Chương 15: Mối tình đầu vợ chồng (15)

Chương 15: Mối tình đầu vợ chồng (15)

Editor: Lanhna

Tay hắn nhẹ nhàng dán lên mặt cô, cảm giác ấm áp đột nhiên truyền đến từ bàn tay to dày của hắn, Lam Yên hơi nghiêng đầu, nhìn qua Hề Thần Trạch đang ngơ ngẩn.

Cô không nghĩ tới lúc Hề Thần Trạch điên lên còn lợi hại hơn so với cô, phần lớn cô chỉ nói móc hắn mấy câu, trước máy quay và màn ảnh cô cũng chưa thật sự dám động tay động chân với hắn, lần trước ở trên xe buýt đá hắn một cái cũng là ở góc chết của máy quay phim, hơn nữa trêu ghẹo hắn cũng là ở trong phòng tối không có máy quay phim.

Bây giờ, Hề Thần Trạch thì hay rồi, trước mặt bao nhiêu người vậy mà vuốt má cô.

Nếu là giờ phút này chỉ có cô và Hề Thần Trạch ở riêng với nhau, Lam Yên có khi sẽ một cú hạ gục Hề Thần Trạch, nhưng mà sự thật là xung quanh vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lại còn có rất nhiều máy quay phim chuyển động vây quanh bọn họ.

Tròng mắt Lam Yên đảo trái đảo phải, trước mắt chính là những gương mặt khϊếp sợ, cũng có những gương mặt chờ xem kịch vui, cuối cùng cô nhìn về phía Hề Thần Trạch.

Hắn hoàn toàn quên mất mấy người và đồ vật xung quanh, trong mắt chỉ có Lam Yên.

Hắn mặt mày hơi hơi giơ lên, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Khụ.." Lam Yên ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Hề Thần Trạch.

Nghe thấy tiếng ho khan, Hề Thần Trạch lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nhìn xung quanh, từng đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào hắn và Lam Yên, hắn rút về tay, sửng sốt một chút trong miệng phun ra một câu: "Trên mặt có sâu."

Lúc sau, hắn căn bản mặc kệ người khác có tin hay không, tay cắm ở túi quần, khôi phục lại tư thái cao lãnh nhàn tản vốn có. Ánh mắt nhìn một chỗ trong không khí, biểu tình lặng im.

Hề Thần Trạch khí thế bức người không cho phép người khác đối với lời nói của hắn có bất kỳ nghi ngờ gì.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám hé răng.

Cũng không biết bọn họ có thật sự tin lời nói của Hề Thần Trạch hay không, dù sao thì Lam Yên cũng không tin, bởi vì..

Hề Thần Trạch, sợ sâu!

- -

Bốn năm trước, ngày đó là Lễ Tình Nhân, Lam Yên cùng Hề Thần Trạch ở nhà xem xong bộ phim《 quyến luyến notebook 》, cô nhất thời hứng khởi yêu cầu nói: "Hề Thần Trạch, hôm nay là Lễ Tình Nhân, anh làm bạn trai một ngày cho tôi đi."

Khi đó hắn như là bị trúng mê hoặc vậy, đáp ứng cô.

Phía đông của thành phố A Thành chỗ tiếp giáp vùng ngoại thành có một ngọn núi rất nổi tiếng, gọi là Đông Lĩnh Sơn. Đông Lĩnh Sơn ở giữa có chùa Thanh Đàn, bên ngoài có một cây sinh trưởng tự nhiên "Cây liền cành", cây liền cành là cành của hai cây khô cộng sinh ở bên nhau hình thành một thân cây.

Bạch Cư Dị làm《 Trường hận ca 》đã có câu thơ như vậy, "Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành."

Bởi vậy có thể thấy được, cây liền cành thành vật tượng trưng cho một tình yêu đẹp trong lòng mọi người.

Cho nên, rất nhiều cặp vợ chồng và các đôi đang yêu nhau trong lòng đều quý trọng đối với hình ảnh này, đều nghe danh tiếng mà đến xem một lần cây liền cành, hy vọng tình yêu của mình có thể thiên trường địa cửu.

Lúc này, Lam Yên đang ở trên mạng tìm tòi trang web tin tức của cây liền cành, khi nhìn thấy hình ảnh cây liền cành, đôi mắt cô đều phát ra ánh sáng kinh ngạc, sung sướиɠ.

Cô kéo lấy cánh tay Hề Thần Trạch, "Hề Thần Trạch, chúng ta đi Đông Lĩnh Sơn đi, trên mạng nói vợ chồng hoặc cặp đôi nào nhìn thấy cây liền cành đều sẽ được cây liền cành phù hộ, sau đó sẽ có được một đoạn tình yêu lâu dài."

Nghe xong, Hề Thần Trạch chậm rãi buông cái ly trong tay, cả người ngồi ở trên sô pha cứng lại.

Tình yêu lâu dài? Hắn ở trong lòng lặp lại suy nghĩ về những lời này.

Sau vài giây sửng sốt, hắn gật gật đầu, ừ một tiếng, không lên tiếng nữa.

Chiều hôm đó, Lam Yên thật sự lôi kéo hắn đi tới dưới Đông Lĩnh Sơn, hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, quả nhiên trong núi đầy người đã kín hết chỗ, đi qua đường núi nhỏ hẹp, phía trước phía sau đều là người.

Lam Yên đi ở phía trước, Hề Thần Trạch lười nhác mà theo ở phía sau.

"Thật là nhiều người. Sao lại nhiều người như vậy chứ." Lam Yên cả một đường đi đều oán giận, đầu lại là thành thật mà nhìn đông nhìn tây.

"Nhìn đường đi." Hề Thần Trạch sẽ không để ý tới những lời oán giận của cô, chỉ biết nhắc nhở cô để ý dưới chân.

Quả nhiên, người đi đường không nhìn dưới chân không tránh được té ngã.

Lời nhắc nhở của Hề Thần Trạch vừa dứt nhắc, chân Lam Yên liền trượt, cùng với tiếng hô nhỏ của cô, cả người cô đổ toàn bộ ra sau.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình nhất định sẽ hung hăng mà ngã trên mặt đất, kết quả một đôi bàn tay to đã ôm lấy cô, tiếp theo cả người cô đυ.ng vào vòm ngực rắn chắc của một người con trai.

Vài giây sau, Lam Yên mới giật mình hồn chưa định mà ngẩng đầu lên, lại thấy biểu tình không kiên nhẫn lại lo lắng của Hề Thần Trạch, trên mặt hắn giống như đang viết: Không phải tôi đã bảo em nên cẩn thận chút sao?

Hề Thần Trạch thẳng tắp nhìn cô, ánh mắt bức người, Lam Yên nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị từ trong lòng ngực hắn tránh thoát ra, kết quả còn chưa đứng thẳng thân mình, lại nghe thấy đứa bé bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng "Có con nhện", sau đó cô cảm giác được rõ ràng bàn tay to đang ôm lấy eo cô trong nháy mắt đã rút ra, lúc sau "bụp" một tiếng, cô đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

"A.. đau chết mất." Lam Yên ngồi dưới đất, tay che lại mông, mặt đau đến nhăn nhó lại.

"Em.. em không sao chứ?" giọng nói Hề Thần Trạch truyền đến.

Nghe tiếng, Lam Yên lúc này mới giương mắt, kết quả vừa thấy, phát hiện Hề Thần Trạch trốn ở chỗ cách xa cô một mét.

"Anh.." cô tức giận đến đỏ mặt, hô to "Tại sao anh lại đột nhiên chạy đi?"

"Vừa rồi đứa bé kia nói có.." Hề Thần Trạch nói chuyện dừng một chút, "Có con nhện."

Lam Yên: "?"

Không hiểu được chuyện gì, Lam Yên che lại mông gian nan mà đứng lên, nửa híp mắt đi hướng Hề Thần Trạch.

Hề Thần Trạch sắc mặt trắng bệch, cái trán tràn ra mồ hôi lạnh, đôi tay nắm tay nắm chặt.

Xem thấy bộ dạng này của hắn, Lam Yên lập tức khắc rõ ràng, thì ra hắn sợ sâu.

"Ha ha ha.."

Tiếng cười nhạo vô tình của cô ở trong núi vang vọng lên.

- -

Những ký ức khôi hài mà ấm áp đó, hiện tại nhớ tới dường như là chuyện hôm qua.

"Phụt, haha." Lam Yên ngẩng đầu lên xem Hề Thần Trạch, nghĩ đến hắn là một đại nam nhân thế nhưng sợ sâu, cô lại một lần nữa nhịn không được mà cười.

Nghe được tiếng cười nhạo của cô, Hề Thần Trạch ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đối với cái cười nhạo đó, hắn thờ ơ.

Bởi vì sau chuyện đó, lúc ấy Lam Yên xem như bắt được đến nhược điểm của hắn, mỗi lần hắn chọc tới cô, cô sẽ lấy chuyện này cười nhạo hắn, còn vây quanh hắn liên tiếp mà kêu "Hề Thần Trạch, anh là đồ nhát gan, sợ sâu."

Ngắn ngủn chỉ có chín chữ, còn rất thuận miệng, Lam Yên ở bên tai hắn nói cả một mùa hè.

Cho nên, hiện tại cô lại cười hắn, hắn đã tự động miễn dịch.

Hề Thần Trạch tuy rằng đối với việc Lam Yên cười hắn nhìn quen, nhưng những người khác lại là đầy mặt khó hiểu. Mọi người tầm mắt vốn dĩ liền dừng ở trên người Hề Thần Trạch và Lam Yên, việc Lam Yên cười, mọi người càng là vẻ mặt không hiểu.

Tiểu Hùng đứng ở bên người Lam Yên, ngé đầu lại đây, tò mò hỏi cô, "Em đang cười cái gì?"

Lam Yên bẹp miệng, liếc mắt nhìn qua Hề Thần Trạch một cái, cười nói: "Không có gì."

?

Tiểu Hùng vẫn như là lọt vào sương mù, những người khác lại càng không biết tại sao.

"Được rồi, được rồi, mọi người nên xuất phát đến bến tàu lên thuyền thôi, sau đó đi câu cá trên biển." Đạo diễn thanh âm vốn rất lớn, cầm cái loa lại càng thêm chói tai. Hắn vừa hô, lực chú ý của mọi người từ trên người Lam Yên và Hề Thần Trạch dời đi, tiếp theo mỗi người đều vội lo chuyện của từng người.

Từ chỗ dựng trại mà tới làng chài bến tàu lộ trình khoảng năm phút, nhân viên công tác dẫn đầu khiêng máy ảnh và dụng cụ bắt đầu di chuyển, nhóm nghệ sĩ thưa thớt theo sau.

Tiểu Hùng, Đại Hùng và Hàn Tiếu đi ở phía trước, Lâm Tử Hàm đơn độc một người đi ở vị trí thứ hai, Lam Yên và Hề Thần Trạch đi ở cuối cùng.

Không biết vì sao, Lam Yên luôn cảm thấy Hề Thần Trạch đang cố ý thả chậm bước chân, đi theo bên cạnh cô. Cô quay lại nhìn hắn.

Hắn đi đường luôn là bộ dáng thong dong tự tại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt biếng nhác quyện vào cảnh sắc xung quanh, chỉ là không nhìn về phía cô.

"Hề Thần Trạch, anh là đồ nhát gan, sợ sâu." Lam Yên trong miệng lầu bầu nói nhỏ.

Lời đó vừa nói ra, Hề Thần Trạch khựng lại bước chân, sửng sốt tại chỗ một giây mới tiếp tục cất bước đi tiếp về phía trước.

Lam Yên không biết khi Hề Thần Trạch nghe lại câu nói đó sẽ có là cảm giác gì, cho nên nhìn chằm chằm vào hắn dò xét.

"Nhìn tôi làm gì, nhìn đường đi." Hề Thần Trạch ngữ khí đạm mạc, thuận tiện liếc thoáng qua cô đi tới phía trước.

Lam Yên nhướng mày, không nói chuyện, bước đi nhẹ nhàng, chắp tay sau lưng đuổi kịp hắn.

Lam Yên đi ở cuối cùng, cô hết ngó đông rồi đến tây, đột nhiên ở bụi cỏ dại ven đường phát hiện một con ếch nhỏ. Cô đi qua, duỗi tay bắt con ếch đó lại, sau đó dùng giấy bọc lại cầm ở trong tay.

Lam Yên là đứa trẻ nông thôn, từ nhỏ đi theo những đứa trẻ trong thôn đùa nghịch, đã từng đi theo các bé trai bắt châu chấu, cũng đã đi vào dòng suối nhỏ bắt cua.

Tuy rằng Lam Yên là bé gái, nhưng những người già trong thôn đều nói chưa thấy qua một tiểu nha đầu nghịch ngợm như vậy, bọn họ cảm thấy tính tình Lam Yên dứt khoát, còn mạnh hơn so với con trai.

Bởi vậy, những người lớn trong thôn không hề thích đứa nhỏ Lam Yên này, bởi vì bọn họ cảm thấy là bé gái tính tình phải nội liễm một chút, về sau gả đến nhà người khác mới có thể trở thành một người vợ tốt.

Có đôi khi, những người lớn đó thấy Lam Yên xen lẫn trong một đám bé trai đóng làm đại ca, thường thường sẽ ở trước mặt bà cô lải nhải vài câu, nhưng bà cô lại nói: "Bé gái phải nghịch ngợm và mạnh mẽ chút, như vậy sẽ không bị người khác khi dễ. Ngươi nhìn xem con gái nhà ai mà không gả vào nhà người khác, kết quả là người nhà họ đánh nó. Lam Yên của tôi, nấu cơm giặt giũ đều biết, hơn nữa học tập cũng tốt.. tính tình mạnh mẽ một chút không có gì là không được, chỉ cần nó không làm việc gì không hợp quy củ là được."

Cha mẹ Lam Yên cha mẹ làm thuê ở trong thành phố, ông nội qua đời sớm, cho nên, Lam Yên và em trai từ nhỏ là đi theo bà nội lớn lên. Sau này, khi Lam Yên học lớp 4 tiểu học, bà nội qua đời, cô và em trai mình mới được bố mẹ đưa vào trong thành phố, sống trong phòng trọ 500 nguyên tiền thuê nhỏ hẹp.

Những hồi ức ở nông thôn, Lam Yên chưa từng quên.

Giờ phút này cô cầm con ếch trong tay, trong miệng phát ra âm thanh "ộp ộp" kỳ quái, âm thanh này là khi cô còn nhỏ đã học với một bé trai ở nông thôn.

Âm thanh "ộp ộp" mà cô kêu, là chọc con ếch chơi. Chọc cười một lát, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, khóe miệng cong lên ý cười xấu xa.