Chương 16: Mối tình đầu vợ chồng (16)

Chương 16: Mối tình đầu vợ chồng (16)

Vừa đến bến tàu của làng chài, gió biển mát lạnh thổi tới, khiến người ta thần thanh khí sảng.

Phóng tầm mắt nhìn lại, biển rộng xanh thẳm xuyên qua mi mắt, làm cho tâm trạng người ngắm cũng thấy vui vẻ lên.

Lam Yên vẫn như cũ đi sau cùng nhất, thong thả không có dáng vẻ sốt ruột chút nào. Không biết Hề Thần Trạch khi nào đã đi lên đầu, là người đầu tiên lên thuyền đánh cá.

Cô híp nửa con mắt, trong lòng cười nói: Chẳng lẽ là biết mình sẽ trêu anh ấy, cho nên đã chạy trước?

Cô bĩu môi, cầm con ếch đi tới thuyền đánh cá, trong lòng nghĩ bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ hù Hề Thần Trạch một lần.

Lam Yên rốt cuộc chậm rãi từ từ đi đến phía trước thuyền đánh cá, Lâm Tử Hàm ở đằng trước cô, đang chuẩn bị lên thuyền. Cũng không biết dưới chân cô ta dẫm phải cái gì, cả người lung lay một chút.

Vừa thấy Lâm Tử Hàm lung lay sắp đổ, tuy rằng ngày thường cô rất là không quen nhìn Lâm Tử Hàm, nhưng là cô vẫn tốt bụng mà vươn tay đỡ cô ta một lần, đúng lúc này đỡ cô ta một cái, Lam Yên thấy phía dưới cổ áo Lâm Tử Hàm mấy dấu hồng nối tiếp nhau.

Đôi mắt cô chớp mắt một cái, nhớ tới hình ảnh Lâm Tử Hàm và Cố Lăng Phàm anh anh em em, đột nhiên hiểu ra những vết đỏ đó là cái gì.

Lâm Tử Hàm dư quang liếc thấy ánh mắt sáng quắc của Lam Yên đang nhìn chằm chằm cổ cô ta, lập tức đứng thẳng thân mình, hất tay Lam Yên ra, cuối cùng còn hung tợn mà lườm xéoLam Yên một cái.

Lâm Tử Hàm là loại đức hạnh gì, Lam Yên đã sớm nhìn thấu. Cô đỡ cô ta một lần, cũng không nghĩ tới cô ta có thể mang lòng cảm kích đối với cô. Cho nên Lam Yên cũng không sao cả mà bĩu bĩu môi. Nhưng mà, cuối cùng Lam Yên vẫn là nhịn không được nhắc nhở Lâm Tử Hàm một câu: "Đôi mắt nhìn cho kỹ vào, chú ý dưới chân, đi từng bước chắc chắn ổn định, như vậy mới sẽ không bị ngã."

Lời này của Lam Yên không chỉ là nhằm vào việc vừa rồi Lâm Tử Hàm vừa rồi thiếu chút nữa té ngã, mà là ám chỉ cô ta ở trên con đường diễn viên này, không cần đầu cơ trục lợi.

Chỉ là lời này đối với cô ta, không biết rốt cuộc cô ta có nghe hiểu thâm ý trong đó hay không.

Lam Yên vừa dứt lời, Lâm Tử Hàm dừng bước chân một chút, quay đầu lại mỉm cười cãi lại: "Cảm ơn cô đã quan tâm." Ngữ khí của cô ta rất là không tốt, nụ cười nơi khóe miệng kia càng giả tạo đến cực điểm.

Nghe vậy, Lam Yên cũng không nở bất kỳ nụ cười thiện cảm nào đối với cô ta nữa.

Hừ, tốt bụng nhắc nhở một câu, là mình nói thừa.

Cô oán thầm trong bụng.

Lâm Tử Hàm lên thuyền, Lam Yên theo sát chuẩn bị đi lên, tay mới vừa cầm vào tay vịn trên thuyền, một bàn tay to lén lút duỗi tới trước mặt cô. Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lam Yên ngước mắt nhìn, là Hề Thần Trạch.

Cô ngơ ngác mà nhìn hắn, giây tiếp theo nhanh chóng lấy tay đang cầm con ếch bọc trong giấy cất vào túi quần.

Cô sẽ tìm một cơ hội tốt hơn để hù hắn sau.

"Có lên hay không?" Hề Thần Trạch thanh âm khó được nhu hòa, giống anh mặt trời ấm áp

"Lên! Vì cái gì không lên chứ?" Nói xong, Lam Yên đưa tay đặt lên bàn tay to của hắn.

Tay hắn rất lớn, tay cô lại nhỏ, bàn tay to gắt gao nắm tay nhỏ, làm đôi tay luôn lạnh lẽo của cô ấm áp lại.

"Tay anh thật ấm áp." Hoàn toàn không nghĩ gì, Lam Yên đột nhiên bật thốt lên câu nói.

Hề Thần Trạch không đáp lại, mí mắt rũ xuống, trong mắt chứa ý cười sáng lạn.

Giờ phút này, việc Hề Thần Trạch cẩn thận chiếu cố đối với Lam Yên lại một lần hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đối với rất nhiều người ở đây mà nói, thì hôm nay Hề Thần Trạch thật sự làm rất nhiều việc khác thường.

Toàn bộ giới giải trí, thái độ của Hề Thần Trạch đối với các nữ nghệ sĩ luôn lãnh đạm đã sớm truyền ra rộng rãi, vì thế trong giới cũng có chút người ngầm mắng hắn, nói hắn cao lãnh* không hiểu thương hương tiếc ngọc.

(* cao lãnh: Cao ngạo + lạnh lùng)

Hề Thần Trạch luôn cô độc mỉm cười nghe người khác oán than dậy đất về hắn, còn hắn cũng không vì những lời đồn đại đó mà tức giận hay có phản ứng gì. Hắn đối với mỗi một vị nữ nghệ sĩ đều lạnh lùng giống nhau, từ một mặt khác mà nói, hắn đều là bình đẳng đối đãi với các cô, không có nhiều hơn một phần ưu đãi, cũng chưa từng có thái xem thường chút nào.

Trước máy quay phim và ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hề Thần Trạch lại một lần như chuyện đương nhiên mà làm lơ tất cả, hắn dùng sức kéo, cả người Lam Yên bị kéo lên thuyền, đâm vào trong l*иg ngực hắn.

Lam Yên đầu óc quay cuồng, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Hề Thần Trạch a một tiếng, nhéo xương vai thon gầy của cô, có chút không kiên nhẫn mà nói: "Cái thân hình này của cô, gió thổi qua sợ là sẽ bay đi thật."

Lam Yên: "..."

Đây là đang quan tâm mình?

Cô ngây ngốc suy nghĩ một lát, khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Hề Thần Trạch đã khoanh tay đi rồi.

Ngón tay cô cuốn một lọn tóc bên tai lên, đi theo.

- -

"Anh dùng cái nào đấy, cái nào mà không được sao cứ phải đoạt với tôi cái này chứ."

"Là tôi cầm trước mà. Là em cứ phải tranh dành cái cần câu này với tôi."

Nghe thấy âm thanh này, Lam Yên nhìn qua, thấy Tiểu Hùng, Đại Hùng đang cãi cọ ầm ĩ tranh cướp cần câu, Lâm Tử Hàm méo miệng đứng một bên, chính là khi ánh mắt quét về phía Hàn Tiếu, cô lại phát hiện, cậu ta an tĩnh mà tránh ở một bên, hốc mắt hồng hồng.

Xuất phát từ quan tâm cùng tò mò, Lam Yên tầm mắt dừng ở trên người Hàn Tiếu.

Bên này, Hàn Tiếu cảm giác được ánh mắt Lam Yên nên quay đầu, lập tức xoay người cúi thấp đầu xuống, cuối cùng còn đem mũ trên áo chụp lên.

Cậu ta nửa giống như muốn cho người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cậu, nửa lại giống như không phải. Ánh mắt Lam Yên nhìn vào cậu ta, người cũng chậm rãi đi đến gần, nhưng đột nhiên Hề Thần Trạch đi tới, kéo lấy cổ áo cô, cô quay đầu nhìn lại, Hề Thần Trạch đã lấy được cần câu cá. Tay hắn cầm lấy tay cô không bỏ, "Thất thần làm gì, đi thôi."

"À, được.." Lam Yên gật gật đầu, đi phía trước, lại liếc về phía Hàn Tiếu lần nữa.

Hàn Tiếu trộm dùng tay lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, một màn này, chỉ có một mình Lam Yên thấy.

- -

Hề Thần Trạch kéo Lam Yên đi đến phần đuôi thuyền đánh cá, nơi này là một khu yên tĩnh, không có tiếng ầm ĩ củaTiểu Hùng và Đại Hùng, tuy rằng lúc nào bên cạnh cũng có nhϊếp ảnh và quay phim đi theo, nhưng bọn họ từ đầu đến giờ cũng không hề nói câu nào.

Lam Yên ngồi xuống tại chỗ boong tàu, đôi tay nắm lấy vòng bảo hộ hình ô vuông thấp nhất.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Hề Thần Trạch, cả người hắn dựa vào trên vòng bảo hộ, nghênh diện với gió biển đang thổi tới, thổi bay tóc mái đang rũ xuống trên trán, như vậy lại làm cho hắn tăng thêm vài phần ủ rũ cùng men say.

Lam Yên ngồi ở trên boong tàu, tầm mắt từ dưới nhìn lên, gió cuốn góc áo hắn lên, phần cơ bụng rắn chắc kia lộ ra càng thêm rõ ràng.

Cô đang xem đến si mê, nghiễm nhiên quên mất trong túi còn có một con ếch, cùng với chuyện muốn lấy nó ra để hù hắn.

Một hồi lâu, thuyền đánh cá gia tốc tạo nên những bọt nước biển bắn vào tay cô, cô mới hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn túi quần, một ý cười xấu xa lại nảy ra.

"Còn 10km nữa, mới tới khu vực để thả câu." Đột nhiên một thanh âm vang lên.

Tay Lam Yên đang với túi quần bỗng nhiên dừng lại, cô nghiến răng nghiến lợi mà ngẩng đầu, thật muốn nhìn là ai quấy rầy chuyện tốt của cô.

Trước mắt là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, làn da ngăm đen, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, vừa thấy chính là người ở trên biển trôi dạt hàng năm.

"Thuyền trưởng, đích đến của chúng ta là cái vịnh kia sao?" Hề Thần Trạch chỉ vào cách đó không xa, hỏi người đàn ông đó.

Thuyền trưởng?

Lam Yên vẫn chưa rõ lắm, cô lên thuyền muộn hơn mọi người, lúc đạo diễn giới thiệu thuyền trưởng, cô cũng không nghe thấy.

"Đúng vậy, chính là nơi đó, cái vịnh đó là khu vực nước lặng, dòng nước chảy chậm, đáy nước là bùn và cát đá tương đối nhiều, thông thường loại vịnh này cá cũng tương đối nhiều." Thuyền trưởng chắp tay phía sau lưng, ngực dựng thẳng trả lời.

Nghe xong, Hề Thần Trạch à một tiếng, gật gật đầu lại hỏi: "Thuyền trưởng là từ khi nào làm nghề đánh cá?"

"Tôi là.. lớn lên ở làng chài, từ nhỏ đã đi theo cha mẹ ra biển thả câu, như vậy có tính là cha truyền con nối hay không?" vừa nói thuyền trưởng vừa ha ha nở nụ cười.

Hề Thần Trạch cùng thuyền trưởng ngươi một câu ta một câu nói đến hăng say, Lam Yên ngồi ở bên cạnh an tĩnh mà nghe, cô nhìn Hề Thần Trạch, ngẫu nhiên nổi lên ý tưởng: Hề Thần Trạch và ba hắn sẽ có thời điểm ở bên nhau nói chuyện phiếm một cách vui vẻ sao?

Nghĩ nghĩ, cô thở dài một hơi, quay đầu đi.

Mới vừa quay đầu, Lam Yên lại nhìn thấy Hàn Tiếu lẻ loi đứng ở cách đó không xa, tay đặt ở trên vòng bảo hộ của thuyền đánh cá, ánh mắt dại ra.

Tiếng thợ chụp ảnh quay phim bên cạnh cũng không khiến cậu ta bừng tỉnh.

Sau đó, Lam Yên nhớ tới hình ảnh vừa rồi cậu ta trộm gạt nước mắt một mình.

Gặp phải chuyện gì sao?

Mang theo một tia lo lắng, cô đứng dậy đi tới chỗ Hàn Tiếu.

Trong lúc Hề Thần Trạch cùng thuyền trưởng nói chuyện phiếm, dư quang thoáng nhìn qua thân ảnh Lam Yên đi về phía Hàn Tiếu, hắn khẽ nhăn mày một chút, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.

"Trước kia cậu đã từng câu cá ở trên biển bao giờ chưa?" Thuyền trưởng hỏi.

Sự chú của Hề Thần Trạch đã bị Lam Yên hút đi. Hoàn toàn không nghe rõ thuyền trưởng hỏi cái gì. Hắn mờ mịt mà đáp lại: "Hả?"

Thuyền trưởng thấy thế nghiêng người nhìn thoáng qua Lam Yên, ngược lại vỗ vỗ vai Hề Thần Trạch nói: "Tâm tư cậu không ở chỗ này. Được rồi, lần sau chúng ta lại nói tiếp."

Bị nhìn thấu tâm tư, Hề Thần Trạch xấu hổ mà cười một chút.

Thuyền trưởng rời đi, Hề Thần Trạch một mình đứng ở tại chỗ, ánh mắt như cũ dừng ở trên người Lam Yên.

- -

"Cậu bị làm sao vậy?" Lam Yên đến gần Hàn Tiếu.

Hàn Tiếu nghe tiếng, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ. Hiển nhiên, hắn bị sự xuất hiện đột ngột của Lam Yên dọa đến.

"Thực xin lỗi, làm cậu sợ rồi." Nhìn thấy phản ứng của Hàn Tiếu, Lam Yên theo bản năng lui một bước ra sau, khoảng cách giữa hai người trở về khoảng cách an toàn, làm cho cậu ta không kinh hoảng như vậy nữa.

Hàn Tiếu nhìn chằm chằm Lam Yên nhìn một hồi lâu, lúc này mới ấp úng hỏi: "Chị.. chị cùng một tổ với Hề Thần Trạch, sao lại chạy tới chỗ tôi?"

"Không phải cậu cũng cùng tổ với Tiểu Hùng sao, như thế nào lại một mình đứng ở chỗ này, còn có bộ dạng ảm đạm thần thương thế này?" Lam Yên hỏi lại.

"Ai ảm đạm thần thương? Tôi không có." Hàn Tiếu tức giận nói.

Lam Yên lắc đầu, nghe ngữ khí này của Hàn Tiếu, chỉ cảm thấy cậu ta giống một đứa trẻ chưa lớn. Cô chống tay lên eo, chân đung đưa: "Đến đây.. nói với tỷ tỷ, cậu gặp phải chuyện gì?"

"Tôi không có việc gì."

"Vậy cậu khóc cái gì?"

"Tôi.." Hàn Tiếu nghẹn lời, xoay người đi. Đi được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Lam Yên, nói: "Em vừa mới nhận được điện thoại, ba em nói mẹ em rạng sáng hôm nay đã vào phòng sinh, buổi sáng 6 giờ đã sinh ra em gái em, hai mẹ con đều khỏe mạnh."

(Lời editor: Mình khá rối về phần xưng hô, đoạn trước mình để 'chị-tôi' là bởi vì mình nghĩ lúc đấy Hàn Tiếu đang tức giận nên xưng tôi với Lam Yên. Còn đoạn này là sau khi nguôi giận và nghĩ lại thái độ của Hàn Tiếu sẽ khác nên mình để là 'em-chị')

Vừa nghe vậy, Lam Yên vui vẻ, cô tiến lên đập một cái vào vai hắn: "Làm anh trai rồi, vậy cậu phải vui lên chứ, sao lại là bộ dáng tử khí trầm trầm như vậy?"

"Bởi vì em đã đồng ý với mẹ, bớt chút thời gian nhất định ở bên cạnh bà ấy, nhưng một tháng cuối này, em vẫn luôn chạy show không ngừng, chưa từng về được lần nào." Nói xong, Hàn Tiếu lại đỏ đôi mắt. Hắn lau lau đôi mắt, cuối cùng hỏi Lam Yên một câu: "Chị Lam Yên bình thường chị có thời gian ở bên mẹ chị nhiều không?"

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Lam Yên thu liễm lại. Cả người cô dựa vào trên vòng bảo hộ, nhìn nước biển phía dưới thuyền đánh cá bị thuyền tạo nên bọt nước, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

Ánh mắt cô dần trở nên có chút dại ra, bất tri bất giác nói ra: "Chị cũng muốn bồi bên cạnh bà ấy, chỉ là bà ấy.." Nói, hốc mắt cô cũng đã ươn ướt.

"Hả?" Hàn Tiếu có chút nghi hoặc, tiến lên một bước hỏi: "Mẹ chị, bà ấy bị làm sao vậy?"

Lam Yên trầm mặc một hồi lâu, cái mũi hít một hơi thật sâu, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt trả lời: "Bốn năm trước, bị ung thư đã qua đời rồi."

Nói xong, cô xoay người vỗ lên đầu vai Hàn Tiếu, giấu đi khổ sở dưới đáy lòng, cười nói với Hàn Tiếu: "Khi cha mẹ còn ở bên người, em nhất định phải ở bên bọn họ nhiều hơn."

Hàn Tiếu nghe xong lời nói của Lam Yên, vừa muốn mở miệng nói cái gì, Lam Yên lại xoay người xua xua tay đi rồi. Thực rõ ràng, cô không muốn lại nói tiếp về chuyện của mẹ cô.

Hàn Tiếu nhìn Lam Yên đi xa, không gọi cô lại nữa.

- -

Lam Yên trở lại bên người Hề Thần Trạch, đôi tay Hề Thần Trạch đặt ở trước ngực, mặt bực dọc thật khó chịu.

Chân cô dẫm lên lan can thấp nhất của vòng bảo hộ, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy, chỉ rời đi một lúc nói chuyện với Hàn Tiếu, như vậy anh cũng tức giận sao?"

Hề Thần Trạch cười hừ một tiếng, đem ánh mắt từ trên người Lam Yên dời đi, cũng không phản bác lại lời của Lam Yên.

Hứ, lòng dạ hẹp hòi.

Lam Yên mắng thầm.

Tay cô sờ vào túi quần, mày khẽ nhướng lên, "Tặng anh một món quà, có muốn hay không?"