Chương 17: Mối tình đầu vợ chồng (17)

Chương 17: Mối tình đầu vợ chồng (17)

Editor: Lanhna

"Tặng anh một món quà, anh có muốn hay không?" âm thanh xấu xa của Lam Yên truyền đến.

Hề Thần Trạch xoay người, liếc mắt nhìn cô, một hồi lâu sau mới bán tín bán nghi mà lên tiếng: "Là quà gì?"

Lam Yên mặt đầy ý cười nhướng nhướng mày nhìn về phía hắn, "Anh đoán xem?"

Hề Thần Trạch híp nửa mắt nhìn Lam Yên, không trả lời, ánh mắt rất là sắc bén.

"Anh.. anh.. đây là ánh mắt gì thế?" Lam Yên bị hắn nhìn chằm chằm, có chút hoảng hốt, cả người lùi ra sau một bước.

Hề Thần Trạch không trả lời, tầm mắt từ trên mặt Lam Yên bắt đầu đi xuống, cuối cùng quét đến bàn tay đang đưa vào túi quần của cô, tầm mắt cố định, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạy bén.

Bỗng nhiên lông mày hắn khẽ nhếch, sau đó một tay hắn đặt ở vòng bảo hộ, cúi người xuống, mặt tới gần Lam Yên, ở bên tai cô cảnh cáo: "Nếu là em dám đem đồ vật kỳ quái gì đó đưa tới trước mặt tôi, tôi sẽ ném em xuống biển, em có tin hay không?"

Nhưng mà lời cảnh cáo của hắn hoàn toàn không có chút đáng sợ nào, hơi thở ôn nhu thổi vào vành tai cô.

Có chút ngứa..

"..."

Lam Yên ngơ ngẩn.

Hề Thần Trạch thấy Lam Yên biến thành người gỗ, cười nhẹ một tiếng. Nâng tay lên, tay hắn xẹt qua vành tai cô, đem mấy lọn tóc đang rối vén ra đằng sau tai.

Lỗ tai mềm mại bị hắn chạm qua, lúc này một màu ửng đỏ dần nổi lên, còn có chút nóng.

Hề Thần Trạch nhìn Lam Yên đang ngây ngốc, khóe môi cong cong, đó là ý cười vừa đắc ý lại sủng nịnh.

Tôi.. tôi.. ahihi!

Sau khi định thần lại, Lam Yên mới phát hiện mình vậy mà lại bị Hề Thần Trạch nhìn thấu kế hoạch, không chỉ bị hắn nhìn thấu ý đồ, còn bị hắn đùa giỡn.

Hề Thần Trạch, anh thông minh, anh lợi hại. Hôm nay, bà cô này không mang đại thần ếch con ném đến trong tay anh, tôi cùng họ với anh.

"Hề Thần Trạch, món quà đó là vừa rồi Hàn Tiếu nhờ tôi đưa cho anh." Vì để Hề Thần Trạch mắc mưu, Lam Yên trực tiếp kéo cả Hàn Tiếu vào.

"A.." Hề Thần Trạch cười nói: "Em cảm thấy tôi sẽ tin em?"

Thấy thế, Lam Yên quay đầu liền hô to với Hàn Tiếu cách đó không xa: "Hàn Tiếu.."

"Hả?" Hàn Tiếu nhìn phía Lam Yên và Hề Thần Trạch.

"Mẹ em sinh cho em một cô em gái, vừa rồi có phải em bảo chị đưa cho Hề Thần Trạch một phần quà chúc mừng nho nhỏ?"

"..."

Hàn Tiếu trừng lớn đôi mắt.

Không có đâu..

Nhưng mà khi nhìn thấy Lam Yên dùng sức nháy mắt với cậu, cậu cũng mơ hồ mà gật gật đầu đáp: "Ừ.. đúng vậy!"

Có câu này của Hàn Tiếu, Lam Yên cảm thấy chính mình đã nắm chắc thắng lợi. Cô xoay người về phía Hề Thần Trạch, ngẩng cao đầu: "Đưa tay đây nào, Hàn Tiếu người ta là vì chúc mừng mẹ cậu ấy sinh em bé nên mới tặng anh một món quà, anh nếu như không nhận, như vậy không tốt lắm đâu?"

Bị Lam Yên nói như vậy, hơn nữa hắn không tin Hàn Tiếu là một đứa trẻ sẽ nói dối người khác.

Cuối cùng không có cách nào, hắn đành ngoan ngoãn mà vươn tay ra.

Lam Yên rũ mắt, bàn tay hắn to rộng dầy dặn, đường chỉ tay trong lòng bàn tay rắc rối ngang dọc, năm ngón tay thon dài, đốt đầu tiên của ngón áp úp có một nốt ruồi nhàn nhạt, thu hút sự chú ý của cô.

Cô bất tri bất giác vươn tay phải, phủ lên bàn tay to của hắn, lòng bàn tay từng chút một vuốt ve nốt ruồi đó.

Sự đυ.ng chạm ấm áp làm Hề Thần Trạch giật mình, tay khẽ động đậy một chút.

Nhân lúc hắn còn đang bối rối bởi vì cô chạm đến, thì khóe miệng Lam Yên bỗng nhiên kéo lên một ý cười xấu xa, tay trái từ túi quần vươn tới, một cục giấy ăn đặt lên lòng bàn tay hắn, rồi sau đó tay cô gắt gao ấn xuống, thậm chí năm ngón tay uốn lượn nắm chặt lấy tay hắn.

Hề Thần Trạch cảm thấy nghi hoặc: "Em đang làm cái gì?"

Hắn vừa dứt lời, Lam Yên chưa đáp lại, nhìn hắn lại một trận cười xấu xa.

Lúc này, Hề Thần Trạch mày nhăn lại, bởi vì hắn chậm rãi cảm nhận được cục giấy trong lòng bàn tay.

Có cái gì..

Đang ngo ngoe chuyển động!

"Là cái gì đang động đậy?" thái dương Hề Thần Trạch thái dương đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lam Yên nhếch miệng cười, từng câu từng chữ mà nói: "Là.. con.. ếch!"

"..."

Không có bất kỳ âm thanh nào.

Hề Thần Trạch sắc mặt trắng bạch tựa như giấy trắng, môi gắt gao mà mím chặt.

Trong chớp mắt, khuôn mặt hắn trầm xuống, rút tay ra liền đem cục giấy Lam Yên ấn ở trong tay hắn ném xuống biển, sau đó xách cổ áo Lam Yên lên, kéo cô đến bên rìa vòng bảo hộ, ấn cả người cô xuống.

Cả người Lam Yên treo trên vòng bảo hộ, trên tay hắn dùng một chút lực, giả vờ muốn ném cô xuống biển, hắn nói: "Tôi sợ sâu, nhưng là càng sợ em hơn, nếu không tôi cũng ném em xuống biển giống như ném con ếch đấy?"

"..."

Trong vài giây hỗn loạn, cả người cô bị hắn đè ở trên vòng bảo hộ, bên tai còn truyền đến ngữ điệu lạnh lùng của Hề Thần Trạch, Lam Yên choáng váng.

Cô rõ ràng là muốn hù dọa hắn, thật tốt. Bây giờ lại kéo theo cả bản thân đi vào.

Một bàn tay Hề Thần Trạch đè nặng bả vai Lam Yên, một cái tay khác lại gắt gao ôm lấy eo cô, bảo vệ cô.

Hắn sẽ không thật sự ném cô xuống thật.

Hắn chỉ là muốn hù dọa, trêu chọc cô một chút thôi, giống như cô thích trêu đùa hắn vậy.

"Hề Thần Trạch.." cả người bị Hề Thần Trạch kẹp chặt, Lam Yên hét to. Tay bắt đầu nhích tới nhích lui kéo lấy quần áo hắn, trong miệng tiếp tục kêu la: "Buông tôi ra."

Hề Thần Trạch: "Lúc này biết hậu quả của việc trêu đùa người khác chưa?"

"Không." Lam Yên sao có thể dễ dàng nhận thua.

Thân thể cô vặn vẹo càng lợi hại hơn, cuối cùng trở tay kéo lấy cổ áo Hề Thần Trạch. Trong lúc nhất thời hoảng loạn, cô dùng sức lôi kéo, mặt hắn đột nhiên tới gần cô, Hề Thần Trạch giãy giụa muốn thoát khỏi tay cô.

Nhưng cô lảo đảo một cái, cổ áo hắn bị cô kéo theo.

Giây tiếp theo..

Cô hôn trúng môi hắn rồi.

Khoảnh khắc đó, trong đầu như có âm thanh pháo hoa đang nổ bùm bùm lên, trong đầu hai người Hề Thần Trạch và Lam Yên đều trống rỗng, cả người cũng đều cứng lại.

Mà lúc này, nhân viên chụp ảnh quay phim vây quanh bọn họ khóe miệng thế nhưng có chút giật giật mỉm cười.

Đột nhiên xuất hiện nụ hôn này, lúc sau bầu không khí ở chung giữa hai người Hề Thần Trạch và Lam Yên trở nên có chút xấu hổ.

Hai người cũng không dám nhìn thẳng vào hai mắt của nhau, rồi lại luôn muốn nhìn trộm đối phương, nhưng sau khi bị phát hiện lại lập tức dời tầm mắt đi.

Cứ xấu hổ như vậy, bọn họ kết thúc một ngày thu tiết mục, cũng kết thúc lần đầu tiên ghi hình của《 Chúng ta cùng nhau cắm trại đi 》.

Mấy ngày sau, Lam Yên ngồi trước gương trong phòng hóa trang, nhìn mình trong gương, cô sửng sốt bần thần, hình ảnh hôn môi cùng Hề Thần Trạch còn quanh quẩn ở trong tâm trí.

Khi đó, hắn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng dáng cô. Trong mắt hắn có kinh ngạc, cũng có nhu tình. Tia nhu tình đó như là vị rượu nho ôn thuần, làm say lòng cô.

Hơi thở của hắn có chút nặng nề, có chút đυ.c.

Môi hắn chạm vào môi cô, có chút lạnh lại mang hương vị của bơ.

Tất cả cảm giác lúc đó, mấy ngày nay Lam Yên đều nhớ tới, đều cảm thấy nó như là ảo giác không chân thực.

Hiện tại cũng vậy, nhưng mà cuối cùng, luôn có một mảng phấn hồng bất tri bất giác bò lên mặt cô.

- -

"Alo.. Hề Thần Trạch, đã 8 giờ tối rồi, rốt cuộc khi nào cậu mới đến?"

Trong điện thoại, Hề Vân Trì đang lên tiếng thúc giục Hề Thần Trạch.

"Tới rồi." Hề Thần Trạch nhàn nhạt mà đáp lại, nhận điện thoại cũng vừa lúc, ấn xuống chuông cửa chung cư Hề Vân Trì.

Một tiếng "Rắc" vang lên, Hề Vân Trì từ bên trong mở cửa ra. Thấy Hề Thần Trạch đứng ở cửa, ánh mắt liếc những người trong phòng nói: "Em gái Vân Khê ngốc nghếch của tôi vẫn luôn đợi cậu đến đó."

Hề Thần Trạch khẽ nhíu mày nhanh đến mức không ai có thể phát hiện, ừ một tiếng, vòng qua Hề Vân Trì, đi vào.

Hề Vân Trì trốn từ cửa đi theo vào phòng.

Ánh sáng trong phòng rất tối, trên trần nhà treo các loại bóng bay màu sắc rực rỡ. Trên mặt đất cũng rơi rớt một vài quả.

Hề Thần Trạch vừa đi vào, các loại âm thanh ồn ào truyền đến. Âm thanh của TV, tiếng ồn ào của mọi người, tiếng bóng bay bị nổ bất chợt, tiếng nhạc đang chạy của một bài hát nào đó. Nhưng trong đó xen lẫn một giọng nói cao vυ"t đặc biệt chói tai.

"Ôi.. Trạch đại nhân tới rồi."

Người hô lên là một cô gái, tên Lâm Nguyệt, là bạn thân của Hề Vân Khê. Cô ta biết Hề Vân Khê thích Hề Thần Trạch. Không đúng, hẳn là ở trong phòng này tất cả mọi người đều biết Hề Vân Khê thích anh.

Lâm Nguyệt vừa hô lên, gần 10 đôi mắt trong phòng nhìn về phía Hề Thần Trạch.

Trong phòng này cả trai lẫn gái, mỗi người đều có thân thế hiển hách, toàn bộ những người này Hề Thần Trạch đều nhận thức, bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ.

Hề Thần Trạch hơi có chút xin lỗi mà nói: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi."

"Ai.. Trạch đại nhân, cậu nên xin lỗi với Vân Khê mới phải, hôm nay là sinh nhật Vân Khê, Vân Khê mới là thọ tinh của hôm nay!" Lâm Nguyệt nói, cố ý đẩy Hề Vân Khê bên người đi về phía trước.

"Đúng vậy.." những người khác bên cạnh cũng nói phụ họa theo.

Cuối cùng Hề Vân Trì bước tới, vỗ đầu vai Hề Thần Trạch nói: "Đến muộn thì phải chịu phạt nha."

Từ khi Hề Thần Trạch vào cửa, ánh mắt Hề Vân Khê chưa từng rời khỏi người hắn, nhưng cô ta cũng không dám tùy tiện tiếp cận hắn. Cho nên, chỉ là yên tĩnh đứng ở một bên.

Lâm Nguyệt vừa đem cô ta đẩy đến bên cạnh Hề Thần Trạch, cô ta nhìn Hề Thần Trạch, có chút thẹn thùng, có chút hoảng loạn.

Người trong phòng càng thêm ầm ỹ, mỗi người ở đây đều chờ mong Hề Thần Trạch sẽ nói chút gì đó với Hề Vân Khê.

Mỗi khi đến thời điểm này, Hề Thần Trạch chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, giờ phút này cũng vậy, hắn thở một hơi dài, đưa quà tặng tới trước mặt Hề Vân Khê, ngữ khí bình đạm mà nói: "Đây là quà sinh nhật của em."

Hề Vân Khê nhìn Hề Thần Trạch, cô biết hắn không thích bầu không khí như bây. Một hồi lâu cô mới đưa tay ra nhận quà, nỗ lực gượng cười đáp: "Cảm ơn."

"Ừ" ngữ khí Hề Thần Trạch thật bình đạm thật nhẹ. Hắn không biết tiếp theo nên nói cái gì, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, đi đến một vị trí còn trống trong đám người ngồi xuống.

Khi còn nhỏ, Hề Vân Khê luôn dính lấy Hề Thần Trạch gọi "anh", khi đó Hề Thần Trạch chỉ đơn thuần mà xem cô như em gái của mình, cũng không nghĩ nhiều. Mãi đến năm ấy lúc lên lớp 12, vào ngày sinh nhật của Hề Thần Trạch, Hề Vân Khê ở trước mặt mọi người trong phòng này thổ lộ với hắn. Cũng chính từ ngày đó trở đi, Hề Thần Trạch bắt đầu cố tình tránh đi Hề Vân Khê.

Bởi vì hắn biết hắn không thích cô ta, nhưng Hề Vân Khê đối hắn có chấp niệm, cho dù hắn đã nói với cô ta bao nhiêu lân là giữa bọn họ không có khả năng, cô ta cũng chưa từ bỏ ý định.

Quan hệ giữa bọn họ thật phức tạp, đây vẫn luôn là phiền não của Hề Thần Trạch.

Giờ phút này, trong lòng Hề Thần Trạch vẫn luôn bực bội.

"Mừng ngày sinh nhật của em.." không biết Hề Vân Trì đã đi vào phòng bếp từ khi nào, lúc này đang hát bài chúc mừng sinh nhật đẩy bánh kem ra tới, đi về phía Hề Vân Khê.

Theo đó, mọi người trong phòng cũng hòa vào hát chung, "Mừng ngày sinh nhật của em.."

Hề Thần Trạch ngồi ở trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm Hề Vân Trì đang đẩy bánh kem ra, trong phòng ánh sáng mờ tối, trên bánh kem cắm ngọn nến lóe ánh sáng lung linh.

Hôm nay là sinh nhật Hề Vân Khê, người mà hắn đang nghĩ trong đầu lại là Lam Yên.

Hắn nghĩ, bốn năm trước, nếu cô không vô duyên vô cớ mà biến mất, khi hắn đưa bánh sinh nhật tới trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng thế nào.

Bốn năm trước mọi sự dịu dàng, quan tâm hắn đều dành cho cô, chỉ tức giận duy nhất một lần đó chính là vào ngày sinh nhật tuổi 19 của cô, cô lại đột nhiên biến mất.

Khi đó hắn 22 tuổi, đối với Lam Yên, là có tình cảm sao? Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ. Nhưng cô luôn cố tình chọc hắn, hắn lại luôn là thu liễm tính tình không giận dỗi với cô.

Nhưng hiện tại nghĩ đến, nếu có người hỏi hắn lúc ấy đối với Lam Yên có cảm giác gì. Lúc đó hắn sẽ kiên định mà trả lời: Đó là yêu cô không giữ lại chút gì.

Nếu lúc ấy cô không có rời đi, có lẽ bọn họ thật sự sẽ trở thành người yêu.

Hề Thần Trạch nghĩ như vậy, lại cảm thấy ý nghĩ của chính mình thật buồn cười.

Hắn ngẩng đầu lên, người nặng nề mà dựa vào trên sô pha, khép mắt lại.

Trong phòng này bóng người chồng chéo nhau, tiếng hoan hô từng trận từng trận một vang lên, nhưng dường như tất đều không ảnh hưởng tới hắn.

"Tinh tinh.." di động vang lên, có tin nhắn được gửi đến.

Mơ mơ màng màng, Hề Thần Trạch lúc này mới mở mắt ra, lười biếng mà từ túi quần móc di động ra.

Tin nhắn hiển thị: 【 Hề Thần Trạch, ngày này cuối tuần sau là sinh nhật tôi, anh còn nhớ không? 】