹ nhàng xoay, ngăn tủ nhỏ mở ra. Bên trong đặt một cái hộp màu xanh biển, to bằng bàn tay, được đóng gói tinh xảo, nhưng là mặt trên cũng đã phủ lên một tầng bụi mỏng.

Đó là quà tặng bốn năm trước mà hắn chưa thể đưa tới cho cô.

Sau khi Lam Yên yên lặng rời đi không nói một tiếng, vốn dĩ hắn tức giận nhất thời đem món quà này ném vào tủ quần áo mà Lam Yên đã từng dùng, thậm chí không bao giờ muốn đi vào căn phòng Lam Yên trụ đã từng ở.

Khi đó, vì thuận tiện cho việc đi học, cho nên hắn đã thuê phòng trọ ở bên cạnh Học viện điện ảnh, sau khi hắn tốt nghiệp, Lam Yên cũng đi rồi. Cho nên, hắn dọn tới ở phòng hiện tại.

Vốn dĩ, hắn cho rằng hắn không bao giờ sẽ chạm vào bất kỳ đồ vật nào có liên quan đến Lam Yên, nhưng vào ngày chuyển nhà đó, hắn lại sốt ruột mà ở trong phòng Lam Yên tìm kiếm thật lâu, cuối cùng khi tìm lại được hộp quà, mặt hắn đã đổ đầy mồ hôi, nhưng lại cười vui vẻ.

Thật ra, hắn vẫn luôn chờ đợi cô trở về, kỳ vọng có thể đem món quà này tặng cho cô, chỉ là hắn vẫn đang đấu tranh cùng tâm trí ngoan cố của mình.

Về sau, món quà này liền bị hắn khóa lại trong ngăn tủ này.

Lúc này, Hề Thần Trạch một tay cầm hộp quà, một tay khác nhẹ nhàng lau đi bụi bặm trên hộp.

Hộp quà sau khi được lau sạch, rực rỡ hẳn lên, mà giữa ngón tay hắn vẫn còn lại một vệt bụi màu xám.

"Trong tay cậu cầm cái gì vậy?" đột nhiên một âm thanh từ phía sau truyền đến.

Hề Thần Trạch nhanh chóng đem hộp nhét lại vào ngăn tủ, quay đầu lại.

Hề Vân Trì đứng ở cửa thư phòng, một tay mở cửa đầu ngó vào dò xét.

Gần đây chung cư của Hề Vân Trì đang trang hoàng lại, cho nên hắn sống chết ở bám nhà Hề Thần Trạch.

"Không liên quan đến cậu." Hề Thần Trạch đứng dậy, đi tới chỗ Hề Vân Trì.

"Hừ, tôi cần phải xem chắc." Hề Vân Trì vẻ mặt khinh thường.

"..."

Hề Thần Trạch không lên tiếng. Tắt đèn đi ra khỏi thư phòng, tiện tay đóng lại cửa giấu đi.

"Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Dã nha đầu rồi đúng không, lần trước nhờ cậu thuận tiện đưa giúp tôi quà sinh nhật sang cho em ấy, cậu đã đưa cho em ấy chưa?"

Đột nhiên Hề Vân Trì hỏi chuyện này, cả người Hề Thần Trạch sững lại một chút, rồi sau đó lạnh nhạt mà trả lời một câu, "Chưa."

"Ôi.. sao cậu lại không đưa giúp tôi chứ?" Hề Vân Trì khó chịu mà truy hỏi.

"Không có vì cái gì cả.."

"..."

Hề Vân Trì cạn lời, đi đến sô pha trong phòng khách, đặt mông ngồi xuống, xem tiếp phim truyền hình mà lúc nãy hắn đang xem.

Hề Thần Trạch đứng ở ban công ngay chỗ lỗ thông gió, cả người cứng còng.

Gió lạnh thổi bay mái tóc đen đang rũ trên trán hắn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy.

Không ai biết giờ phút này hắn đang suy nghĩ gì.

"Rựt rựt rựt.."

Nhạc piano trong bài《 quyến luyến notebook 》 vang lên dưới bầu trời đêm yên tĩnh.

Có cuộc gọi dến.

Hề Thần Trạch móc di động ra, trên màn hình di động xuất hiện hai chữ to: Lam Yên

Nhìn thấy tên cô, tim hắn run rẩy một chút.

Tay cầm di động, đốt ngón tay dường như muốn nhập vào nó vậy.

Hắn có chút hoảng hốt.

Ngón tay cọ xát vào mép di động, do dự một hồi lâu, hắn mới ấn nhận: "Alo?" Giọng hắn trầm thấp đè nén.

"Hề Thần Trạch, anh đang ở đâu vậy, em muốn lập tức. Ngay lập tức được nhìn thấy anh."

Ở đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lam Yên, giọng cô mang theo tiếng khóc nức nở có chút đứt quãng, còn mang theo men say rõ ràng.

Mày kiếm Hề Thần Trạch nhăn lại.

"Em uống say?"